Từ lúc bị bế đi bởi Mặc Lam, Quách Minh còn chưa biết được tên đối phương là gì, mà hắn ta chắc cũng chẳng biết tên cậu đâu, thế mà cả hai hiện tại đang làm gì thế này.

Đã một ngày trôi qua từ lúc đó, hai người Minh Viễn cùng Tiểu Mộc hẳn phải lo lắm, thêm cái cô gái đi cùng với tên này cũng không phải hàng dễ xơi, vậy mà giờ cậu lại bất lực bị nắm ở đây.

Nhớ không nhầm thì bản thân đã bước qua cổng dịch chuyển tại trung tâm một lần nữa, bây giờ cậu đang ở tầng ba, hơn nữa còn ở bên ngoài khu vực trung tâm, tiến về khu rừng bên ngoài.

Tầng thứ ba giống với một tiểu thế giới hơn so với những nơi khác, điều kiện khí hậu khá thích hợp với con người sống, đó là lý do vì sao dân số tại đây trở nên đông đúc.

Chịu áp lực sức gió với cơ thể nhỏ yếu của mình, Quách Minh dần trở nên mệt mỏi, nhưng cậu vẫn kiên cường chịu đựng, nếu mà có cơ hội, tuyệt đối cậu sẽ khiến tên khốn to con đứng cạnh mình cạp đất ăn.

….Đuối quá…

“Đến nơi rồi!”

Dừng chân tại một ngôi nhà nhỏ được xây dựng giữa cánh đồng, cơn gió thoang thoảng thổi nhẹ qua khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Nơi mà bọn họ tới được xây dựng theo kiểu kiến trúc hơi xưa một tý, toàn bộ khung được làm bằng gỗ, tận dụng được mọi ưu thế tự nhiên và dùng thực vật để tô điểm cho tổng thể ngôi nhà.

Có thể đống đô và tạo ra một nơi trú ngự ở ngay giữa đây, chủ nhân của nó hẳn không phải người đơn giản, hơn nữa còn rất là biết hưởng thụ là đằng khác.

Quách Minh suy nghĩ một hồi vẫn chẳng tìm hiểu được cái gì, nói chung là cứ quan sát trước cái đã…

“Ninh Ninh, tui mang đồng hương tới rồi nè!”

Bỏ đi cái thái độ và khí thế ép người lúc trước, bây giờ Mặc Lam trông giống như một con người bình thường, thân thiện và không có cảm giác nguy hiểm.

Thay đổi một trăm tám mươi độ thế này, Quách Minh rợn hết da gà lên, sau đó cậu nghe thấy một âm thanh lãnh đạm từ trong nhà phát ra.

“Cửa không khóa, vào đi!”

Đây là giọng của một người con gái, theo âm thanh mà phán đoán thì chắc tầm cỡ tuổi của tên đứng cạnh cậu, à không, phải lớn hơn một tý, nghe giọng đối phương có vẻ trưởng thành hơn nhiều.

Cánh cửa vừa mở ra, một mùi hương bay ngập tràn vào lỗ mũi của Quách Minh, đây chính là mùi hương của sườn xào chua ngọt nha, thơm quá..

Cái tính háu ăn trổi dậy đè bép luôn cả sự hoài nghi của bản thân, nhảy khỏi vòng tay của Mặc Lam, cậu vội vàng chạy tới nơi tỏa ra mùi hương.

Đứng bên cạnh khung cửa sổ, cái hoàn cảnh quen thuộc mà lâu rồi chưa được nhìn thấy bổng hiện lại, phong cách nhà bếp hiện đại với đồ gia dụng của kiếp trước được bày ra thật gọn gàng.

Người con gái với mái tóc màu tím thuần, đôi mắt xanh như nước biển sâu không lường thấu, cơ thể trưởng thành lồi lõm có đủ, quyến rũ mà thân thiện như một chị gái hàng xóm thân thiện.

Hơi nhíu mày xuống, cô gái đó nhìn Quách Minh bằng thái độ hoài nghi, sau đó rất nhanh khuôn mặt giãn ra trở lại bình thường cười nói.

“Đây là đồng hương sao? động tác nhanh thật đấy Mặc Lam!”

Tiếp tục công tác nấu ăn của mình, vừa nêm gia vị vừa nói chuyện, đối phương mỉm cười như lời chào hỏi với cậu.

Bước vào trong nhà và cởi bớt mấy thứ trang phục nặng nề ra ngoài, Mặc Lam tiến lại gần Quách Minh và một lần nữa ôm cậu nhóc lên.

“Phải không? Dù sao thì cậu cũng nói đây là một người đáng để giao hữu mà”

“Haha, nhìn biểu cảm của đứa nhóc này, xem ra là cậu đã không giới thiệu gì mà bế luôn tới đây nhỉ?”

Đặt chiếc vá ở bên cạnh, đậy nắp nồi cà ri lại, tắt bếp lửa đi rồi hướng về phía Quách Minh ngồi xuống.

Khoảnh khắc mà cặp mắt của cô chạm vào cặp mắt của đứa trẻ, giống như có một tấm gương hiện ra đằng sau lưng Quách Minh phản ánh bản chất con người đối phương trước mặt cô.

Cùng lúc đấy, cậu cũng có một cảm giác sợ hãi đến tột cùng, cứ như thể là… bản thân đang trần trụi bị đối phương nhìn thấu tất cả.

Cũng may là quá trình đó diễn ra không bao lâu, nhưng ngay sau đó, biểu cảm của người con gái trước mặt lập tức trở nên hiền hòa, bớt đi chút lạnh lùng và xa lạ đối với cậu, sau đấy nói.

“Đã tới giờ ăn tối rồi, chúng ta gác chuyện giới thiệu sang một bên, vừa ăn vừa nói được chứ?”

Mỉm cười, Dương Ninh Ninh phân công cho Mặc Lam và Quách Minh bưng chén bát ra bàn, bản thân thì múc đồ ăn thu dọn nhà bếp.

Căn nhà được cô xây dựng từ mười lăm năm trước, một mình chống chọi với cái thế giới này và đối mặt với các trọng sinh giả có tâm tư đen tối khác, lúc đấy Ninh Ninh đã từng rất cô đơn và chơi vơi tại đây.

Lúc mới quen với Mặc Lam, cũng phải tốn một khoảng thời gian rất dài, một năm, hai năm, không biết bao lâu sau cô mới mở lòng và chấp nhận kết bạn với người ngoài.

Khác với Quách Minh, bản chất của Mặc Lam không hề thuần túy như đứa trẻ này, cậu ta có mục tiêu và khát khao, có đích đến trong cuộc đời, và một con người như vậy rất dễ dàng biến chất theo thời gian.

Thật khó khăn khi lựa chọn đánh cược vào đối phương, nhưng ít ra thì ngay bây giờ, cô không hối hận với quyết định của mình.

Mọi người ngồi vào ghế chờ đợi cho chủ nhà bước ra, bọn cô cùng chắp tay mời tất cả ăn cơm, Quách Minh lúc này cảm thấy gượng gượng…

“Sao thế?”

Mặc Lam kỳ lạ hỏi, biểu cảm gì như sắp khóc thế này?

Quách Minh không nói gì lắc đầu, chỉ là trong lòng của cậu cảm thấy quen thuộc đến ấm lòng, mơ hồ không kiểm soát được thôi.

Đã từng rất lâu về trước, từng một khung cảnh thế này, cậu và gia đình ăn cơm vui vẻ với nhau, sau dần khi lớn lên, tất cả đều biến mất, cậu chỉ biết cắm đầu vào công việc và rồi bản thân bị đưa tới một thế giới xa lạ.

Có anh trai và chị gái, có cha mẹ, nhưng để tâm trí của một người trưởng thành một lần nữa hòa hợp với bọn họ, vẫn thật rất khó.

Khung cảnh lúc này lại khiến cậu gợi nhớ đến gia đình trước kia, không phải vì hai người Dương Ninh Ninh hay Mặc Lam, mà chính là cái tôi cậu từng cố quên trước kia.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu ăn cơm thôi”

Vỗ tay kéo lại sự chú ý của hai người kia, Dương Ninh Ninh đã bới từng chén cơm trắng nóng hổi, đồ ăn quen thuộc, hương vị đậm đà đưa tới trước mặt.

Bữa tối trôi qua một cách đầm ấm, dọn dẹp xong tất cả, đã đến thời gian cho cuộc nói chuyện nghiêm túc.

Mặc Lam cùng Dương Ninh Ninh nhìn nhau một hồi rồi gật đầu, sau đấy đối với Quách Minh nói.

“Bọn này sẽ không nói quá nhiều thứ ngoài lề, nhưng, chắc cậu cũng hiểu được hai chữ đồng hương ở đây ám chỉ điều gì rồi phải không?”

Đối với hai chữ này, Quách Minh nuốt một ngụm nước miếng, không phải là cậu không tin, ngay từ khi bước vào ngôi nhà này, bản thân đã xác định được ý nghĩa của chúng.

Chỉ là… chỉ là cậu không dám tin vào điều đó thôi, nếu đúng như bản thân suy nghĩ, thì bọn họ đến từ ….

“Chúng tôi đến từ trái đất, tất cả đều là Trọng sinh giả!”

“Và trên Vĩnh Hằng đại lục này, có nhiều người giống chúng ta hơn bản thân cậu nghĩ đấy!”