Từng giọt máu đang nhỏ vào miệng của Minh Viễn, máu? Là của ai, tại sao anh lại uống nó, trong đầu dù có rất nhiều câu hỏi nhưng anh vẫn chẳng thể tìm ra được câu trả lời.

Khuôn mặt của Tiểu Mộc thật gần, cô ấy đang áp sát lấy anh, cả hơi thở của cậu chủ nữa, bọn họ đang ngay đây, tại gần chỗ này.

Toàn bộ hang động đang bị thứ ánh sáng kì quặc khắp người anh chiếu rọi, một vòng tròn thật rộng, to lớn và ấm áp xoay tròn.

“Nơi thiên đường đến địa ngục, ta nguyện dâng hiến linh hồn này để được sinh mệnh cùng chung với hắn ta”

Lời nói như câu sấm nguyền phát ra từ miệng Tiểu Mộc, lúc này cô không còn từng giọt lệ lăn dài nữa, mà vẫn luôn nở một nụ cười hạnh phúc.

Được sự cho phép từ phía cậu chủ, Quách Minh dù không muốn đánh mất cả hai người, nhưng cũng không tình nguyện từ bỏ một trong số họ

Chia sẽ sinh mệnh là một cấm thuật đã bị gạch bỏ từ rất lâu về trước, nhưng thông qua một số ghi chú trong các quyển cổ thư tại thư viên gia tộc mình, Quách Minh đã ghép lại thành một pháp thuật không hoàn chỉnh.

Về cơ bản thì người thường sẽ không dám thi triển nó, bởi vì một khi thất bại tuyệt đối sẽ phải đón nhận cái chết, mà tỷ lệ thành công với một pháp thuật không hoàn chỉnh là chưa tới một thành, vậy cho nên các thông tin này cũng không bị quá mức nghiêm ngặt che dấu.

Hạch tâm pháp thuật thì có rồi đấy, nhưng còn cách vận hành pháp thuật thì…. cậu vẫn chẳng có manh mối gì, nói đến cái này, vậy thì phải xem Tiểu Mộc có thể tùy cơ ứng biến tới đâu.

Năng lực Tiểu Mộc có phần tương tự với loại cấm thuật được nhắc ở trên, quang hợp là một kiểu sản sinh nguồn sống, đồng thời khả năng chữa trị rất mạnh, nhưng nói cho cùng thì nó vẫn chỉ giới hạn ở mức độ chữa lành thôi, khởi tử hoàn sinh vẫn còn xa xa chưa đạt tới.

Liều mạng thế này…. Quách Minh đành phải nhắc nhở

“Ngươi chắc chứ, dừng lại bây giờ còn kịp đấy”

Nhìn xem nữ ma thú quật cường đứng bên cạnh mình, hai tay ôm lấy một anh chàng bị thương thật nặng, hầu như phủ tạng đều bị phá nát, không thể cứu chữa.

Đối với y học hiện đại, tình huống này hiển nhiên tử vong xác định, Quách Minh cũng chẳng nhìn thấy sinh cơ.

Tuy thế, nhưng nơi này là đâu cơ chứ? Vĩnh Hằng Đại Lục, một nơi chứa vô số các nhân tố bí ẩn không thể đo lường bằng trí tưởng tượng hữu hạn của cậu.

Hồi sinh người chết sao, điên rồ, cơ mà không thử sao biết, xem như cậu đang đánh liều trong một trò chơi viễn tưởng đi, là chủ nhân của cả Tiểu Mộc và Minh Viễn, Quách Minh đặt vào trò cá cược này một nửa cái mạng của mình.

“Tiểu Mộc không sợ cái chết…”

Lắc đầu, cô nguyện đánh đổi cả sinh mệnh này để vãn hồi lại những sai lầm của bản thân, coi như cuối cùng pháp thuật cấm này có thất bại, vẫn có cách để cưỡng chế nhận hết mọi tổn thất dồn về một mình cô.

Các tế bào trong người đang dần tăng trưởng với tốc độ nhanh đến tối đa, Ám hỏa ngục trùng sau khi mất đi khả năng khống chế cuồng bạo, Ma âm cũng trở nên vô hiệu lực, nó chẳng khác gì một con sâu vô dụng chứa đa dạng dinh dưỡng.

Nhân thể thí nghiệm, dùng sinh mệnh và linh hồn làm vật trao đổi với tự nhiên, mọi quy tắc đều bị phá vỡ, cái gọi là cấm thuật, thực chất chính là đi ngược với quỹ đạo sống.

“Tốt lắm… vậy lần này, ta sẽ cùng ngươi nghịch thiên đi”

Sẽ không có bất cứ sự cứu rỗi nào được ban xuống, nếu có, vậy thì cũng chính là tự thân chúng ta tạo ra.

Liên tục truyền năng lượng vào bên trong, hạch tâm pháp thuật hình thành, vòng tròn tỏa sáng ngày càng rực rỡ, tiếp đến, là lúc bọn họ ghi đè nội dung còn thiếu.

Trong mắt của Quách Minh dần dần xuất hiện ra các loại vật chất lỏng đang dịch chuyển, phân tử, tế bào, tái thiết lập, kích thích, cả một ma trận nhân thể được sắp đặt vĩ đại.

Đây là cơ thể của Minh Viễn, một cơ thể hoàn toàn hỗn loạn và bị xáo trộn triệt để, mất đi nguồn năng lượng nuôi sống, chúng đang chết dần theo thời gian.

Xem ra khó rồi đây, bây giờ là lúc… để vẽ lại từ đầu đến cuối các bộ phận hư hỏng, cũng may là cậu chưa quên quá nhiều kiến thức về y học, trước tiên là sắp xếp xương cốt, cột sống và tủy sống.

Phần nào còn thiếu, bằng vào sự chảy ngược dòng thời gian của tế bào, cùng với một lượng lớn sinh mệnh lực từ Tiểu Mộc, mọi thứ được tái tạo cứ như một cây thực vật thật sự.

Đem các đặc tính của hai người hòa trộn vào nhau, mọi thứ dung hợp,… nghe thì đơn giản vậy đấy, nhưng nên biết rằng, cấp độ phân tử, nó nhỏ bé đến mức độ nào.

Chưa kể đến việc Tiểu Mộc cũng vô cùng gắng sức mới chống chịu được, là kẻ được thi triển cấm thuật, Minh Viễn cảm nhận được cơ thể mình thật rõ ràng.

Nóng…

Rất nóng…

Cả người cứ như bị ném vào núi lửa đem đi nung chảy, đau đớn dội ngược lên đại não, chỉ có thể nhận mà không thể phản kháng, dù muốn gào thét cũng chẳng thể bật thốt được bất cứ lời nào.

Máu đang bốc hơi, xương cốt thì đoạn rồi lại sinh, tại cội nguồn của thân thể, một lượng lớn các tế bào chảy ra bổ sung cho cơ thể anh.

Minh Viễn không biết phải diễn tả lại tình trạng này như thế nào, nhưng nếu như phải chọn một từ thích hợp nhất để hình dung, vậy thì hẳn là…

Dục hỏa trọng sinh!!!

Lạch tạch…

Từng dòng máu chảy nhuốm đỏ cả người Tiểu Mộc, Quách Minh muốn nói lại thôi, cậu không thể cản được quyết tâm của cô gái ấy.

Nhìn đi, hai tay của đối phương đang ôm thật chặt lấy Minh Viễn, thề rằng sẽ không buông ra nếu như không cứu sống được anh ta.

Cậu biết rằng Tiểu Mộc đau đớn lắm, khủng hoảng lắm, và rồi cô ấy cũng sợ hãi dữ dội lắm, tính cách của Tiểu Mộc vẫn luôn tùy hứng giờ đã thu mình lại, cẩn thận hơn, tỉ mỉ hơn mà quan tâm những người quan trọng của mình.

Có lẽ, đối phương đã nhận ra được cảm xúc của một con người là gì, đây gọi là trưởng thành sao, dù cho thời gian ở chung không quá lâu, nhưng tâm trạng có con gái trong nhà mới lớn là cái quái gì thế này.

Thật là… đúng là không thể để mấy đứa này liệu mạng miết được.

“Nhanh hơn nữa”

Mồ hôi lăn từng hạt lớn trên mặt Quách Minh, cấp tốc viết lại cấu trúc của cơ thể người, mãi cho đến khi đảm bảo được não bộ và vòng tuần hoàn hoạt động trở lại, đứa trẻ mới ngất xỉu đi trong mệt mỏi.

Hai người Tiểu Mộc và Minh Viễn từng chút một phát sinh biến hóa, ánh lửa màu xanh đen bắt đầu lan tỏa, đem bọn họ vây bên trong.

Ngọn lửa của Ám hỏa ngục trùng bắt đầu cải tạo một lần nữa trong cơ thể mới được trọng tố này, sự tương thích là một trăm phần trăm, hoàn toàn dung hợp, đem mọi đặc tính khủng bố đều hấp thu hết.

Thời gian trong hang động vẫn cứ trôi dần mãi, không chỉ là ngày một ngày hai, ba người Quách Minh liền ngất xỉu cả tháng trời tại nơi tăm tối này.

Đến khi tỉnh lại, mọi thứ đã biến hóa long trời lở đất, bề ngoài Tiểu Mộc ngày càng trở nên giống con người hơn, các đặc tính ma thú đã không còn, ngược lại, đôi mắt của Minh Viễn lại ẩn ẩn chứa sự lạnh rét nhạy cảm của ma thú.

So với hai tên đó, Quách Minh liền chẳng đổi thay bao nhiêu cho lắm, vẫn lười biếng, vẫn háu ăn, nhưng cậu ý thức được việc thực lực có tầm quan trọng thế nào.

Sai sót lần này một phần là do sự bá đạo của Ma âm, một phần khác là do bọn cậu đã quá sơ suất, sự chủ quan đã suýt giết chết ba người, nên chuẩn bị một số bài tẩy để phòng cho các trường hợp này mới được.