Vừa mới mở mắt ra, đập vào trước mặt của Quách Minh liền là một cô gái có thân thể màu xanh lá, cả người được bao phủ bởi những cọng dây leo và tràn ngập hơi thở mạnh mẽ toát ra.

Cô gái ấy cùng với Minh Viễn đang ngồi nói chuyện tâm sự với nhau trong khi bản thân ngất xỉu, trong khi bản thân đang thắc mắc đối phương là ai, bỗng chốc khế ước ở trên bàn tay của cậu nóng lên.

“Tiểu Mộc?”

Ngạc nhiên bật thốt cái tên này ra, thật là khó tin khi Thực nhân thảo lại có thể hóa thành hình dạng bán nhân thể như vậy, chuyển biến thế này là quá nhanh rồi.

Theo quy trình và lịch sử thăng cấp của Tiểu Mộc, đáng lý ra không nên xuất hiện một cô gái giống vậy chứ? Chẳng lẽ là vì đột biến mang tới sự khác biệt?

“Chủ nhân, thần là Tiểu Mộc đây ạ”

Cúi đầu kính cẩn trước mặt chủ nhân nhỏ của mình, so với hình thái Thực nhân thảo lúc trước, bây giờ Tiểu Mộc trở nên vô cùng lịch sự và nghiêm túc giống hệt một con người.

Biểu cảm nghi hoặc tràn ngập khuôn mặt nhỏ bé của cậu, thấy tình huống như vậy xem ra cậu chủ vẫn chưa biết gì về tình trạng Tiến hóa nhỉ?

“Mỗi một chủng ma thú đều có giới hạn tăng trưởng của mình, có những loài có thể đột phá lên Ma thú cấp mười, có những loài chỉ có thể đột phá tới ma thú cấp bốn, ma thú cấp năm mà thôi”

“Nói cách khác, khi mà những ma thú đạt tới giới hạn đẳng cấp của mình, bọn họ buộc phải tiến hành một lần Lột xác, tiến hóa thành chủng loài mới để nâng cao khả năng chiến đấu và giới hạn cấp độ của mình”

Minh Viễn tường tận giải thích từng chút một cho Quách Minh, cậu chủ nhỏ nghe vậy liền hiểu được vấn đề nằm ở đâu.

Nhưng mà vấn đề là Thực nhân thảo sớm vậy đã tiến tới cực hạn của chủng loài và thay đổi hình thái rồi sao? Lúc nãy cô ấy đã đột phá tới đẳng cấp nào vậy.

“Giới hạn của Thực nhân thảo là bao nhiêu?”

Đưa ra câu hỏi này đối với Tiểu Mộc, cô gái liền trả lời.

“Ma thú cấp bốn thượng phẩm là tối đa của chủng tộc bọn thần, một số loài sản sinh ra đột biến sẽ có giới hạn cao hơn, và của bản thân Tiểu Mộc chính là Ma thú cấp sáu đỉnh phong”

Đó cũng là lý do vì sao mà Thực nhân thảo hóa thành Thực nhân hoa yêu, một chủng loài có hình thái hoạt động được như con người.

Cũng may là đẳng cấp tối đa vừa đạt tới Ma thú cấp sáu, vậy nên khả năng nói chuyện cô liền lập tức mở khóa, nhưng nó không có nghĩa là ma thú cấp sáu cũng có thể nói được đâu.

“Chỉ cần lượng ít thảo dược và ma thạch như vậy là có thể khiến cho ngươi đạt tới giới hạn cấp sáu ư?”

Quách Minh ngạc nhiên với tốc độ trưởng thành này, nếu bắt Tiểu Mộc thôn phệ xác ma thú khác một cách chậm rãi, liệu đối phương sẽ mất bao nhiêu thời gian để đột phá tới tình trạng này??

Nghe rằng chỉ tốn có một ít ma thạch, Minh Viễn vẫn nhịn không được chen vào một câu.

“Đừng đùa chứ, lúc đó thần còn ném toàn bộ gia sản của mình vào, ma thạch cấp ba ma thạch cấp bốn còn có, với tốc độ trưởng thành đó, không bạo xác thì đột phá tới giới hạn gần như là điều hiển nhiên”

Than phiền đồng thời kể luôn công lao hỗ trợ tài nguyên lúc cần thiết của bản thân, Minh Viễn tỏ vẻ ủy khuất.

Nhìn thấy tình cảnh này, Quách Minh liền đứng dậy móc ra một bình bột dung dịch cô đặc, tuy nhiên liều lượng thấp hơn của Tiểu Mộc nhiều.

Cậu biết rằng khả năng dung túng dược lực của con người rất thấp, cần phải cực kỳ trung hòa và dịu êm, nếu không bạo xác là chuyện có thể diễn ra bất cứ lúc nào, đó cũng là lý do mà đan dược ra đời để phục vụ tu luyện cho con người.

“Đó… đó là?”

“Một phần bột cô đặc, yên tâm, đã được kiểm nghiệm, nó tương tự với Linh lực đan, dùng để tu luyện, xét thấy chúng nó có hiệu quả, hơn nữa đây chỉ là thảo dược cấp một tạo thành, vậy nên sẽ rất…. an toàn!!!!”

“Có tạo ra phản ứng… kịch liệt như của Tiểu Mộc hay không?”

Nuốt một ngụm nước miếng, anh cũng không phải ma thú, Minh Viễn rùng mình lùi lại vài bước nhớ tới cảnh không ngừng quằn quại của Thực nhân thảo lúc trước.

Tiểu Mộc cũng hưng phấn muốn tìm hiểu về khả năng của đồng nghiệp với mình.

“Ồ, Tiểu Viễn chuẩn bị lột xác giống mình sao?”

Ngạc nhiên tán thán trước sự vĩ đại của thiên nhiên, còn vỗ tay không ngừng động viên Minh Viễn, đột nhiên anh có tâm trạng đập chết cô gái ngu ngốc này, à không, nữ ma thú ngu ngốc này.

Đồ đầy mồ hôi hạt mà nói

“Làm thế quái nào mà lột xác được chứ, giết người à, ……. Thôi được rồi, cậu chủ có chắc nó an toàn không??”

“Ừ thì…. Ta đoán là không sao, bởi vì dược tính cũng không quá mạnh, lúc nãy Tiểu Mộc là trường hợp đặc biệt, ta chỉ dùng một viên ma thạch cấp một thôi nhé?”

“Vậy được, thần cũng không muốn bị tụt hậu đằng sau đâu”

Chấp nhận thử thách, nuốt đống bột đó vào người, đáng lý ra Quách Minh còn tính tiêm vào tĩnh mạch của đối phương luôn cho nhanh, nhưng suy xét về khả năng chống chịu liền để đối phương uống miệng.

Quả nhiên sau khi dược vật vào người, cả cơ thể của Minh Viễn nóng lên, vũ lực không ngừng lan tỏa toàn bản thân, từng tế bào đang mạnh mẽ trưởng thành và khai mở, Tiểu Mộc đúng lúc bốc lấy một hỏa thuộc tính ma thạch cấp một mang tới.

Bóp nát nó ra, sau đấy đồng dạng nhét vào mồm của Minh Viễn, nhiệt độ xung quanh cơ thể anh ấy bỗng chốc nóng rực như đang cháy khét, Quách Minh thấy không ổn liền tính dùng nước để dập tắt.

Cơ mà, nước đâu nhỉ?

“Tiểu Viễn, cố lên!!!!”

“Cố chịu hén, hết cách rồi…”

Một đợt sóng xung kích từ người của Minh Viễn đánh ra khắp nơi, từ Võ sư cấp bốn trung phẩm đột phá lên Võ sư cấp bốn thượng phẩm, thật nhanh, hơn nữa còn lập tức củng cố tu vi của mình.

Chặp sau khi nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, hai mắt của Minh Viễn mở ra đỏ hoe còn miệng thì phun lửa

“Nóng, nóng, nóng, nóng, nóng CHẾT ĐƯỢCCCCCCCCCCCCCCC!!!!”

Gào lên như muốn giải bày toàn bộ sự khó chịu của mình, đậu móa, chỉ mới một viên ma thạch cấp một mà cả người anh như sắp nứt vụn ra.

Bất quá đột phá lên Võ sư cấp bốn thượng phẩm liền là thu hoạch lớn nhất của anh, cứ nghĩ rằng phải tốn khoảng vài tháng nữa mới đạt tới, giờ lại đột nhiên chạm tới.

“Thế nào, cảm giác ra sao? muốn nữa không?”

Quách Minh tò mò lại gần chọt vào người của Minh Viễn một cái, đối phương liền thét lên một tiếng ủy khuất giống như gái nhà lành bị chọc ghẹo.

Biểu cảm này thật sự khiến cho cậu nổi da gà, bất quá đối phương giải thích liền khiến cậu hiểu được.

“Cho thần kiếu đi, chơi dùng thuốc kiểu này chắc một hai tháng mới xài được một lần thôi, giờ cơ thể của thần đang rất nhạy cảm, nếu một lần nữa chịu kích thích lớn như vậy sợ rằng bạo thể là tuyệt đối diễn ra đó!”

Lắc lắc đầu từ chối ngay lập tức, anh nhận ra giới hạn của mình ở đâu, nghe được điểm quan trọng, Quách Minh liền hướng về Tiểu Mộc hỏi về vấn đề tương tự.

“Thần thì không sao, một hai tuần làm một đợt là thoải mái, nhưng cường độ nên giảm thấp lại, với cả hiệu quả sẽ không được như lần đầu đâu.”

“Bây giờ thần là Thực nhân hoa yêu, yêu cầu năng lượng để đột phá cao hơn lúc trước cả trăm lần, nhìn nè, nuốt xác nãy giờ mà vẫn không lên được Cấp 1 trung phẩm”

Tiểu Mộc mặt đầy biểu cảm nói, vừa giải thích vừa gọi mấy thằng đệ Thực nhân thảo đang tích cực nuốt xác của mình lên chào hỏi chủ nhân.

Xem ra Thực nhân hoa yêu có thể khống chế Thực nhân thảo nhỉ? Thú vị thật.

“Ta hiểu rồi, xem ra lần này thu hoạch cũng không tệ lắm, mà… đi về ăn tối thôi hén!”

Cảm thấy mệt mỏi quá rồi, không hiểu sao cứ mỗi một lần đột phá cậu càng đuối hơn, chả có tí tinh thần hưng phấn nào cả, coi như giờ trở thành Triệu hồi sư cấp 2 thượng phẩm cũng vô dụng.

Tạm thời Tiểu Mộc vẫn chưa thể xuất hiện trước mặt mọi người, vậy nên cậu liền quyết định thu hồi cô ấy trước, sau đó liền lên lưng của Minh Viễn về nhà

“Đi nàoooooo!!! Chà dố, về nhà là về nhà, về nhà là về…….. ZzzzzzzZZZ”

Nói được một vài câu, sau đấy lăn đùng ra ngủ say sưa, Minh Viễn thấy mà không thể nói được gì, liền cõng cậu chủ nhỏ về nhà, hôm nay thật là một ngày dài.