Sự đau đớn và tuyệt vọng này là con dao găm sâu vào trái tim của cậu, nước mắt chảy ra chứng tỏ cho mọi chuyện đều là sự thật, Tinh linh thánh địa từng là một biển lửa tràn ngập oán khí tuyệt vọng.

Và người làm ra những chuyện này, kẻ tội đồ đã nhuốm bẩn toàn bộ cánh rừng…

Cánh tay đưa lên run run nhìn vào, Chí Sinh đột nhiên cảm thấy cả người dường như mất đi hết động lực sống.

“Lại đây nào…”

Một giọng nói thật nhẹ nhàng trìu mến vang lên, giống như khắc sâu vào linh hồn yếu đuối này, từ nơi xa xa, phía trên cao, Trạch Dương mỉm cười nhìn xuống.

Đối phương đang chờ đợi cậu, thêm lần nữa trở về bên nhau, giống như cách mà cả hai đã từng liên kết.

Nhưng không còn là một sự cân bằng, mà là dung nhập hoàn toàn, tan biến vào trong con người gọi là Trạch Dương, trả lại sinh mệnh cho đối phương.

“..Tại sao?”

Đôi mắt vô hồn đưa lên nhìn vào người con trai trước mặt, Chí Sinh hỏi đối phương, hoặc có lẽ đang hỏi chính mình.

Cậu cảm thấy cả người mất đi tất cả mọi thứ, nếu bản thân đã từng ích kỷ phá hoại mọi thứ như vậy, liệu cậu có còn có thể mặt dày chấp nhận hết tất cả đi đón nhận tình yêu từ Mole và Alivia.

Từ những người ở bên trong Tinh linh thánh địa… một kẻ tội đồ như cậu…

A… đúng vậy đấy, một kẻ như bản thân không đáng để tiếp tục sống trên cõi đời này!

Những gương mặt thân quen dần trở nên biến đổi, thay vì là nụ cười tươi tắn trên môi, bọn họ cau có và phẫn nộ, như đang nguyền rủa chính đứa trẻ sinh ra trong thánh địa của mình.

Thậm chí là cả Alivia và Mole đều quay mặt từ bỏ chính cậu, Chí Sinh cảm thấy hoảng hốt bật dậy đuổi theo bóng lưng hai người họ.

Nhưng đôi tay nhỏ bé lại khựng lại giữa không trung, ngay khi cặp mắt hai người đối mặt lấy nhau, sự hận thù và đau khổ đến tuyệt vọng phản ánh vào trước mặt Chí Sinh.

Bọn họ không nhìn vào Chí Sinh, mà nhìn vào một con người xuyên thấu qua hình bóng của đứa trẻ này.

Trái tim nhíu lại quặn thắt, hơi thở trở nên gấp rút, vẫn luôn cảm thấy cuộc sống vô cùng tốt đẹp và tràn ngập hi vọng.

Lần đầu tiên Chí Sinh cảm nhận được điều này, hi vọng bản thân chưa từng được sinh ra!

Một quá khứ tràn ngập trong tội lỗi…

Giữa tiếng sấm sét giông bão và mùi cháy khét của cánh rừng đang than khóc, vẫn đứng ở nơi đó, Trạch Dương có lẽ đã biết trước tất cả mọi chuyện, giống như là chủ nhân đã huấn luyện hoàn hảo nô lệ của chính mình.

Chắc chắn rằng Chí Sinh sẽ không thể sống nếu thiếu bản thân, việc mà Trạch Dương cần làm chỉ là đứng đấy chờ đợi sự cầu xin đến từ đứa nhỏ.

Từng bước chân nặng trĩu đang dậm trên mặt đất bước lại gần, xiềng xích ngày càng nặng trĩu.

Mối liên hệ giữa ký chủ và hệ thống lần nữa được thiết lập, hai tay, hai chân, toàn bộ cơ thể đều bị khóa chặt bởi đối phương.

Mất đi ý thức của chính mình, bước đi về nơi của Trạch Dương, hướng vào trong vòng tay của người con trai trước mặt, chờ đợi cho sự tan biến.

………………………………………

Ở bên ngoài hiện thực, Alivia cùng Mole nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của đứa con trai nhỏ nhà mình, lúc này đây Chí Sinh đã trở nên bình tĩnh rất nhiều, nhưng điều đó không khiến cho hai người cảm thấy an tâm.

Ngược lại, cứ như thể thằng bé đã buông xuôi lại mọi thứ, không phải là vượt qua khổ sở, mà là từ bỏ sự sống.

Bàn tay nhỏ bé trở nên run rẩy và lạnh lẽo dần theo thời gian, Alivia chỉ hận không thể truyền hơi ấm của mình cho đứa trẻ.

“Tiểu Sinh… làm ơn, đừng bỏ cuộc”

Đặt bàn tay đấy lên trán của mình, cơ thể của Alivia thoáng chốc trở nên thật đơn bạc mỏng manh, cô đang sợ hãi đánh mất Chí Sinh.

Những giọt lệ đã bắt đầu chảy ra, Và rồi Alivia lại đột nhiên mở mắt, Mole đưa bàn tay đan xen vào từng khẽ ngón tay của bản thân, cùng với cô nắm lấy Chí Sinh.

Thằng bé mang trong mình nguyện vọng và niềm tin của cả hai, đứa trẻ đấy sẽ không bỏ cuộc dù cho có bất cứ chuyện gì diễn ra.

Chắc chắn vậy!

……………………………………………..

Cùng lúc, tại một khu vực xa lạ hoàn toàn cách xa với mọi nơi khác trên Vĩnh Hằng đại lục, so với tầng năm tại Tháp chọc trời còn trở nên hung hiểm và đáng sợ hơn.

Nơi này, tràn ngập hung khí từ các loài quái thú chưa được biết tên, tầng thứ sáu, nơi mà con người vẫn chưa hoàn toàn chạm tay vào.

Tại một nơi được tự xưng là Long lãnh thổ, một nhóm nhỏ người tự do di chuyển tới đây, hoạt động trong thầm lặng.

Không một ai biết rõ được bọn họ làm gì, nhóm người này không tham dự vào công tác của hàng tiên phong, nhưng lại hiểu rõ được hàng tiên phong đang làm gì, bởi vì…

“Đến nơi rồi!”

Thiếu tướng của quốc gia Lăng Hiên, Mặc Lam chính là một trong số những thành viên ở bên trong Long lãnh thổ, đứng trước một tòa kiến trúc nhỏ cùng tấm bảng hiệu sơ sài ở trên cao.

Rõ ràng là nhỏ bé như vậy, nhưng Quách Minh và Tiểu Đóa không hề cảm thấy nơi này đơn giản một chút nào.

Bọn họ cảm nhận được đồng loại, những con rồng đang sống ở bên trong nơi này.

Long Tâm học viện!

Hai đứa trẻ nhìn nhau một chút rồi hướng về phía Mặc Lam gật đầu, bọn họ cùng lúc tiến vào bên trong, quan sát thử xem nơi bí ẩn này là gì.

Lúc này đây, ở bên trong tâm chí của Tiểu Đóa, con bé đang giao tiếp với Ảo Long, hình ảnh của loài rồng khủng bố ở bên trong tâm trí cô.

Con rồng đấy đang cúi đầu phía trước một nữ nhân trưởng thành, xinh đẹp, diện mạo có tám phần tương tự với Tiểu Đóa nhưng cô biết rõ, nữ nhân kia không phải bản thân.

Cô chỉ là một con rối để Ảo Long cùng nữ nhân kia thực hiện một kế hoạch gì đấy, bọn họ giống như đã quen biết từ lâu, giống như để hồi sinh nữ nhân kia, Tiểu Đóa chính là vật hiến tế cần thiết của bọn họ.

Nhưng mà… làm như cô tình nguyện thực hiện theo cách mà bọn họ mong muốn vậy đấy!

Tâm trí của cô còn thật rõ ràng, điều này đồng nghĩa với việc cậu chủ bị kiểm soát cũng chỉ là giả tạo, hơn nữa, hai tên cao ngạo này đã phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng.

Đó chính là muốn khơi dậy ký ức của Tiểu Sinh, phải biết, giống như tồn tại của Mặc Lam và Dương Ninh Ninh, trước khi được sống lại với hình hài của ma thú, cậu ấy đã dậm một chân tới năng lực của bán thần.

Nếu không phải tập hợp của cả ba Trọng sinh giả hợp tác cùng với hai cường đại ma thú Alivia và Mole hợp sức, dưới sự ủng hộ của toàn thể linh hồn trong Tinh linh thánh địa, thiếu một cái đều sẽ khiến cho Chí Sinh phá hủy tất cả.

Biết rõ được những gì mà bản thân đã làm sẽ khiến cho Chí Sinh cực kỳ đau khổ, nhưng đồng thời, cô tin tưởng rằng đối phương tuyệt đối sẽ không mềm yếu đến vậy.

Nhất là khi có được sự yêu thương từ Alivia và Mole, lần này, đến lượt cô mở ra một khe nứt để gửi ba người bọn họ đến với nhau vậy.

‘Cố lên’

Gục đầu xuống dưới để che đi biểu cảm của mình, đôi mắt Tiểu Đóa sáng bừng lên ánh sáng màu tím, dưới sự khống chế của vị vua ảo ảnh, cô đã làm nhiễu loạn nó đôi chút.

Vua của mộng ảnh Ảo Long à, đừng có khinh thường con gái của mình, cô coi như chỉ là một đóa thực vật nhỏ bé, nhưng lại sinh ra với huyết mạch của ngài đấy!