“Tiểu Linh, em có sao không?”

Thủy Tam vội vàng nhảy xuống sàn đấu đỡ lấy em gái mình, diện mạo của hai người khá giống nhau, đặc biệt là khi tuổi vẫn còn nhỏ, nếu không cẩn thận vẫn có thể nhận nhầm giữa hai người bọn họ.

Đứng ở bên ngoài Thủy Tề Minh cũng nhảy lên sàn đấu ngay sau khi trọng tài tuyên bố, ông không biết được tiểu thư nhà mình có bị làm sao không.

Nếu như nhận phải một tổn thương vật lý nào đó thì còn đỡ, đằng này lại là tấn công linh hồn nhạy cảm, lỡ mà chấn động đại não thì khó mà chữa lành.

Đối với cơ thể con người hoặc bất cứ loài sinh vật nào có ý thức, đại não là thứ duy trì khả năng suy nghĩ của chúng, vì vậy nên bộ phận này thật phức tạp và khó can thiệp vào bên trong.

Và đấy cũng là lý do khiến cho thảo dược cùng đan dược có thuộc tính linh hồn trở nên thật đắt đỏ, hồi đấy trị giá của Mê hồn hoa cũng vượt xa đẳng cấp thực tế của nó.

“Vị tiểu thư này… vừa rồi ngài…”

Thủy Tề Minh thật cẩn thận hỏi thăm Tiểu Đóa, ông không tiện dùng thực lực cưỡng ép con bé trả lời mình hay làm gì quá lố.

Ở đây có rất nhiều cường giả, và đằng sau một đứa nhỏ thiên tài có khả năng chính là những con quái vật đang chờ đợi để xâu xé ông.

“À… không có chuyện gì đâu, ta chỉ cho bạn ấy ngủ một chút thôi, hoàn toàn không gây tổn thương gì hết, ngủ một giấc là khỏe à”

Lắc lắc tay giải thích, Tiểu Đóa còn chưa ác độc đến mức hạ thủ nặng tay với một bé gái nhỏ tuổi như vậy.

Nghe vậy, Thủy Tề Minh sau đấy liền đặt tay lên người Thủy Linh kiểm tra, xác định lại tình hình của con bé ra sao.

Thủy Tam cũng cực kỳ quan tâm về Thủy Linh, hai người là song sinh vậy nên giữa hai đứa có một mối liên kết vô hình.

Thằng bé cũng xác nhận rằng mình không cảm nhận được gì khó chịu, như vậy thì hẳn là Thủy Linh không sao, ông liền cúi đầu nói cảm ơn với Tiểu Đóa.

“Cảm tạ ngài đã hạ thủ nương tình”

“Haha, không cần khách khí vậy đâu”

Hoàn toàn chẳng coi việc này quá quan trọng, Tiểu Đóa vội vàng hướng về phía Quách Minh giơ bàn tay hình chứ V khoe khoang chiến thắng.

Nhờ vậy mà nhiều người cũng tập trung lại chỗ Quách Minh, cả hai đứa trẻ vừa rồi, Chí Sinh cùng Tiểu Đóa đều mạnh đến lập dị.

Hòa với con át chủ bài của học viện, rồi lại thắng một tuyển thủ dự thi cuộc tuyển chọn, trong mắt mọi người, nhóm Quách Minh trở nên càng ngày càng thần bí.

“Tiểu Minh quen biết với bọn nhỏ đó sao….”

Quách Thiên không khỏi tự hỏi và nhìn về phía em trai bé bỏng của bọn họ, Quách Tâm lắc đầu tỏ vẻ không rõ lắm.

Hai người luôn quan tâm Quách Minh như một đứa nhỏ yếu đuối cần bảo bọc và che chở, đặc biệt là sau khi thằng bé ký kết khế ước với Thực nhân thảo.

Nhưng không ai ngờ, bây giờ đây Quách Minh lại trở nên thật bí ẩn và mấy người xung quanh em ấy cũng thật mạnh.

Hai người Quách Thiên và Quách Tâm Vũ quyết định sau ngày hôm nay sẽ gác việc làm nóng người mà hỏi thăm em trai mình.

Trong lúc đó, ở dưới sàn đấu hai người cận vệ Tần Khoa và Tần Mạc lập tức tiếp lên tiếp lấy tiểu thư nhà mình đón về chỗ nghỉ ngơi.

Thủy Tề Minh tập trung tầm nhìn về phía những gương mặt quen thuộc, tất nhiên là ông nhận ra Quách Minh và hai người Tiểu Mộc, Minh Viễn.

Nhưng mới một năm trôi qua, bọn họ thay đổi thật lớn, đến cả ông cũng không dám chắc ăn liệu đấy có đúng là những người ông từng gặp trong Tháp chọc trời hay không…

“Tiểu Minh, thật lâu rồi không gặp”

Mở miệng hỏi thăm, Thủy Tề Minh chần chừ xem phản ứng của đứa bé, Quách Minh liền thoải mái gật đầu một phát, đặt tách trà xuống bàn.

Nãy giờ cậu uống hơi nhiều trà rồi, Tiểu Mộc với Alivia thật đảm đang thu dọn lại ly ấm, Mole với Minh Viễn lại cẩn thận chăm sóc cho Chí Sinh.

“Ừm, lâu rồi không gặp”

Câu nói này của Quách Minh lập tức khiến nhiều người giật mình, đặc biệt là ba của cậu Quách Chiến.

Hồi thằng bé quyết định du ngoạn, Minh Viễn có nói rằng là đi tới Bình Minh thủ đô để tham quan, nhưng một năm trời, liệu đứa nhỏ có đi đâu khác không ông cũng chẳng rõ.

Mà nhóm Thủy Tề Minh lại có xuất thân từ Tháp chọc trời, từ khi rời khỏi tháp liền được quốc gia chiêu đãi và theo dõi.

Hiển nhiên là trong thời gian bên ngoài Thủy Tề Minh không gặp được Quách Minh, nói cách khác, thằng bé đã tiến vào Tháp chọc trời?

Gan to thật, mới mười tuổi mà đã dám xông vào trong tháp? Điều kiện trong tháp thật sự vô cùng khắc nghiệt, không hề giống bên ngoài yên dịu như vậy.

Tầng một ma thú trở nên ma mảnh, tầng hai khô hạn đến nóng chảy, từng tầng tăng lên không chỉ năng cao một bậc độ khó.

Nếu Quách Minh thật sự tiến vào Tháp chọc trời, vậy việc ông cho người tìm tung tích thằng bé trong một năm qua mà không thấy cũng dễ hiểu, và cũng giải thích luôn cho sức mạnh của hai đứa nhỏ bên cạnh Quách Minh.

Thủy Tề Minh cũng không tiếp tục nói gì với Quách Minh, ông gật đầu xoay người dẫn tiểu thư của mình rời đi.

Thủy Tam nhìn nhìn về phía Đóa nhi, thằng bé giống như đang muốn báo thù cho em gái mình, đánh bại đối thủ trước mặt.

Nhưng ngay khi cậu định nói gì, thì hoàng đế lại cướp trước lời cậu.

“Nếu Chí Sinh tiểu bằng hữu và Tiểu Đóa tiểu bằng hữu đã lên sàn đấu rồi, không biết Quách gia tam thiếu gia, Quách Minh tiểu bằng hữu có ngại không khi lên sàn đấu một trận?”

Đột nhiên bị điểm danh tới, Quách Minh ngạc nhiên nhìn về phía hoàng đế, đồng thời thái tử Lăng Hải cùng công chúa Lăng Duệ cũng nhìn về chỗ cậu.

Rất hiếm khi thấy hoàng đế để tâm đến một người đến vậy, ngoại trừ Ngọc Hương ra, còn lại kể cả hai người con của ngài cũng ít khi được chủ động nhắc đến.

“Ngươi thấy sao? Quách Chiến?”

“Vâng, thần cũng muốn biết thực lực của con mình đến đâu, Tiểu Minh, hãy chiến đấu hết mình, ta tin tưởng con!”

Tin tưởng…..?

Ba hình như cũng đâu rõ thực lực của con lắm đâu? Quách Minh trong lòng phun tào, quả nhiên là hai người Chí Sinh lên sàn đã khiến cho bản thân trở nên thu hút tầm nhìn hơn.

Không thể chối từ đề nghị này, cậu cũng chẳng dãy dụa làm gì cho mệt, đứng dậy gật đầu thật tiêu chuẩn đáp lại hai người hoàng đế và ba mình.

“Dạ”

Quay đầu lại đối với bốn người Minh Viễn nhìn một chút, sau đấy từ trên cao cậu cũng nhảy xuống, tư thế tiếp sàn đấu thật khí thế.

Tiểu Đóa vội vàng phồng má tỏ vẻ kháng nghị.

“Em còn chưa đấu thoải mái mà?”

“Về nghỉ ngơi đi”

Thở dài một hơi, nói thật nếu không phải chiến đấu cậu cũng không muốn lên sàn đâu, nhưng bây giờ là tình huống bắt buộc.

Đưa tay lên xoa đầu của Tiểu Đóa, sau đó thay đổi vị trí cho nhau, Quách Minh nhìn về phía Thủy Tam rồi nói.

“Ván này chúng ta làm đối thủ của nhau được chứ?”

Đối với một người muốn thay em gái mình báo thù trận trước, thật sự Thủy Tam muốn đấu với Đóa nhi hơn, nhưng với Quách Minh cũng được thôi.

Từ lần gặp một năm trước, cậu biết rằng đối phương không đơn giản.

“Ừm… rất sẵn lòng! Tiểu Minh, không ngờ chúng ta lại có dịp được đấu với nhau đấy”

Thủy Tam dâng lên ý chí chiến đấu, hơi nước nhẹ nhang bao phủ quanh người cậu, Quách Minh liền có thể phán đoán tu vi và khả năng chiến đấu của đối phương.

Pháp sư thủy hệ, nhu hòa hơn nhưng dai dẳng hơn băng hệ, cặp anh em Thủy gia đều rất có tài trong khả năng khống chế. Đó là đối với một đối thủ ngang sức, còn với Quách Minh, cậu ngay cả hệ thống còn không sợ, Thủy Tam càng không phải mối lo cho cậu.