“Cái gì?Hắn lại có bối cảnh hắc đạo.” Lâm Cẩm Quyền khó thể tin đều mình nghe được,khó trách lúc trước tra hắn khó khăn thế.

Nhưng ngay sau đó ông bắt đầu lo lắng cho cháu gái mình: “Không được,ông phải đón Tiểu Tiểu trở về,không thể để con bé sống trong hắc bang.”

Nhưng phải dùng cách nào đón con bé trở lại,lúc trước ông không phải chưa thử qua nói chuyện cùng Tô Lực Hằng nhưng mỗi lầm Lâm Cẩm Quyền đều thua trở về.

“Thanh Sơn,chúng ta đoạt lại Tiểu Tiểu đi,chờ sau khi con bé tan học được không.”

“Lão gia, chúng ta làm sao cướp được người của xã hội đen ?” Suy nghĩ này lập tức bị Lâm Thanh Sơn hủy bỏ .

Thử nghĩ xem Lâm Cẩm Quyền lại nói: “Nếu không chúng ta lén bắt đi,đợi Tiểu Tiểu ra trường liền bắt đi?”

“Lão gia,ngài không đi bắt,tôi cũng không đi bắt, những người khác trong nhà cũng không có kỹ năng này,rồi nói nữa sau lần trước Tô Lực Hằng phát hiện chúng ta hành động,liền liên hệ trường học hủy bỏ hợp đồng với công ty kia.” Lưu Thanh Sơn cảm thấy Lâm Cẩm Quyền quá gấp rút.

“Vậy anh nói xem giờ phải làm sao? Cũng không thể để Tiểu Tiểu sống mãi trong hắn đạo.” Lâm Cẩm Quyền vội muốn chết.

Mặc dù cảm thấy Lâm Cẩm Quyền có chút quá lo lắng… nhưng Lưu Thanh Sơn cũng cảm thấy hoàn cảnh như vậy đúng là không phải rất an toàn: “Để cho tôi thử nghĩ xem.”

Mấy ngày sau,Tô gia

“Lực Hằng,khí trời sắp chuyển sang lạnh lẽo,dì đưa Tiểu Tiểu ra ngoài mua mấy bộ quần áo,cậu cần không?”Dì Trương nói.

“Tại sao không để cho cửa hàng quần áo đem một ít theo yêu cầu của Tiểu Tiểu đến?” Mặc dù đã giải quyết Thích gia nhưng Tô Lực Hằng vẫn không yên lòng để cho dì Trương đưa Liễu Uyển Nhi ra ngoài.

“Không cần phiền phức như vậy,nơi đó có sẵn quần áo.”

Thấy dì Trương kiên trì Tô Lực Hằng cũng không tiện tiếp tục phản đối,nhưng Tử Quyên hiện tại không ở nhà,không ai theo các cô ra ngoài hắn không yên tâm,xem ra hắn phải gọi Khinh Vân trở lại,nếu không Tử Quyên đảm đương không nổi công việc của mấy người.

“Tôi đi cùng hai người.” Cuối cùng Tô Lực Hằng quyết định tự mình đi theo.

“Không cần,chỉ mua mấy bộ quần áo thôi mà,cậu cứ tiếp tục làm việc của mình.” Dì Trương nói.

“Tôi hiện tại không cần gấp.” Dứt lời cầm lấy xe chìa khóa,lái xe đi.

Đi dạo mấy cửa hàng rốt cục có một cửa hàng quần áo khiến Liễu Uyển Nhi cùng dì Trương đồng thời hài lòng,Tô Lực Hằng rốt cục thở dài một hơi,hẳn muốn nhanh về nhà,theo phụ nữ mua đồ đúng là rất mệt.

“Tiểu thư,nơi này có thể thử quần áo.”Được nhân viên cửa hàng chỉ dẫn Liễu Uyển Nhi tiến vào phòng thử áo.

Đang muốn cỡi quần áo,bỗng nhiên có một bóng người từ sau rèm đi ra,Liễu Uyển Nhi sợ hết hồn theo bản năng muốn thét chói tai,nhưng miệng đã bị đối phương bịt kín.Là hắn,tài xế lái xe cho Lâm lão tiên sinh.

“Đừng kêu,tôi không có ác ý.” Thấy Liễu Uyển Nhi từ từ thu hồi vẻ mặt hoảng sợ,Lưu Thanh Sơn mới buông tay.

“Tại sao lại đến đây?” Liễu Uyển Nhi không giải thích được, nơi này là phòng thay áo của phái nữ.

“Lão gia nhà chúng ta bệnh sắp chết,trước khi chết muốn gặp gặp……..” Đây là lời Lâm Cẩm Quyền dặn hắn nói.

Nghe tin tức Lâm Cẩm Quyền bệnh nặng Liễu Uyển Nhi có chút giật mình,nhưng rất nhanh cảm thấy kỳ quái: “Tại sao Lâm tiên sinh muốn gặp tôi?”

“Bởi vì cô là cháu gái ông ấy.” Lần này tới chính là muốn cho cô biết sự thật,Lưu Thanh Sơn lấy ra tấm ảnh trước đó chuẩn bị Lâm Cẩm Quyền chụp cùng Lâm tiểu thư, đưa cho Liễu Uyển Nhi.

Liễu Uyển Nhi nhận ra người phụ nữ trong ảnh là Tô Tiểu Tiểu ,phía sau còn ghi:Con gái yêu tốt nghiệp đại học.

Không nghĩ tới Lâm tiên sinh lại là ông ngoại của Tô Tiểu Tiểu,nhưng tại sao mấy lần trước ông ấy đều lén lút đến gặp mình? Tại sao Tô Lực Hằng không cho cô biết cô còn có ông ngoại? Tại sao muốn dùng phương thức này đi gặp ông?

Liễu Uyển Nhi nói ra nghi vấn của mình, Lưu Thanh Sơn nói rõ gút mắt giữa hai nhà cho cô nghe.

“Tôn tiểu thư,lão gia sắp không được,cô hãy cùng tôi đi gặp mặt ông ấy lần cuối cùng.” Lưu Thanh Sơn trong ánh mắt tràn đầy cầu khẩn.

Giờ phút này Liễu Uyển Nhi rốt cuộc hiểu rõ tất cả,cho dù trước đó hai nhà có ân oán lớn mấy nhưng hiện tại đối mặt ông lão tuổi xế chiều,cô làm sao có thể để ông mang theo tiếc nuối mà chết.

“Tôi đi với anh.” Liễu Uyển Nhi quyết định chờ sau khi về rồi nói xin lỗi với Tô Lực Hằng.

“Tiểu Tiểu tại sao lâu vậy còn chưa đi ra?” Tô Lực Hằng càng nghĩ càng lo lắng,không phải xảy ra chuyện gì chứ? Đứng dậy liền muốn vén rèm thử áo.

Dì Trương đưa tay kéo hắn lại,mở to mắt nói: “Lực Hằng,Tiểu Tiểu đang thay áo bên trong,tại sao có thể đi vào.”

“Dì Trương,Tiểu Tiểu có thể gặp nguy hiểm.” Tô Lực Hằng kéo ra tay bà nhanh chóng vén rèm lên.

Còn thiếu một bước,Lưu Thanh Sơn đã thành công đưa Liễu Uyển Nhi đi.

Màn trước mắt khiến Tô Lực Hằng tức giận,đưa tay kéo Liễu Uyển Nhi qua: “Cháu muốn đi cùng người này?”

“Chú,chú,ông ngoại bệnh nặng,cháu phải gặp mặt ông một lần.” Liễu Uyển Nhi sợ nuốt một ngụm nước bọt,không dám nhìn ánh mắt Tô Lực Hằng .

Tốt,đã gọi ông ta là ông ngoại cơ đấy,Tô Lực Hằng rất tức giận nhưng trong lòng càng chua xót hơn,Liễu Uyển Nhi lựa chọn khiến hắn cảm thấy phản bội,cô lại muốn bỏ đi theo kẻ thù của hắn.

“Tô tiên sinh,Tôn tiểu thư tự nguyện đi gặp lão gia chúng ta,xin ngài đừng can thiệp.” Lưu Thanh Sơn thấy chuyện bị bại lộ, dứt khoát làm rõ.

“Nói với Lâm Cẩm Quyền,tôi là người giám hộ Tiểu Tiểu,chỉ cần tôi không đồng ý ông ta có chết cũng đừng mong gặp mặt cháu gái!” Dứt lời liền kéo mạnh Liễu Uyển Nhi rời đi.

Kéo Liễu Uyển Nhi nhét vào trong xe,bất kể dì Trương khuyên như thế nào,Tô Lực Hằng thủy chung không nói một lời.

Một đường nhấn mạnh chân ga,sau khi về đến nhà bỏ lại hai người trên xe,một mình đi vào thư phòng.Bất luận Liễu Uyển Nhi ở ngoài cửa gọi thế nào,hắn cũng không trả lời một câu.

P/S:Rồi đây rồi đây..nam chính của chúng ta lại bắt đầu làm nũng

Tử Quyên trở lại đã thấy Liễu Uyển Nhi mang theo nước mắt giống như chịu phạt đứng trước phòng Tô Lực Hằng.

“Có chuyện gì?”

“Em chọc chú giận rồi .” Liễu Uyển Nhi giọng có chút nghẹn ngào.

“Đại ca,đại ca.” Tử Quyên giúp đỡi kêu cửa nhưng bất luận cô cố gắng như thế nào Tô Lực Hằng cũng không trả lời một tiếng.

“Được rồi,đừng gọi nữa.” Lúc này dị Trương cũng đã tới”Ầm ĩ mãi như vậy cũng không tốt,ta đúng không nên đưa Tiểu Tiểu ra ngoài mua quần áo nhưng Lực Hằng cũng thật là,giận lâu vậy còn chưa đủ.”

Giúp Liễu Uyển Nhi lau đi nước mắt trên mặt,dì Trương đau lòng nói: “Đừng khóc,dì Trương đưa cháu đi ăn chút gì”

“Nhưng chú . . . . .” Liễu Uyển Nhi lo lắng nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt.

“Cứ để cho cậu ta giận chờ giận đủ rồi sẽ đi ra ngoài.” Dứt lời liền kéo tay Liễu Uyển Nhi,còn tay kia kéo Tử Quyên rời đi.

Đến buổi tối Tô Lực Hằng rốt cục rời khỏi thư phòng.

“Chú.” Liễu Uyển Nhi vui vẻ đi đến,ban ngày cô không biết đến gõ cửa phòng hắn bao nhiêu lần.

Không thèm nhìn tới không thèm quan tâm Tô Lực Hằng đi lên tầng cao nhất.

“Đại ca,chúng ta cũng biết thật ra Tiểu Tiểu làm vậy cũng là chuyện thường tình,anh hãy tha thứ cô ấy.” Đao Nhân khuyên nhủ,hắn cảm thấy trong chuyện này Tô Lực Hằng có chút hẹp hòi.

“Đúng vậy đấy đại ca,Tiểu Tiểu cũng đã khóc cả buổi chiều.” Tử Quyên không hiểu bình thường đối tốt với con bé,tại sao chỉ chút chuyện lại giận lớn thế.

“Các ngươi câm miệng cho ta!” Bọn họ làm sao hiểu cảm giác bị phản bội,hắn lần này muốn cứng rắn dạy dỗ cô, để xem cô sau này còn dám tùy tiện đi gặp Lâm Cẩm Quyền không!

Đem lực chú ý lần nữa chuyển sang Vu Thiểu Đình,Tô Lực Hằng hỏi Đao Nhân nói: “Hắn lúc nào có thể tỉnh?”

“Ta sẽ tận lực.” Vì để có được trang bị mới nhất Võng Du cùng Computer siêu mạnh,hắn hai ngày nghĩ ra tất cả biện pháp cứu chữa,tin rằng trong thời gian quy định sẽ giúp Thiểu Đình tỉnh lại.

“Nắm chặc thời gian.” Nếu còn nằm như vậy cho dù ngày nào đó tỉnh dậy cũng sẽ biến thành phế nhân,Tô Lực Hằng nhìn sang hướng Tử Quyên nói “Gọi điện thoại cho Khinh Vân,bảo hắn trở lại.”

Nghe vậy Tử Quyên như trút được gánh nặng,mấy ngày qua cô bận rộn thật thảm.

Trở về phòng Tô Lực Hằng phát hiện phía sau có một cô bé len lén đi theo hắn,khóe miệng nhếch một tia đắc ý,Lâm Cẩm Quyền ông nhìn đi,cô vẫn xem trọng tôi hơn,đi vào gian phòng hắn cố ý khép hờ cánh cửa.

Sợ hãi đẩy ra cửa phòng.

“Chú.” Liễu Uyển Nhi đi tới phía sau Tô Lực Hằng,kéo gấu áo của hắn.

“Đừng gọi ta!”

Tiếng gằng làm Liễu Uyển Nhi sợ hết hồn không dám mở miệng nữa,càng không dám đụng vào người đàn ông trước mắt.

Tại sao không nói chuyện,ngốc muốn chết,mau mở miệng cầu xin ta tha thứ, Tô Lực Hằng đưa lưng về phía cô trong lòng âm thầm mắng.

Qua một hồi Liễu Uyển Nhi lần nữa khua lên dũng khí: “Chú,chú tha thứ cháu đi,cháu chỉ có một người thân là chú,nếu như chú không để ý tới cháu,cháu nên làm gì bây giờ.”

Liễu Uyển Nhi nói xong cũng sắp khóc lên.

Rốt cục Tô Lực Hằng xoay người: “Sau này không được ta cho phép cháu có dám đi gặp Lâm Cẩm Quyền nữa không?”

Liều mạng lắc đầu,đánh chết cô cũng không dám.

“Còn nữa,sau này chuyện gì cũng không cho giấu diếm ta,ta nói gì cháu cũng phải nghe có làm được không?” Tô Lực Hằng nhân cơ hội yêu cầu thêm.

Liều mạng gật đầu chỉ cần hắn không tức giận hắn nói gì cũng được,Liễu Uyển Nhi căn bản không ý thức được mình đã đồng ý việc gì.

Rất tốt,để xem sau này còn ai dám bắt cô từ bên cạnh hắn đi không,Tô Lực Hằng rốt cục hài lòng.

“Bụng thật đói,cùng ta ra ngoài ăn.” Hắn ngay cả cơm tối còn chưa ăn đây .

“Dạ.” Xem ra chú đã hết giận,Liễu Uyển Nhi thở phào nhẹ nhỏm.

Tâm trạng thật tốt Tô Lực Hằng mang theo Liễu Uyển Nhi đi ăn một bữa ngon lành,rồi chậm rãi lái xe trở về Tô gia.

Xuyên qua đình viện nhìn ánh trăng chiếu xuống đất,Liễu Uyển Nhi chợt nhớ tới lần trước mình và anh Thiểu Đình hôn nhau ở đây,khóe miệng khẽ vẽ ra độ cong xinh đẹp,trong mắt lóe tia thẹn thùng.

Phảng phất giống như một đóa hoa sen nở rộ dưới ánh trăng,Tô Lực Hằng nhìn chút ít ngây dại.

Lấy lại tinh thần động tình hỏi: “Tiểu Tiểu đang suy nghĩ gì đấy?”

Cô bé cúi đầu hơi đỏ mặt nhưng cười không nói.

“Cháu đã từng đồng ý với ta,chuyện gì cũng không giấu diếm ta.” Tô Lực Hằng cười nhắc nhở.

Chuyện xấu hổ như vậy làm sao có thể nói cho chú biết,nhưng cô đúng đã đồng ý với chú,nghĩ tới nghĩ lui rốt cục khua lên dũng khí,cúi đầu xấu hổ nói: “Đêm hôm đó,anh Thiểu Đình ở chỗ này hôn cháu.”

Nói xong đỉnh đầu vẫn im ắng,chú có chuyện gì? Chẳng lẽ hành động to gan của mình dọa chú rồi,Liễu Uyển Nhi có chút lo lắng ngẩng đầu.

Một gương mặt thịnh nộ phút chốc phủ lên,một giây sau môi cô đã bị cắn nuốt,lạnh lùng cắn xé đau đến cô vùng vẫy nhưng cả người đã bị hắn siết chặt không thể động đậy.

Tô Lực Hằng tức sắp nổ phổi,cô lại để người đàn ông khác hôn mình!

Hiện tại hắn chỉ có một ý niệm trong đầu,đó chính là xóa đi mùi vị người đàn ông khác trên môi cô!

Rốt cục Tô Lực Hằng chịu buông Liễu Uyển Nhi,nhìn đôi môi bị mình cắn đến sưng đỏ hung hăng nói: “Sau này không cho phép để đàn ông khác hôn !”

Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi.

“Chú tại sao làm vậy.” Sau khi Tô Lực Hằng nỏ đi,giọt nước mắt ủy khuất rốt cuộc nhỏ xuống.

Liễu Uyển Nhi ngồi trên ghế trong vườn hoa nhìn cửa sổ tầng cao nhất.

Cô đã có hai ngày không đi thăm Vu Thiểu Đình,cô nhát gan không biết làm sao đối mặt hắn,từ nhỏ được mẫu thân dạy lễ nghi phép tắc,với lại ngày đó cô bị Tô Lực Hằng cưỡng hôn cô cảm giác mình không còn trong sạch,thật xin lỗi anh Thiểu Đình.

Tự trách cùng áp lực làm cho cô tâm trạng không yên gương mặt tiều tụy.

“Tiểu Tiểu.” Đao Nhân ở lầu chót quan sát cô cả buổi,phát hiện tối nay cô có vẻ buồn bã, thân thể Tiểu Tiểu tựa hồ chịu áp lực lớn giống như chỉ cần một cọng rơm cũng sẽ đè được cô,làm cho người ta không nỡ nhìn cũng làm cho hắn không nhịn được đi tới xem cô.

Sự xuất hiện của hắn làm Liễu Uyển Nhi vội vàng thu lại suy nghĩ,sợ bị hắn phát hiện bí mật của mình.

“Bác sĩ Đao” Dịu dàng lên tiếng chào hỏi.

Ngồi xuống bên cạnh Liễu Uyển Nhi,Đao Nhân quan tâm hỏi: “Cô có tâm sự?”

Lời quan tâm khiến cho Liễu Uyển Nhi cố gắng kiên cường trong nháy mắt sụp đổ,nước mắt đua nhau tuôn ra.

“Cô làm sao vậy? Tại sao?” Đột nhiên rơi nước mắt làm Đao Nhân luống cuống tay chân.

Đối mặt bệnh nhân bị thương nặng hắn muốn dùng toàn lực giúp đỡ,đối mặt quái thú hung ác hắn muốn giết chết bọn chúng, nhưng đối mặt nước mắt con gái bó tay chịu trói,trời ơi,ai tới nói cho hắn biết hắn nên làm thế nào?

Liễu Uyển Nhi rơi nước mắt một hồi mới nói.

“Bác sĩ Đao,cám ơn anh,em hiện tại tốt hơn nhiều.”

Thở dài một hơi,không khóc nữa.

“Có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?” Khôi phục bình tĩnh Đao Nhân lấy ra bản tính bác sĩ,dịu dàng đối mặt người bị thương.

Liễu Uyển Nhi trầm mặc,cô vô luận thế nào cũng sẽ không nói với hắn chuyện bị Tô Lực Hằng cưỡng hôn,chú hôn cháu gái, đây là chuyện trái luân lý.

Thấy cô lần nữa nhíu chặt chân mày,Đao Nhân biết nhất định xảy ra chuyện nghiêm trọng,hắn muốn giúp cô cho nên sửa lời nói: “Em đã mấy ngày không đi thăm Thiểu Đình.”

Cô dĩ nhiên muốn đi thăm hắn,cô rất nhớ hắn.

“Tại sao không đi?” Đao Nhân hướng dẫn từng bước.

Liễu Uyển Nhi rốt cục nhẹ giọng nói: “Em xin lỗi vì không đi thăm anh ấy.”

“Em cố ý sao?” Đao Nhân không biết cô nhất có chuyện gì nhưng hắn không muốn ép cô nói.

Lắc đầu nếu như có thể cô hi vọng chuyện kia vĩnh viễn không xảy ra.

“Tiểu Tiểu.” Đao Nhân giữ lấy vai cô”Chỉ cần em không phải cố ý,anh tin Thiểu Đình nhất định sẽ tha thứ em,chẳng lẽ em không có lòng tin với hắn,các người có tình cảm nhưng không có lòng tin sao?”

Nhìn ánh mắt kiên định của hắn Liễu Uyển Nhi cảm giác một sức mạnh chảy vào trong tim.

Nhớ tới trước đó mình đối mặt bao áp lực cùng khó khăn,Vu Thiểu Đình đều cho cô an ủi,cho cô sức mạnh,đúng,cô tin anh Thiểu Đình.

“Cám ơn.” Nhìn nụ cười hoa lê nở rộ sau cơn mua,tim Đao Nhân hơi bị run lên thu hồi ánh mắt nhìn cô.

Lúc này tiếng động mở cửa lần nữa kéo suy nghĩ về thực tế.

Tô Lực Hằng trở về,hai ngày này hắn luôn đi sớm về trễ thật giống như đặc biệt bận rộn.

Sự xuất hiện của hắn làm Liễu Uyển Nhi vội vàng đứng dậy.

“Bác sĩ Đao,tôi đi trước.” Dứt lời cúi đầu,vội vã rời khỏi vườn hoa.

Cô ấy không muốn gặp hắn,Tô Lực Hằng nắm chặc quả đấm.

Nhìn Đao Nhân vẫn còn ngồi trên ghế,mới nhớ tới cảnh vừa rồi mình thấy,Tô Lực Hằng lạnh lùng nói: “Cậu rỗi rãnh lắm sao?”

“Em xuống đây hóng mát một chút.” Nhìn dáng vẻ kỳ quái của người này,mình lại chọc hắn chỗ nào nha,Đao Nhân trong lòng hết sức không hiểu được.

“Đi một chút rồi trở về làm việc.” Mang theo áp suất thấp dưới mười độ đi lướt qua bên người Đao Nhân,để lại một câu ra lệnh.

Rùng mình một cái,Đao Nhân biết điều đứng dậy,đại ca nổi dóa,hắn nào dám ở lại nửa phút.