Thực Sắc

Chương 36: C36 Chương 35

"Trương Tĩnh Hân?" Trần Thiên Ngữ nằm dàn trên chiếc bàn plastic màu trắng, chớp mắt, lúc chớp mắt, cảnh tượng trước mắt cũng không có thay đổi. Nàng nhịn không được vươn tay nhéo mặt Trương Tĩnh Hân một cái: "Nóng! Mềm! Thật sự?"

Trương Tĩnh Hân yên lặng dời tay của Trần Thiên Ngữ ra, xoa xoa khuôn mặt nói: "Thật trùng hợp a Trần mập mạp, đến bờ biển ăn món nướng cũng có thể gặp ngươi."

"Làm sao có thể, nào có chuyện trùng hợp như vậy! Hơn nữa ai là Trần mập mạp! Nói, ngươi ở đâu ra tin tình báo? Ta chưa từng nói với ai là ta đang ở chỗ này, hay là ngươi theo dõi ta đến đây?"

"Nga? Tư duy coi như nhanh nhạy, xem ra chưa thực sự uống nhiều. Không phải ngươi nói ta đừng gọi ngươi Trần lão sư, ngại xưng hô ghê tởm như vậy. Trần mập mạp rất tốt, thân thiết, khả ái."

"Thân thiết khả ái tại sao ngươi không dùng a! Trương! Ách! Trương mập mạp!" Uống quá nhiều bia lúc này hơi bia toàn bộ dâng lên, nấc một cái thiếu chút nữa khiến mình giật thót.

"Đây không phải là tên hiệu không ai dám cho ta sao? Thế nào, mập mạp, ở thành phố Q chơi vui không?"

Trần Thiên Ngữ lười phản bác nàng: "Rất tốt, đặc biệt mở tâm, ăn đến ta mập lên hai vòng, lát nữa xuống biển không cần cử động cũng có thể trôi đến Nhật Bản."

"Đúng nga, ở đây thật thoải mái." Trương Tĩnh Hân nhìn quanh bốn phía: "Thật là hoài niệm, lúc nhỏ ta thường xuyên đến vùng này theo ngư dân rời bến câu cua, câu về rồi lấy gạch hấp cơm, xem như tươi ngon.Tất cả tay nghề nấu nướng có liên quan đến hải sản của ta đều học ở đây.... Ai, lại nói tiếp hiện tại đúng là thời gian cua nhiều thịt nhất."

Ánh mắt Trần Thiên Ngữ có chút đăm chiêu: "Sao đi đâu cũng là cố hương của ngươi a? Ngươi rốt cuộc đã đi qua bao nhiêu địa phương? Chờ chút, ngươi ít nói sang chuyện khác, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Rốt cuộc ai nói cho ngươi biết?"

Trương Tĩnh Hân thành thật trả lời: "Ta thật sự không có tin tức gì, ngay cả bạn gái ngươi cũng đến tìm ta hỏi thăm tung tích của ngươi, vậy ta đi đâu hỏi thăm tin tức của ngươi a. Huống chi ta dò hỏi việc này để làm gì? Một đại người sống như ngươi chẳng lẽ còn có thể đi lạc sao?"

Trần Thiên Ngữ bối rối: "Chờ đã, ta có bạn gái lúc nào?"

"Ngốc có tiền a, Cao Ấu Vi a."

"Ngươi làm sao sẽ nhận thức Cao Ấu Vi?"

"Hiện tại cư dân mạng cũng đã sắp xếp xong, ta, nàng, Vệ Phong được xưng là tam đại hộ pháp của Trần Thiên Ngữ, không nhận ra cũng phải nhận ra a. Cao tiểu thư tìm khắp trong quán của ta, đúng là duyên phận khó có được a."

Sắc trời đã tối, gió biển rót vào trong quần áo cắt vào da thịt quả thật có chút lạnh, khiến Trần Thiên Ngữ tỉnh táo không ít: "Cao Ấu Vi đến chỗ ngươi hỏi tung tích của ta?"

"Ân, nàng rất quan tâm ngươi, nhìn ra được là thật sự lo lắng. Ngươi nói ngươi có chuyện gì cứ nói ra, cứ như vậy chơi trò mất tích, điện thoại cũng tắt máy... Không trượng nghĩa. Mau gọi điện thoại cho nàng đi."

Trần Thiên Ngữ tức giận trừng nàng: "Trương lão bản thật đúng là thích giả vờ, đáng ghét."

"Ta đây là vì các ngươi a, thế nào lại đáng ghét?"

Nhìn thấy Trần Thiên Ngữ không để ý tới nàng, nàng mới cười nói: "Là giận dỗi Cao tiểu thư sao? Người một nhà nào có thù cách đêm, trở về ăn uống vui chơi một hồi thì sẽ quên thôi, chủ yếu là ngươi cho nàng cơ hội cùng ngươi ăn uống vui chơi mới được."

Bình thường đã cảm thấy Trương Tĩnh Hân khẩu thị tâm phi, có chuyện gì cũng không nói thẳng mà thích quanh co lòng vòng khiến lòng người khó chịu đến muốn cao giọng kêu gào phản bác nàng mới thôi!

Bất quá, Trần Thiên Ngữ mới không làm vậy: "Cao Ấu Vi muốn ngươi làm thuyết khách cho nàng sao?"

"Tuyệt đối không có, chỉ là ở chỗ này vô tình gặp được ngươi nếu không đến tâm sự uống một chút sợ ngươi nói ta giả vờ không quen biết, hơn nữa một mình uống bia thực sự cũng rất nhàm chán đi?"

Trần Thiên Ngữ nghẹn đến ủy khuất, nhắc tới Cao Ấu Vi cảm giác thất vọng càng sâu: "Ta không muốn nhắc đến nàng, đổi đề tài khác đi? Ông chủ, cho hai két bia! Trương Tĩnh Hân, ngươi đến rất đúng lúc, hôm nay không say không về! Ách! Chờ đã, ngươi còn chưa nói ngươi rốt cuộc tại sao lại xuất hiện ở chỗ này! Đừng khi dễ ta uống nhiều rồi đầu óc xoay chuyển không linh hoạt a!"

Trương Tĩnh Hân cầm lấy chia bia uống một hớp lớn: "Được, là ngươi nói không say không về, ta cũng không cản ngươi, cho dù ngươi lại uống bất tỉnh nhân sự ta cũng sẽ khiêng ngươi về."

"Làm sao đến mức bất tỉnh nhân sự? Yên tâm, ta có chừng mực."

"Ngươi đến chỗ ta bất tỉnh nhân sự bao nhiêu lần trong lòng mỗi người đều biết...."

"Miệng không hạ lưu thì sẽ chết sao? Mọc ra cái miệng là để ăn uống không phải là để mắng người! Uống nhanh! Cho một hải tràng nướng, đặc biệt giòn! Quả nhiên là tươi ngon a! Được nguyên liệu như vậy còn cần gì kỹ xảo nấu nướng cao siêu! Nhanh, Trương lão bản ăn đi."

"Ân, cũng không tệ lắm, bất quá có hơn mặn." Trương Tĩnh Hân tu một ngụm bia, cảm giác mát lạnh rót thẳng vào bụng: "Thật là thoải mái."

Trần Thiên Ngữ nhìn thấy chia bia mới mấy ngụm đã bị Trương Tĩnh Hân uống cạn, kinh ngạc nói: "Trương lão bản... Chờ, chờ một chút, ngươi uống xong rồi sao?"

"Chỉ chút này sao, hai hợp là hết rồi."

"Ngươi là thái tử đến từ long cung nào a?"

Trương Tĩnh Hân cười nói: "Từ năm 15 đến 22 phần lớn thời gian ta đều ở thành phố Q, nơi này chính là thế giới của bia, uống bia cũng giống như uống nước."

".... Không phải ngươi dùng nội công đầy bia từ đầu ngón tay ra đi? Làm gì có ai uống được như vậy? Cho ta xem bụng của ngươi!"

"Không quen không biết, xem bụng cái gì, chuyện xấu hổ như vậy không thích hợp ta và ngươi làm. Bất quá trước đó mập mạp đã nói gì, hôm nay không say không về đúng không, để ta xem, thật lâu không có uống bia, đúng lúc có người có thể cạn chén, hôm nay đại khai tửu giới đi."

"Đừng, ta tuổi trẻ không hiểu chuyện nói cái gì không say không về ngươi đừng để trong lòng...."

"Không sao, ngươi nói chỗ ngươi ở cho ta biết, cho dù uống bất tỉnh ta cũng có thể đưa ngươi về, thế nào?"

Trần Thiên Ngữ đương nhiên không bị nàng lừa: "Ăn uống trò chuyện mà thôi, không cần liều mạng như vậy đi.... Đến, đến, ăn sò biển."

Cho dù đang cố gắn chống đỡ nhưng vẫn tự nói với mình Trương Tĩnh Hân là một kẻ thể chất trâu bò nghìn vạn lần không nên theo bước chân của nàng, nhưng không nghĩ qua chỉ như vậy mà đã uống rất nhiều, nhưng trò chuyện quá sảng khoái gần đây khó có được tâm tình tốt như vậy nên Trần Thiên Ngữ nhất thời không đề phòng bị nàng mời uống đến cuối cùng quả thật là choáng váng. Trương Tĩnh Hân cũng rất hăng hái, lâu như vậy đến nay lần đầu tiên nói nhiều về chuyện của mình.

"Cho nên.... ngươi sinh ra ở thành phố B, 5 tuổi cùng mẹ rời khỏi thành phố B đi qua nhiều thành thị, mãi cho đến 23 tuổi mới trở lại thành phố B, sau đó lập tức đi Pháp học nấu ăn. 26 tuổi bởi vì mẹ qua đời...Cuộc sống của ngươi đúng là đủ khúc chiết....." Trần Thiên Ngữ nửa tỉnh nửa say nghe được đại khái, thảo nào Trương Tĩnh Hân so với bạn cùng lứa tuổi nhìn ổn trọng hơn, tâm tình cũng không viết lên mặt, một bụng ý nghĩ xấu xa, thời khắc mấu chốt còn rất đáng tin cậy.... Thì ra cuộc sống của cô gái này không bình ổn.

Trương Tĩnh Hân nhìn một bàn chén đĩa chất thành đống trước mặt, thởi dài — hình như đã lâu không phóng túng bản thân ăn nhiều như vậy. Khống chế dục vọng ăn uống không chỉ là tu hành của một đầu bếp, mà còn là tu hành của cuộc sống,... Nàng chuyển ánh mắt từ trên bàn đến gương mặt Trần Thiên Ngữ — cô gái này uống say sẽ thích cười hơn bình thường. Cười đến đặc biệt thoải mái, tâm tình gì đều viết lên trên mặt, dáng vẻ quả thật có chút khả ái.

"Này, tiểu mập mạp, cũng không còn sớm, ăn uống no đủ rồi thì nên đi ngủ."

"Ân! Ngủ!" Trần Thiên Ngữ nhiệt liệt hưởng ứng.

"Ngươi ở khách sạn nào, ta đưa ngươi về."

Trần Thiên Ngữ lấy túi xách vứt xuống trước mặt Trương Tĩnh Hân, đôi mắt nửa mở nửa khép nói: "Ta hoa mắt..... Ngươi giúp ta tìm xem, danh thiếp ở bên trong."

"....." Trương Tĩnh Hân cầm lấy túi xách của Trần Thiên Ngữ, có chút không được tự nhiên mở ra, bên trong quả thật là cái gì cũng có a, bút kẻ mày, phấn.... Còn có nước súc miệng, khăn ướt Đáng sợ nhất..... Đáng sợ nhất là tiền cùng thẻ tín dụng tùy ý ném ở bên trong, muốn từ đó tìm được một tấm danh thiếp đối với Trương Tĩnh Hân cũng đã uống không ít mà nói cũng là có chút khó khăn a.

"Vĩnh Nhật Hương? Khách sạn kiểu Nhật."

"Đúng vậy, chính là cái này."

"Đi, ông chủ tính tiền."

Ông chủ tính tiền, Trần Thiên Ngữ muốn lấy lại túi xách nhưng Trương Tĩnh Hân còn cùng nàng đùa giỡn ấu trĩ, trực tiếp đem túi xách đặt trên đùi mình, từ trong túi áo cầm tiền mặt tính tiền.

"Trương lão bản ngươi là có ý gì, đã nói là ta mời khách!"

Trương Tĩnh Hân nhìn dáng vẻ nàng có thể bất tỉnh bất kỳ lúc nào, nhanh chóng tính tiền rồi gọi xe, đem nàng kéo lên xe: "Ngoan, ngươi nên chịu đựng chút nữa, sau khi bế ngươi vài lần ta biết rõ ngươi có bao nhiêu nặng. Tuyệt đối là loại mặc quần áo thì gầy, cởi quần áo có thịt."

Trần Thiên Ngữ nghiêng ngả tựa vào cửa xe, cười đến âm trầm nén giận: "Hừ, Trương lão bản, ngươi uống bao nhiêu rồi, nói thật đi?" Phí khí lực rất lớn mới leo đến bên cạnh Trương Tĩnh Hân dán sát mặt nàng: "Ngươi nói, muốn nhìn ta cởi quần áo rất lâu rồi?"

Trương Tĩnh Hân nói cho tài xế biết địa chỉ khách sạn, lời này vừa nói ra tài xế lập tức từ kính chiếu hậu liếc mắt nhìn các nàng.

Trương Tĩnh Hân bình tĩnh nói xong địa chỉ quay đầu nhìn Trần Thiên Ngữ còn đang vui cười, rất muốn giơ tay chém xuống một chưởng đánh cho nàng hôn mê.

Thành phố Q thuộc về khí hậu ôn đới hải dương, một khi gió thổi đến tuyệt đối có thể thối đến người ta sống không bằng chết, nhưng đêm nay dường như hết thảy đều được con người điều chỉnh đến mức thư thích nhất.

Thanh âm của sóng biển, gió đêm, mùi thơm của thức ăn, ánh trăng trên bãi cát, còn có nụ cười của nàng, cồn sinh ra hưng phấn..... Trương Tĩnh Hân thích hết thảy những thứ này, nếu như..... Trần Thiên Ngữ có thể chống được đến khách sạn mới ngủ thì còn tốt đẹp hơn.

Trần Thiên Ngữ là một người làm việc theo nguyên tắc, như trước uống xong liền ngủ, ngủ rất trầm. Trương Tĩnh Hân từ trong túi xách của nàng tìm được thẻ phòng, dưới sự trợ giúp của nhân viên khách sạn đem nàng dìu về phòng.

Căn phòng này là phong cách Nhật bản, ở tầng thấp nhất, có cửa sổ sáng sủa cùng tấm điệm trắng tính, ngăn nắp trên mặt sàn.

Nhân viên rời khỏi, Trương Tĩnh Hân kéo rèm cửa sổ lên, xoay người lại nhìn Trần Thiên Ngữ nằm trên giường. Trần Thiên Ngữ nằm ngang trên giường, sắc mặt ửng đỏ, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm gì đó, Trương Tĩnh Hân dán đến gần nghe thử.

"Ngươi rốt cuộc.... Làm sao tìm được ta?"

Trương Tĩnh Hân cởi áo khoác của Trần Thiên Ngữ, quy củ mà đem tứ chi của nàng nhét vào dưới chăn, vận động một chút cánh tay đã tê mỏi của mình: "Ai, Trần tiểu béo, ta thực sự là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, an tâm ngủ đi."

Trương Tĩnh Hân đang muốn đứng dậy, đột nhiên áo bị kéo lại.

"Ngươi muốn đi đâu?"

Chẳng biết Trần Thiên Ngữ đã tỉnh lại lúc nào, đôi mắt xinh đẹp đang nhìn nàng. Đèn treo sau lưng Trương Tĩnh Hân, cái bóng của nàng gắt gao vây lấy ngươi dưới thân. Hô hấp mang theo mùi cồn tương hỗ truyền đến nơi chóp mũi càng ngày càng dồn dập, khí lưu hỗn loạn. Trong đôi mắt Trần Thiên Ngữ mang theo chờ mong đem gương mặt của Trương Tĩnh Hân kéo càng lúc càng gần.

Trương Tĩnh Hân bỗng nhiên hoàn hồn, nàng không quen trước khi không chưa xác định liền xung động hành sự. Khóe miệng kéo ra một nụ cười, nụ cười của nàng đánh vỡ bầu không khí ái muội, ánh mắt trầm mê của Trần Thiên Ngữ nhất thời trở nên thanh tỉnh.

Nàng đem Trần Thiên Ngữ thả lại trên giường, muốn đứng dậy rời đi, Trần Thiên Ngữ ngồi dậy kéo cổ áo của nàng đem nàng kéo xuống, nghĩa vô phản cố hôn lên môi nàng.