Thiệu Chẩn nhìn người nọ, mặt đen lại.

Ninh nhi đứng một bên, nhìn người đó một chút, lại nhìn Thiệu Chẩn một chút, không dám lên tiếng.

"Ngươi sao lại ở đây." Thiệu Chẩn âm thanh lạnh lùng, nhưng không cầm đao nữa, hai tay ôm ngực.

"Ngũ lang có thể tới, sao ta lại không tới được?" Người nọ "Xuy" một tiếng, nhìn về phía Ninh nhi, cười với nàng. Hắn buông tay, con báo xa-li nhẹ nhàng chuyển mình, uy phong đứng trên bả vai hắn.

"Lạc Dương Tiêu Tam Tiêu Vân Khanh, hạnh ngộ nương tử." Hắn hướng Ninh nhi nghiêm chỉnh thi lễ.

Ninh nhi bị bất ngờ, bối rối hoàn lễ: "Thiếp hạnh ngộ công tử."

Tiêu Vân Khanh nhìn nàng, cười cười, quay sang nói với Thiệu Chẩn: "Đây chính là biểu muội ngươi, thật là xinh đẹp động lòng người."

Thiệu Chẩn không đáp, lại hỏi: "Phòng do ngươi đặt trước?"

"Chính thế."

"Ngươi theo dõi ta?"

Tiêu Vân Khanh tỏ vẻ ghét bỏ: "Ai theo dõi ngươi, vừa rồi ở trên đường thấy ngươi nhìn quen mắt, ta mới tới xem."

"Sao ngươi biết ta sẽ đến đây?"

"Chuyện này có gì khó khăn, ở mỗi khách điếm ta đều đặt hai phòng, báo tên ngươi." Hắn nói xong, chau chau mày, ra bộ lang quân ta muốn gió có gió muốn mưa có mưa.

Thái dương Thiệu Chẩn giật giật, quay đầu, không nhịn được thúc giục: "Ông chủ, không phải nói đặt trước hai gian phòng hảo hạng sao, dẫn bọn ta đi!"

Khách điếm này, cơm canh không tệ, canh thơm nức, bánh xốp vừa xốp vừa mềm rất ngon miệng.

Chỉ là, Ninh nhi vẫn cảm thấy rất quái dị.

Nàng vừa ăn vừa không nhịn được ngẩng đầu nhìn. Đối diện, bốn con mắt nhìn nàng, hai con mắt người, hai con mắt báo.

"Ninh nhi nương tử, " Tiêu Vân Khanh thấy nàng nhìn đến, nháy nháy mắt: "Ta với Đại Mạo cả ngày chưa được ăn cơm, ngươi cho nó một khối bánh xốp được không?" Nói xong, sờ sờ con báo trên vai. Con báo xa-li mở to đôi mắt màu hổ phách, "Meo" một tiếng.

Ninh nhi do dự một chút, đẩy đĩa bánh xốp trước mặt sang: "Ăn đi."

Tiêu Vân Khanh vui mừng, đưa tay cầm lấy, còn chưa với tới đã bị Thiệu Chẩn dùng đũa ngăn trở.

"Không phải cho ngươi ăn." Hắn lạnh lùng nói, "Bọn ta tiền bạc ít ỏi, còn không biết khi nào mới được ăn bánh xốp lần nữa, ngươi nhẫn tâm cùng một nữ tử tranh ăn sao?"

"Tiền bạc ít ỏi?" Tiêu Vân Khanh lấy làm quái lạ, "Sao lại thế? Ngươi không phải đã vơ vét được một mớ của cải khi rời núi sao??"

Thiệu Chẩn hừ nói: "Là Trường Phong đường của ngươi làm việc tốt."

Tiêu Vân Khanh "Chậc" một tiếng: "Chớ có nói Trường Phong đường của ta, ban đầu nghĩa huynh muốn thu ngươi làm Lục Lang không phải sao. . . . . . Chúng ta là một!"

Thiệu Chẩn tránh đũa ra, Tiêu Vân Khanh hỉ hả, cầm lên một khối bánh xốp.

Động tác của hắn rất văn nhã, tự mình ăn một nửa, một nửa còn lại đưa cho con báo trên vai. Con báo cúi đầu, lè lưỡi liếm ăn, không bao lâu, khối bánh xốp đã bị ăn sạch.

"Meo." Nó kêu một tiếng, lại đứng ngay ngắn.

Ninh nhi cảm thấy thú vị, tò mò nhìn chằm chằm nó.

"Có đẹp không, tên nó là Đại Mạo." Tiêu Vân Khanh hả hê nói.

Thiệu Chẩn liếc hắn một cái, tiếp tục ăn.

"Không phải là ta không muốn giúp, " Tiêu Vân Khanh thở dài, "Trí chi, ngươi biết Ngũ lang rồi đấy, thứ hắn nắm trong tay, thần tiên cũng không trộm được." Dứt lời, lại giơ tay lấy bánh xốp.

Thiệu Chẩn mặt phát lạnh, lấy đĩa bánh xốp chỗ hắn, đặt sang chỗ Ninh nhi.

Tiêu Vân Khanh bất đắc dĩ, nhìn về phía Ninh nhi.

Ninh nhi không quen Tiêu Vân Khanh, mới vừa rồi nghe bọn họ nói chuyện, có thể hiểu một chút đầu mối. Tiêu Vân Khanh nói Ngũ lang giữ vàng của Thiệu Chẩn, Ngũ lang hẳn là chỉ Ngũ công tử đi; hắn tự xưng là Tiêu Tam, có lẽ cũng ở Trường Phong đường kia, còn nữa, hắn nói Thiệu Chẩn đã từng muốn làm Lục Lang. . . . . . Nghĩ đến Trường Phong đường, Ninh nhi có chút sợ, nhưng nàng thấy con báo xa-li kia hết sức đáng yêu, vả lại người này không có vẻ là không tốt, ít nhất Thiệu Chẩn đồng ý cùng hắn ngồi một nơi. Nàng cảm thấy, người này cùng Ngũ công tử hẳn không phải cùng một phe.

"Biểu huynh, cho thêm một khối thôi." Nàng nói.

"Ninh nhi tiểu nương tử quả nhiên là tốt nhất!" Tiêu Vân Khanh cười híp mắt.

Dáng dấp hắn rất đẹp mắt, cười lên cũng mê người, miệng lại ngọt, Ninh nhi đỏ mặt lên.

Tiêu Vân Khanh ăn bánh xốp xong, hài lòng đứng lên: "Ta hôm nay cũng mệt mỏi cực kì, trở về phòng đây."

Thiệu Chẩn kinh ngạc: "Ngươi cũng ở đây?"

Tiêu Vân Khanh vẻ mặt ra chuyện đương nhiên: "Nếu không ta đặt hai gian phòng làm gì?"

Lời này nói ra, Thiệu Chẩn cùng Ninh nhi đều ngạc nhiên.

Tiêu Vân Khanh nhìn bọn họ: "Hai người ngươi. . . . . ." Một lúc sau, vẻ mặt ngờ vực chợt thay đổi, nhìn chằm chằm Thiệu Chẩn: "Trí chi, hai năm trôi qua, ngươi chẳng lẽ vẫn còn là đồng nam?"

Thiệu Chẩn vừa mới uống một hớp trà, "Phốc" phun ra, mặt đỏ bừng, vừa sặc vừa vội vàng nhìn về phía Ninh nhi.

Ninh nhi lại như đang còn suy nghĩ Tiêu Vân Khanh có ý gì, mặt mờ mịt.

Thiệu Chẩn dùng sức ho xong, ánh mắt như dao nhìn chằm chằm Tiêu Vân Khanh: "Ngươi nói bậy bạ gì thế!"

Tiêu Vân Khanh lại hoàn toàn không sợ, mắt càng thêm sáng: "Trí chi, năm đó ngươi ở kỹ quán làm hộ viện, người ta đối với ngươi ôm ấp yêu thương ngươi đều không chịu, ta khi đó đã nói ngươi là Liễu Hạ Huệ, ngươi chẳng lẽ có chuyện khó nói ô ô ô ô ô. . . . . ."

Hắn nói còn chưa dứt lời, đã bị Thiệu Chẩn tức giận che kín miệng, túm hắn rời khỏi chỗ. Đại Mạo bị hai người này huyên náo đứng không vững, "Meo" một tiếng, duyên dáng nhảy xuống đất.

Ninh nhi nhìn bọn họ, chợt hiểu ra cái gì, mặt đỏ như son.

"Ninh nhi còn chưa gả đi! Ngươi trước mặt nàng nói loạn cái gì!" Thiệu Chẩn đưa cánh tay khóa cổ Tiêu Vân Khanh, kéo hắn vào một góc, nhỏ giọng quát.

Tiêu Vân Khanh bị túm, nhấc chân đạp người. Thiệu Chẩn lắc mình, hắn thuận thế thoát ra.

"Đã biết, đồ thô lỗ!" Tiêu Vân Khanh ghét bỏ sửa sang y phục, liếc mắt nhìn Ninh nhi, chỉ thấy ánh mắt nàng lóe lên, muốn nhìn lại không dám nhìn. Lại quay nhìn Thiệu Chẩn, hắn đang nổi giận đùng đùng, hẳn là rất khó chịu.

"Ngươi. . . . . ." Tiêu Vân Khanh cười đến quỷ dị, "Là ở ngượng ngùng sao?"

"Xoạt" một tiếng, đao của Thiệu Chẩn đã ra khỏi vỏ một nửa.

"Được rồi, được rồi, không nói nữa." Tiêu Vân Khanh lườm hắn một cái, rũ áo nói: "Đại Mạo, đi nghỉ thôi." Dứt lời, hướng Ninh nhi nháy mắt một cái, mang theo con thú nhỏ trên vai, nghênh ngang rời đi.

Ninh nhi không biết mình đi như thế nào về phòng, Thiệu Chẩn đi ở phía trước, nàng ở phía sau, cả hai đều lúng túng.

"Nghỉ ngơi đi." Đến trước cửa, Thiệu Chẩn nói với nàng.

Ninh nhi gật đầu một cái, không dám nhìn hắn, bước vào trong.

Thiệu Chẩn đứng ở trước cửa, chưa rời đi.

Hắn nghe Ninh nhi ở trong phòng cài then cửa, gãi gãi đầu, có chút phiền não.

Hắn ở bên ngoài xông xáo nhiều năm, ăn nói bỗ bã cũng quen rồi. Mới vừa rồi Tiêu Vân Khanh nói những lời đó, Thiệu Chẩn ngày trước có thể nói ra mạnh miệng gấp mười lần. Khi hắn cùng Ninh nhi đi đường, cũng thường xuyên không nhịn được đùa giỡn nàng, thấy nàng đỏ bừng cả mặt, lại có bộ dạng không biết cãi thế nào, cảm thấy hết sức thú vị.

Nhưng hôm nay, hắn đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Ví dụ như, khi hắn phát hiện Ninh nhi nhìn hắn, tim sẽ vô duyên vô cớ nảy lên một cái; khi hắn làm chuyện gì khiến Ninh nhi vui mừng, chính hắn cũng sẽ vui mừng theo. Hắn nhớ tới tối qua, lúc Ninh nhi ở trong lòng hắn khóc, tư vị đó nhàn nhạt quanh quẩn, nói không ra là cái gì, tựa như hương không phải là hương, sạch sẽ dịu dàng. . . . . . Hiện giờ, khi Ninh nhi đỏ mặt nhìn lên, hắn sẽ cảm thấy loạn.

Tâm loạn.

Hắn nghĩ Ninh nhi có lẽ sẽ nghĩ không tốt về mình, không nhịn được muốn giải thích với nàng.

Thiệu Chẩn đứng ở ngoài cửa phòng Ninh nhi, ngón tay muốn gõ xuống, lại dừng lại.

Vì sao phải giải thích? Hắn tự hỏi mình, ngươi từ trước đến giờ lười phải trông nom ánh mắt người khác, nàng hôm nay gọi ngươi là biểu huynh, đợi đến khi đưa nàng đến nhà cậu ở Thương châu, hai người ngươi nói không chừng đời này cũng sẽ không còn gặp lại nữa.

Không gặp lại cũng không sao, ta vẫn là biểu huynh của nàng. Có lẽ nên nói một chút chuyện ngày trước, rất nhiều chuyện!

***

Ninh nhi ngồi ở trên giường, có chút ngẩn ngơ.

Một hồi lâu, nàng lắc lắc đầu, muốn đem những thứ ngổn ngang kia đuổi ra ngoài. Nhưng vô dụng, nàng không nhịn được tiếp tục suy nghĩ.

Liễu Hạ Huệ. . . . . .

Mắt nàng mơ hồ phát cay, cảm thấy khát nước, nàng đứng dậy nâng rót nước. Lúc này, lại truyền đến tiếng gõ cửa.

"Ninh nhi." Là tiếng Thiệu Chẩn, "Ngủ chưa?"

Ninh nhi ngẩn ra, cái chén trong tay thiếu chút nữa rớt xuống.

Thiệu Chẩn? Lúc này tìm đến nàng?

"Ừm. . . . . ." Nàng có chút sợ, muốn nói "Ngủ rồi", lúc nói ra ngoài lại biến thành, "Còn chưa ngủ."

Ninh nhi cắn cắn môi, để cái chén xuống, đi mở cửa.

Cửa mở ra, Thiệu Chẩn đứng ở trước cửa, nhìn nàng.

"Ta vào được chứ?" Hắn hỏi.

Ninh nhi gật đầu một cái, đứng tránh sang một bên, cho hắn đi vào.

Phòng rất rộng rãi,có màn tách thành hai gian, gian ngoài có bàn ghế, còn có một bức bình phong ba mặt rất đẹp, vẽ tranh sông núi. . . . . . Dĩ nhiên, Thiệu Chẩn đến không phải để xem bình phong . Hắn đứng một hồi, xoay người, thấy Ninh nhi đứng cách hai bước, ánh mắt chăm chú nhìn hắn.

Thiệu Chẩn có chút không được tự nhiên, ho nhẹ hai tiếng, cố gắng dùng tư thế tự nhiên nhất ngồi xuống ghế.

"Ninh nhi, " hắn nói, "Ta có lời muốn nói với ngươi."

"Ừ." Ninh nhi đã đoán ra là sẽ như thế này, ngồi xuống đối diện hắn. Mặc dù trong lòng lo lắng, e sợ, nhưng nàng cảm thấy nói rõ một chút mới là tốt nhất.

Nói thế nào đây? Thiệu Chẩn suy nghĩ một chút, nói: "Vị lúc nãy là Tiêu Vân Khanh, là cố nhân của ta. Ta mười bảy tuổi thì gặp hắn và Ngũ công tử ở Lạc Dương."

Ninh nhi nhìn hắn, không nói chen vào.

"Bọn họ đều là người của Trường Phong đường. Đường chủ Trường Phong đường họ Quách, Vân Khanh cùng Ngũ công tử cũng đều gọi hắn là nghĩa huynh. Các thủ lĩnh của Trường Phong đường được sắp xếp theo thứ tự gia nhập, Vân Khanh là Tam lang, Ngũ công tử là Ngũ lang. Khi đó ta còn trẻ nông nổi, bởi vì một ly rượu mà cùng Vân Khanh ẩu đả, bị Quách đường chủ thấy, liền muốn chiêu dụ ta. Lúc ấy Trường Phong đường chỉ có uy danh ở Lạc Dương, ta có công phu xuất sắc, không bao lâu liền làm được vài việc có chút lớn, Đường chủ thưởng thức ta, muốn thu ta làm Lục Lang. Ở Trường Phong đường Tứ lang Vương Đình và Ngũ công tử có giao tình tốt nhất. Vương Đình lòng dạ nhỏ mọn, thủ đoạn tàn nhẫn, cùng ta có chút hiềm khích. Có một ngày, hai người chúng ta đều uống rượu, hắn tới khiêu khích, ta không nhịn được, giết hắn. Hắn dù sao cũng là Trường Phong đường Tứ lang, ta sau khi tỉnh rượu, e sợ Đường chủ đuổi phạt, liền cả đêm chạy trốn. Kiếm Nam núi cao rừng rậm, là chỗ ẩn thân rất thích hợp, ta liền ở lại Kiếm Nam làm sơn tặc."

"Ừ." Ninh nhi nhẹ nhàng đáp một tiếng, nàng liếc Thiệu Chẩn một cái, "Vậy ngươi trước khi mười bảy tuổi, thì như thế nào?"

Hết chương 13