Để tránh cho Tri phủ khi biết chuyện lại gây trở ngại, Cố Xạ và Đào Mặc dậy thật sớm. Đào Mặc vốn muốn giúp Cố Xạ rửa mặt, ai ngờ cửa vừa mở ra, liền thấy Cố Tiểu Giáp mang theo bình nước, xách theo một cái túi to vào phòng.

Đào Mặc thức thời trở về phòng, tự mình xử lý. Sau đó lần lượt đánh thức Kim sư gia và Lão Đào, bảo bọn họ thu thập hành lý, đợi dùng bữa sáng xong sẽ lên đường ngay.

Tới tới lui lui kì kèo như vậy cũng qua nửa canh giờ, chờ mọi người xuống lầu, bên ngoài lục tục vang lên tiếng rao của người bán rong.

Kim sư gia nói: “Nếu đông gia đã quyết định đi, đi trễ không bằng đi sớm, chớ trì hoãn, cứ mang theo lương khô, trên đường lấy ra ăn.”

Lão Đào cũng đồng ý.

Đào Mặc liền bảo Hách Quả Tử đi chuẩn bị, mình lại quay lên lầu giúp Cố Tiểu Giáp thu thập.

Ai ngờ hắn vào cửa, đã thấy Cố Tiểu Giáp sửa soạn chỉnh tề xong xuôi cả rồi. Cố Xạ đứng trước giường, tay nắm cột giường, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, tinh thần cũng không tệ.

Cố Tiểu Giáp mang bao lớn bao nhỏ lên người, sau đó sai Đào Mặc: “Ngươi dìu công tử.”

Đào Mặc vui vẻ tiến lên, đưa tay, mở to mắt nhìn Cố Xạ.

Cố Xạ nhìn lại hắn, đưa tay khoát lên vai hắn.

Đào Mặc chỉ cảm thấy một luồng ấm áp nhộn nhào từ bả vai xông thẳng lên đầu.

Cố Tiểu Giáp quay đầu, quái lạ liếc hắn, “Sao một tai ngươi lại đỏ, một tai lại trắng?”

“Hả?” Đào Mặc lắp bắp nói, “Nóng ấy.”

Cố Tiểu Giáp thấy hắn ăn mặc kín kẽ, thầm nói: “Nóng sao không cởi bớt ra?”

Đào Mặc rụt đầu, không dám hé môi, bước chân từ từ di chuyển về phía trước, sợ chân mình bước lớn quá sẽ khiến Cố Xạ té ngã.

Vất vả đi đến hành lang, trán Đào Mặc và Cố Xạ đều toát một tầng mồ hôi mỏng.

“Có muốn nghỉ một chút hay không?” Đào Mặc hỏi.

Cố Xạ nói: “Ngươi mệt?”

“Không mệt.” Đào Mặc nói, “Ta sợ ngươi mệt.”

“Đi thôi.”

Bàn chân Đào Mặc cố gắng dùng sức, vững vàng đặt trên sàn nhà.

“Thả lỏng.” Thanh âm Cố Xạ vang lên bên tai hắn.

Đào Mặc cảm thấy sức nặng trên bả vai lại tăng thêm một chút, đến cả vành tai cũng đỏ hơn, thấp giọng nói: “Ừ.” Cánh tay hắn theo bản năng nâng lên, lại đung phải y phục Cố Xạ, liền rụt trở về.

Ánh mắt Cố Xạ lóe lên, bất động thanh sắc mà dựa gần vào hắn.

Hai người cuối cùng cũng đến trước thang lầu.

Cố Tiểu Giáp từ từ chạy tới, xoay người ngồi xổm trước mặt Cố Xạ, nói: “Công tử, ta cõng người.”

Đào Mặc rất là ảo não! Sao hắn không nghĩ tới việc dùng lưng?

“Không cần.” Cố Xạ lại ngoài dự liệu mà cự tuyệt, “Tự ta đi.”

Cố Tiểu Giáp lo lắng nghiêng đầu nhìn y, lại quay đầu lại nói: “Vậy ta đi phía trước. Công tử cẩn thận.”

Cố Xạ nhấc chân, cất bước, chân mày trong nháy mắt nhíu chặt.

Lúc xuống lầu thân thể chuyển động so với khi đi trên mặt đất đương nhiên nhiều hơn. Gần hai mươi bậc thang, ba người đi chừng một nén nhang. Lúc hai chân Cố Xạ đều đã đặt lên sàn nhà, Cố Tiểu Giáp và Đào Mặc nhất tề thở phào, đưa tay lau mồ hôi.

Hách Quả Tử từ ngoài cửa đi vào, thấy bọn họ vẫn còn đứng tại chỗ, ngạc nhiên hỏi: “Còn quên cái gì sao?”

Cố Tiểu Giáp nói: “Quên quên cái miệng ngươi.”

Hách Quả Tử bị hắn trừng mà không hiểu vì sao, quay đầu nhìn Đào Mặc đang thở hồng hộc, vội nói: “Thiếu gia, ta giúp người.”

“Không cần.” Đào Mặc tiến tới gần Cố Xạ, phất phất tay nói hắn, “Ngươi đi chuẩn bị xe trước.”

Hách Quả Tử nhìn xe ngựa đã đợi cả nửa ngày, không lên tiếng mà đi ra ngoài.

Khó khăn đợi Cố Xạ lên xe ngựa, Cố Tiểu Giáp và Lão Đào lập tức xoay người kỵ mã. Hách Quả Tử đánh xe, Kim sư gia vẫn như trước ngồi trên càng xe. Trong xe ngựa chỉ còn Đào Mặc và Cố Xạ.

Đào Mặc lấy lương khô ra, lấy một miếng nhỏ đưa đến bên miệng Cố Xạ.

Cố Xạ chớp mắt nhìn hắn, không nhúc nhích.

Đào Mặc lúc này mới ý thức động tác của mình quá mức ái muội, hai tai đỏ hồng lên, ngượng ngùng rụt tay về, đem bánh màn thầu bỏ vào miệng, sau đó đưa một cái hoàn chỉnh cho Cố Xạ.

Cố Xạ lắc đầu nói: “Ngươi ăn đi.”

Đào Mặc nói: “Ăn không quen sao? Vậy, ngươi muốn ăn gì? Ta đi mua?” “Ta ngủ một lát.” Cố Xạ nhắm mắt lại.

Đào Mặc nhìn bóng lưng y nằm đó, cảm thấy tâm tình y cũng không tốt lắm. Vì xe ngựa là xe ngựa của Đào Mặc, thùng xe chật hẹp, lúc Cố Xạ nằm không thể không nghiêng người, cuộn mình co gối. Dù bên dưới có đệm chăn và khăn trải giường Cố Tiểu Giáp mang từ Cố phủ đến cũng như mua ở Đàm thành khi đó, nhưng thùng xe lắc lư rất mạnh. Đào Mặc ngồi bên cạnh nhìn thế, lại cảm giác không thoải mái.

Ra khỏi Đàm thành, ước chừng đi được một canh giờ, Đào Mặc chú ý tới sắc mặt Cố Xạ trắng bệch, vội gõ gõ vách xe: “Dừng xe.”

Hách Quả Tử dừng xe ngựa, nghi hoặc đưa đầu vào, “Sao vậy?”

Bên ngoài Cố Tiểu Giáp và Lão Đào cũng ghìm cương ngựa.

Đào Mặc lấy túi nước, đặt ở bên môi Cố Xạ.

Cố Xạ mở mắt, nhìn túi nước nhíu nhíu mày.

Đào Mặc nói: “Nước nước này mới, chưa dùng qua.”

Cố Xạ lúc này mới nhấp một ngụm nhỏ.

Đào Mặc thấy rõ ràng tinh thần y không phấn chấn như lúc sáng, vừa đau lòng vừa khổ sở, tay cầm túi nước nắm chặt lại.

Kim sư gia nói: “Chắc là xe xóc nảy quá.”

Hách Quả Tử nói thầm: “Đường đi không bằng phẳng, ta cũng không có cách nào.”

Kim sư gia nghĩ nghĩ một chút lại nói: “Hay là đông gia ôm lấy Cố công tử, có thể sẽ giảm bớt xóc nảy.”

“Ôm?” Đào Mặc cả kinh đến mức như không biết tay chân nên đặt ở đâu.

Cố Xạ lại mở mắt, ánh mắt chuyển nhìn Đào Mặc tay chân luống cuống, lặng lẽ ngồi dậy.

Đào Mặc thấy Lão Đào và Cố Tiểu Giáp xuyên qua Hách Quả Tử, Kim sư gia chăm chú nhìn vào trong qua cửa sổ, thân thể chậm rãi di chuyển ra sau Cố Xạ. Cố Xạ nằm xuống, đầu gối lên chân hắn.

Kim sư gia và Hách Quả Tử nhìn nhau, lui trở về.

Xe chậm rãi chuyển động.

Tránh cho Cố Xạ khỏi lắc lư, hai tay Đào Mặc ôm hờ bả vai y.

Sắc mặt Cố Xạ hơi bình ổn, “Nói một chút cố sự nghe.”

“Cố sự?” Đào Mặc mặt lộ vẻ khổ sở. Từ nhỏ đến lớn, cố sự hắn nghe qua không ít, lại chưa từng kể lại cho người khác. Hắn vốn không giỏi ăn nói, trong lúc vội vàng làm sao có thể nói năng lưu loát.

Cố Xạ lại nói: “Nói chút chuyện ngươi từng trải qua cũng được.”

Đào Mặc chăm chú suy nghĩ một lát, “Vậy, ta kể chuyện lúc ta còn bé.”

“Ừ.”

“Trước tiên nói về phu tử đầu tiên của ta đi.” Đào Mặc biết tâm tình Cố Xạ không tốt, cố gắng nhớ một chút chuyện thú vị. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một vài chuyện lúc nhỏ.”Phu tử đầu tiên của ta là một nữ phu tử. Cha ta nói bà còn trẻ đã thủ tiết, hết sức đáng thương, khó khăn mới biết một chút chữ nghĩa, có chút văn tài, liền mời bà đến dạy nhập môn cho ta.”

Cố Xạ yên lặng lắng nghe.

“Vị nữ phu tử này tốt thì tốt, nhưng lại tốt quá mức.” Đào Mặc nói, “Ta còn bé bướng bỉnh, không muốn ngồi một chỗ đọc sách, bà cũng tùy ta, còn thay ta lo liệu trước mặt cha. Cứ như vậy, bà dung túng ta ngang bướng hai năm, cho đến khi bà tái giá.”

Cố Xạ nghĩ, chỉ sợ dung túng hắn không chỉ có nữ phu tử, còn có phụ thân hắn nữa?

“Phu tử thứ hai của ta là một lão giả tuổi đã thất tuần. Nhãn lực lão không tốt, trừ phi nhìn chằm chằm vào phương, không thì chỉ có thể thấy đường nét bóng dáng mà thôi. Ta ngồi học vài khóa, phát hiện lão thường nhận lầm ta với Hách Quả Tử, liền bảo Hách Quả Tử thay ta đến học đường.” Đào Mặc cứ nói cứ nói, thanh âm đột nhiên thấp xuống, “Nếu lúc đó ta không vô tri, tự cho mình đúng, cũng không đến mức bây giờ một chữ cũng không biết, chuyện gì cũng không làm nổi.”

Cố Xạ nói: “Ngược lại cũng không hẳn là chuyện xấu.”

Đào Mặc ngẩn ra, hỏi: “Vì sao?”

“Nhập môn chính là bắt đầu học nghiệp, cực kỳ trọng yếu. Lệnh tôn chọn cho ngươi hai vị, có thanh danh truyền thế không?” Chỉ nghe hắn thuật lại, Cố Xạ có thể đoán được Đào lão gia sợ là có lòng giúp đỡ hơn là tâm cầu học.

Quả nhiên, Đào Mặc gãi đầu nói: “Cái này thật không có.”

Cố Xạ nói: “Thay vì học không đúng, chi bằng không học.”

Đào Mặc nói: “Vậy, ta nên tìm người nào dạy nhập môn mới được?”

Cố Xạ không nói.

Đào Mặc suy nghĩ vòng vo, tựa hồ nghĩ được một tình cảnh khác, lại không dám tin.

Thật lâu sau.

Cố Xạ mới thản nhiên nói: “Trong lòng ngươi có chọn được người nào thích hợp hơn ta?”

Đương nhiên là không có!

Đào Mặc không dám tin lên tiếng hỏi: “Ngươi, ngươi thật sự muốn dạy ta?”

Tựa như nghe ra được sự phấn khởi trong lời hắn nói, Cố Xạ khẽ cười nói: “Ta sẽ không dung túng, cũng không tuổi già mắt hoa. Ngươi chớ có hối hận.”

“Không, tuyệt không hối hận. Ta nhất định học thật tốt!” Đào Mặc trả lời chắc nịch.