Đàm thành không xa, thời gian từ Đàm Dương huyện đi về không quá nửa ngày. Đào Mặc dậy thật sớm, thay quan phục, để Hách Quả Tử sửa soạn tốt cho mình một phen, mới cùng Kim sư gia và Lão Đào lên đường.

Kim sư gia dù ở Đàm Dương, nhưng chỉ theo Huyện thái gia trước kia ra vào nha môn Tri phủ một vài lần, với người trong thành cũng có chút quen biết, vạn nhất có chuyện gì còn có thể giúp một tay. Lão Đào thì càng không cần nói, Ma giáo trưởng lão tuyệt không phải hư danh, quanh vùng phụ cận Đàm Dương huyện, chỉ sợ tìm không ra người có thể đọ cùng lão hơn trăm chiêu. Hơn nữa còn có Hách Quả Tử chạy chân, dù cho Tri phủ kia có ý đồ không tốt, Đào Mặc cũng không bị thiệt hại gì.

Nhưng người ra đến cửa, lại bị Cố Tiểu Giáp cản lại. Hắn trợn to mắt nhìn Đào Mặc nói: “Sớm vậy đã đi đâu?”

Từ sau khi an táng Y Vũ lúc trước, Đào Mặc đã đem Cố Xạ kéo gần thêm vài phần, nghe vậy cũng không giấu diếm, thành thật đáp: “Đi Đàm thành gặp Tri phủ.”

Cố Tiểu Giáp nghi ngờ nhìn hắn, “Làm gì?”

Đào Mặc nói: “Tri phủ muốn gặp ta.”

Lão Đào sốt ruột khi thấy Cố Tiểu Giáp truy hỏi kỹ càng, ngắt lời: “Thiếu gia, thời gian không còn sớm, nên khởi hành thôi.”

Đào Mặc nghĩ Cố Tiểu Giáp sáng sớm đã đến cửa nha môn thì hết sức ngạc nhiên, “Ngươi đến tìm ta?”

Cố Tiểu Giáp lơ đãng nói: “Công tử sợ ngươi còn thương tâm, bảo ta đến xem một chút.”

Đào Mặc trong lòng lại dâng trào ấm áp.

Cố Tiểu Giáp cũng không quan tâm hắn dâng trào đến bao nhiêu, nói xong liền chạy mất.

Đào Mặc đợi mọi người lên xe hết.

Lúc Kim sư gia lên xe, lầm bầm nói thầm một câu, “Không biết Cố Xạ có tới hay không.” Mấy ngày này Cố Xạ đối xử với Đào Mặc như thế nào, lão đều biết cả. Mặc dù không biết vì sao Cố Xạ Cố công tử thanh cao như vậy lại đột nhiên ưu ái Huyện lệnh làm quan mà lung lung lay lay lại không biết chữ như Đào Mặc, nhưng Cố Xạ đối với Đào Mặc để tâm tất cả mọi chuyện, chuyện nào cũng tham dự không phải giả vờ.

Cố Xạ lai lịch như thế nào, Cố phủ và Chuy tiên sinh đều giữ kín như bưng, thế nhưng theo lão thấy, sợ là Lô Trấn Học thua rất rất xa.

Mã xe đi được hơn nửa canh giờ, lại nghe trên đường có tiếng vó ngựa càng ngày càng gần.

Lão Đào vén rèm nhìn ra ngoài, đúng là Cố Xạ và Cố Tiểu Giáp.

Chỉ thấy Cố Xạ tay áo xanh xanh đón gió phấp phới, đường hoàng tùy ý nói không nên lời.

Hai con ngựa rất nhanh đã đuổi kịp xe ngựa. Hách Quả Tử thấy bọn họ lập tức ghìm ngựa.

Đào Mặc thò đầu ra, thấy đó là Cố Xạ, vừa mừng vừa sợ. Thoạt đầu hắn cũng nghe được Kim sư gia lẩm bẩm, tuy có trông đợi, nhưng lòng lại không chắc chắn, không ngờ Cố Xạ lại tới thật.

Cố Xạ tung người xuống ngựa, đến trước xe.

Đào Mặc muốn xuống xe, lại bị y đè lại, tự mình lên thẳng xe ngựa. (Hóa ra không đi xe ngựa mà đi ngựa là để lên ngồi cùng xe với bạn Mặc Mặc =)))

Lão Đào nhìn thấy lại cau mày.

Xe ngựa vốn đã không rộng rãi, Lão Đào, Kim sư gia và Đào Mặc ba người ngồi đã chật chội rồi, lại có thêm Cố Xạ, cơ hồ là chen vai thích cánh.

Kim sư gia nhìn Lão Đào.

Đào Mặc nhìn Cố Xạ.

Lão Đào nhìn Cố Xạ.

Cố Xạ cũng nhìn lại Lão Đào.

Trong mắt hai người mơ hồ lóe ra tia lửa mà những người khác nhìn không thấy.

Bầu không khí trong thùng xe có chút vi diệu.

Bên ngoài Hách Quả Tử đột nhiên lớn tiếng, “Ngươi lên làm gì? ! Xe ngựa sụp bây giờ! Không chở được nhiều người như vậy.”

Cố Tiểu Giáp nói: “Vậy ngươi kỵ mã đi.”

Hách Quả Tử kêu to: “Đây là xe ngựa nhà ta, dựa vào cái gì ta phải đi kỵ mã? Phải đi cũng là ngươi đi!”

Cố Tiểu Giáp cười ha hả nói: “Chẳng lẽ không thể sao?”

“Không biết có thể hay không, ta cũng không đi!” Hách Quả Tử nổi giận nói.

“Ngươi đem hai con ngựa đến buộc vào xe ngựa, như vậy sẽ kéo nhanh hơn. Chỉ bằng hai con ngựa già nhà ngươi thì kéo đến năm nào tháng nào?” Cố Tiểu Giáp khó có khi không tranh cãi với hắn.

Hách Quả Tử nói: “Ngựa nhà ta và ngựa nhà ngươi không quen nhau, tùy tiện đưa vào chỉ càng thêm phiền phức.”

“Ngươi chưa đưa vào thì làm sao biết là sẽ thêm phiền phức?”

“Ta không đưa cũng biết!”

Mọi người trong xe đều yên lặng lắng nghe, ai cũng không lên tiếng. Cuối cùng vẫn là Lão Đào nghe không lọt, ở trong xe chui ra, phóng người lên ngựa, “Chớ làm lỡ lộ trình!”

Kim sư gia thấy Cố Xạ nhìn mình, cười khổ nói: “Hảo ý của Cố công tử ta nhận, bất quá ta không biết kỵ mã.”

Đào Mặc lúng túng nói: “Ta cũng không biết.”

Cố Xạ mở miệng nói: “Đi kỵ mã.”

Y không nói là ai, nhưng Cố Tiểu Giáp ở bên cạnh y nhiều năm như vậy làm sao không biết ý y? Ngoan ngoãn xuống xe, leo lên con ngựa khác.

Chỗ ngồi đều đã tốt rồi, người đi đường cuối cùng cũng ổn định, tiếp tục đến Đàm thành.

Từ Đàm Dương đến Đàm thành, Kim sư gia là người sành sỏi nhất. Lão rốt cuộc cùng Hách Quả Tử chen vai trên càng xe. Bên ngoài gió tuy có chút lớn, trời dù có chút lạnh, nhưng dù sao không có Cố Xạ ở bên, nói chung cũng thoải mái tự tại.

Vì vậy, trong xe chỉ còn lại Đào Mặc và Cố Xạ.

Trong lòng Đào Mặc khẩn trương ngượng ngùng cùng vui mừng đan lại thành một đoàn hỗn loạn, chỉ có thể cố gắng không nhìn đến Cố Xạ, tránh để lộ tâm tư của mình.

“Ngủ ngon không?” Cố Xạ hỏi.

“Ngon.” Đào Mặc đem một từ nói đến ba lần, lắp ba lắp bắp.

Cố Xạ nói: “Có biết Tri phủ tìm ngươi có chuyện gì không?”

Nói đến chính sự, Đào Mặc lấy lại bình tĩnh, nói: “Ta cũng không biết. Chỉ là nhận được lời mời của ông ta.”

Cố Xạ đối với quan viên các huyện thành cũng không quen biết. Đàm Dương huyện cách Đàm thành tuy gần, nhưng vì tụng sư Đàm Dương huyện rất nhiều, cũng công nhận cứng rắn, cho nên Tri phủ Đàm thành đối với nơi này từ trước đến nay có thể mặc kệ thì mặc kệ, có thể không hỏi thì không hỏi, nếu là không hỏi không được, liền gọi người đến Đàm thành hỏi. Tình hình của Đào Mặc bây giờ nhìn qua cũng giống có vài phần không hỏi không được.

Hách Quả Tử đột nhiên ở bên ngoài kêu to: “Có phải muốn thăng quan cho thiếu gia?”

Kim sư gia cười giễu nói: “Suy nghĩ viển vông. Tri phủ ở đâu có quyền quyết định chuyện thăng quan? Nhiều lắm là tiến cử. Đông gia vừa mới đến, một không lai lịch, hai không chiến tích, ba không bối cảnh, Tri phủ trừ phi là bụng đầy mỡ heo, nếu không sao lại tiến cử đông gia?” Lão nói xong, bỗng nhiên phát giác lời mình nói nghe như châm chọc, không khỏi âm thầm tự trách mình thất thố. Đại khái Đào Mặc bình thường tính tình quá mức hiền hoà, để lão trêu chọc cũng không mảy may có phản ứng gì. Bất quá Đào Mặc hiền hoà thì hiền hoà, người bên cạnh hắn từ Lão Đào đến Cố Xạ, đều không phải ngọn đèn, nếu vì mình thất thố mà khiến bọn họ nổi lên khúc mắc với mình, vậy thì vô cùng không ổn. Lão vội bổ sung: “Chờ đông gia ở Đàm Dương một năm rưỡi nữa, Tri phủ đánh giá thấy chiến tích vượt trội, ắt sẽ tiến cử.”

Hách Quả Tử nói: “Nếu không muốn đánh giá trước thì sao?”

Kim sư gia nói: “Thế cũng có thể.” Từ đánh giá lão nghĩ lại không giống như đánh giá mà Hách Quả Tử nghĩ. Hết thẩy quan viên địa phương đều thích đưa người thân tín vào củng cố thế lực, xác lập địa bàn thuộc về mình. Lão đoán vị tri phủ này có phải là có ý này hay không.

Cố Xạ ở bên trong tựa hồ nói gì đó, vì y nói khẽ, Kim sư gia và Hách Quả Tử đều không nghe rõ.

Chỉ có hai người nghe rõ là Lão Đào kỵ mã bên ngoài và Đào Mặc ngồi ở trong xe.

Lão Đào là nội lực tuyệt cao, lại thêm luôn quan tâm đến động tĩnh trong xe ngựa.

Mà Đào Mặc thì là vì, lúc Cố Xạ nói những lời này, mặt y quá gần. Y tựa hồ chỉ là vì để mình ngồi thoải mái mà điều chỉnh tư thế, nói cho cùng chiếc xe ngựa này cũng không thoải mái sang trọng như xe ngựa Cố phủ. Chỉ là sau khi Cố Xạ điều chỉnh tư thế đến vị trí này, vẫn cứ bất động.

“Sau khi gặp ông ta, ta dẫn ngươi đi một chút.”

Tim Đào Mặc lại nhảy loạn, đầu không tự chủ mà gật gật mấy cái.

Cố Xạ nói: “Ta ngủ một lát.”

Đào Mặc lại gật đầu, sau đó lại thấy bên vai nằng nặng, đầu Cố Xạ đang đặt trên vai hắn. Thân thể tựa hồ cứng như đá, ngay cả động chân Đào Mặc cũng không dám động. Không quá một nén nhang, hắn đã cảm thấy cả người vừa đau vừa nhức, nhưng trong lòng lại tràn đầy mật ngọt, hận thời khắc này không thể kéo dài mãi mãi.

Ngồi một lúc lâu, hắn rốt cuộc nhịn không được, thoáng giật giật chân.

Cố Xạ không phản ứng gì.

Hắn lại nhích mông, lui về sau vài tấc.

Cố Xạ vẫn như cũ không phản ứng.

Đào Mặc thở phào một cái, muốn chuyển động, lại không ngờ trọng lượng trên vai đột nhiên biến mất. Hắn quay đầu, liền thấy Cố Xạ đang nhìn hắn mặt không chút biểu tình.

“Xong chưa?” Cố Xạ hỏi.

Đào Mặc sửng sốt một chút, mới biết y chỉ cái gì, lập tức khoanh chân ngồi dựa vào vách xe, sau đó gật đầu nói: “Rồi.”

Cố Xạ nhìn hắn một chút, lại ngã lên vai hắn ngủ tiếp.

Có lẽ bị dựa quá lâu, lâu đến tê người, Đào Mặc cảm thấy trọng lượng trên vai lần này dường như nhẹ hơn so với trước một chút.

Lại ngồi một lúc, Đào Mặc hoảng hốt nhớ tới mình còn chưa hỏi vì sao Cố Xạ lại đến. Hắn nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Xạ lúc ngủ, đột nhiên cảm thấy đối với mình mà nói, đáp án này đã không còn quan trọng.