Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Chương 118: Phiên ngoại Tranh giá trang [1]

Cuối cùng đến lúc mặt trời lặn cũng về đến Đàm Dương huyện.

Mã xa Cố Xạ thả Đào Mặc trước cửa nha môn, nói giờ Tuất sẽ tới đón người, sau đó đi thẳng về Cố phủ.

Lâu ngày mới thấy huyện nha, trong lòng Đào Mặc trào lên từng đợt ấm áp.

Nhưng nha dịch trước cửa huyện nha vừa nhìn thấy Đào Mặc, lại lập tức quay đầu chạy vào trong, người còn lại kích động nhìn Đào Mặc, “Đại nhân!”

Đào Mặc nói: “Huyện nha đều tốt cả chứ?”

“Cái này…” Nha dịch muốn nói lại thôi.

Đào Mặc sinh ra dự cảm không tốt, “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Đông gia!” Kim sư gia với nha dịch dẫn đường, vội vàng đi ra, ấp lễ nói: “Đông gia đi đường vất vả, cực khổ rồi!”

Đào Mặc vội nói: “Không cực khổ. Kim sư gia ngày đêm lo việc ở huyện nha vất vả, càng cực khổ hơn.”

Kim sư gia cười khổ nói: “Đã phụ sự ủy thác của đông gia.”

Dự cảm không lành của Đào Mặc trở thành sự thật, “Phát sinh chuyện gì?”

Kim sư gia nhìn nhìn xung quanh cửa, nói: “Chúng ta vào trong hãy nói.”

Đào Mặc ôm một bụng tò mò theo lão đến thư phòng, lại thấy Thôi Quýnh đã ở trong thư phòng. Thấy Đào Mặc đi vào, Thôi Quýnh liền đứng dậy hành lễ.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Đào Mặc không kềm được hỏi.

Kim sư gia nói: “Việc này nói ra rất dài dòng. Nửa tháng trước, cũng chính là ngày mười hai tháng tư, Dương Liễu thị cùng nữ nhi là Châu Quỳnh và nữ tế Lưu Bảo cùng cáo trạng một người là Dương Thiên Viễn cắt xén của hồi môn của nữ nhi Châu Quỳnh.”

Đào Mặc nghe mà hồ đồ, “Không phải chồng của Dương Liễu thị họ Dương sao, sao nữ nhi lại là họ Châu?”

Thôi Quýnh giải thích: “Chồng trước của Dương Liễu thị họ Châu, sau khi ông ta qua đời, bà mang theo nữ nhi, một mình vất vả nuôi dưỡng, lại đem tài sản của người chồng trước đều đưa cho Dương Thiên Viễn. Lúc xuất giá, bà có cùng Dương Thiên Viễn ước pháp tam chương, nói rằng số tiền đó là của hồi môn cho Châu Quỳnh, tạm để Dương Thiên Viễn bảo quản. Đợi Châu Quỳnh thành thân sẽ trả lại.”

Đào Mặc nói: “Thì ra là thế. Vụ án này rất rõ ràng, chờ mai ta thăng đường, bảo Dương Thiên Viễn trả của hồi môn về là được.”

Kim sư gia và Thôi Quýnh liếc mắt nhìn nhau.

Kim sư gia ho khan nói: “Chuyện này còn có đoạn sau nữa.”

Đào Mặc nói: “Sư gia mời nói.”

Kim sư gia nói: “Theo luật pháp triều ta, từ ngày một tháng tư đến ngày ba mươi tháng bảy là ngày mùa, nha môn không thụ lý những việc nhỏ như hôn nhân gia đình, ruộng đồng đất đai, chỉ thụ lí trọng tình đại án.”

Đào Mặc nhíu nhíu mày.

Kim sư gia nói: “Huống gì lúc đó đông gia không ở nha môn, nên ta đã tự ý chủ trương, lấy lý do này trả đơn kiện về cho bọn họ rồi.”

Đào Mặc thấy thần tình lão có vẻ bất an, liền hỏi: “Vậy xảy ra chuyện gì?”

Thôi Quýnh nói: “Dương Liễu thị nọ nghe nha môn không thụ lí việc nhỏ, trong lòng nghĩ quẩn, mà nhảy xuống giếng!”

Đào Mặc “A” một tiếng sợ hãi đứng bật dậy.

Kim sư gia vội nói: “May là có người phát hiện cứu lên, chỉ là đầu bị thương, nhưng cũng không có gì đáng lo.”

Đào Mặc lúc này mới yên tâm, “Tội gì lại tự làm khổ mình như vậy? Chờ qua ngày ba mươi tháng bảy rồi tái cáo cũng không muộn mà.”

Kim sư gia nói: “Là vì Dương Thiên Viễn nhìn trúng khuê nữ của một nhà nọ, lấy của hồi môn của Châu Quỳnh làm sính lễ hứa hẹn, định ra hôn kỳ là ngày ba tháng bảy. Mà hôn phu của Châu Quỳnh là Lưu Bảo lại nhiều lần bức bách mẫu nữ họ ra mặt, đòi của hồi môn, thậm chí còn tuyên bố nếu Dương Thiên Viễn không giao ra của hồi môn, hắn sẽ lấy lại sính lễ.”

Đào Mặc nghe vậy mãi lắc đầu, “Dương Thiên Viễn và Lưu Bảo đều thật đáng giận. Mẫu nữ Dương Liễu thị thật đáng thương.”

Kim sư gia nói: “Ý của đông gia thế nào?”

Đào Mặc nói: “Ta nghĩ pháp luật triều ta sở dĩ vào ngày mùa không tiếp nhận những vụ án nhỏ, là vì sợ bách tính không thể chuyên tâm với việc đồng án. Nhưng gặp cảnh ngộ như mẫu nữ Dương Liễu thị, thì làm thế nào có thể chuyên tâm việc khác? Dương Liễu thị gieo mình tự vẫn có thể cứu một lần, chứ không thể cứu cả đời. Nếu muốn cứu bà ấy, vẫn cần sớm ngày xử lý cho xong vụ án. Ta đã đáp ứng Hoàng thượng phải quản lý Đàm Dương huyện thật tốt, thì nhất định phải làm được!”

“Hoàng thượng?”

Kim sư gia và Thôi Quýnh nhất tề kêu lên.

Đào Mặc gãi đầu nói: “Chuyện này nói ra dài dòng, chúng ta vẫn là nên nói về Dương Liễu thị trước đi.”

Kim sư gia nói: “Nếu đông gia quyết định thụ lý án này, ta kiến nghị đông gia nên nhanh không nên chậm, nên sớm không nên để muộn, nên yên lặng không nên náo động.”

Thôi Quýnh một lời tóm lược: “Ý sư gia là lén thẩm án?”

Kim sư gia nói: “Đúng vậy. Tuy đông gia xuất phát từ hảo tâm, nhưng khó bảo đảm sẽ không có người đem luật pháp triều ta ra làm khó, bởi vậy, chúng ta phải tranh thủ trước khi bọn họ làm khó, phải xử lý công bằng án này.”

Thôi Quýnh thấy sau khi Kim sư gia nói xong không dấu vết liếc mình một cái, trong lòng bỗng hiểu ra, rằng từ “có người” của lão có bao gồm cả mình. Hắn vội nói: “Kim sư gia nói phải. Tuy Đàm Dương huyện bây giờ mưa thuận gió hoà, huyện nha trên dưới đều một lòng, nhưng khó bảo đảm sẽ không việc gì ngoài dự liệu phát sinh, cho nên đại nhân vẫn nên tốc chiến tốc thắng là trên hết.”

Đào Mặc thấy hai người đều nói như vậy, lập tức quyết định ngay chuyện này. Hắn nhớ rõ Cố Xạ đã nói giờ Tuất sẽ tới đón hắn, bởi vậy hỏi qua vài câu về công vụ, liền vội vã cáo từ mà đi.

Tang Tiểu Thổ quả nhiên đã đánh xe ngựa tới chờ ở cửa.

Lên xe ngựa về Cố phủ, phát hiện Cố Xạ đang chờ cơm.

Đào Mặc vừa thương vừa áy náy, nói: “Sắc trời không còn sớm, cần gì để bụng rỗng chờ ta?”

Cố Xạ lười biếng nói: “Ai nói ta bụng rỗng?”

Đào Mặc lúc này mới liếc thấy trên chiếc khay trước mặt y thiếu mất một khối bánh lót dạ, “Kỳ thật, nếu ngươi đói bụng, cứ ăn trước cũng được.”

Cố Xạ gắp một miếng thịt kho cho vào bát hắn, nói: “Ta thành thân không phải để một mình dùng bữa.”

Đào Mặc nghe xong, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, ngay cả vướng mắc về vụ án khó giải lúc về huyện nha cũng bị ném ra sau đầu.

Dùng bữa xong, hai người lại bày bàn cờ.

Đào Mặc không tự chủ kể về vụ án kia, sau đó mở to mắt chờ ý kiến của Cố Xạ.

Cố Xạ hết sức chăm chú nhìn bàn cờ, tựa hồ hoàn toàn không để ý tới chuyện khác.

Đào Mặc thấy y không nói, hơi cảm thấy bất an, hỏi: “Làm như vậy có ổn hay không?”

“Không ổn chỗ nào?” Cố Xạ hỏi.

Đào Mặc đáp không được, lúc lâu sau mới nói: “Triều đình ta vốn định ra nguyên tắc vào ngày mùa thì không được nhận án nhỏ, ta làm như vậy có phải không đúng với luật.”

Cố Xạ nói: “Vậy thì sao?”

“Cái này…” Đào Mặc nghẹn lời. Nếu hắn biết làm thế nào, thì đã không quyết định như vậy rồi.

Cố Xạ ngước mắt nhìn hắn một cái nói: “Ngươi nghĩ gì cứ nói đừng ngại, không cần cố kỵ. Dù sao đời này kiếp này ta không có dự định viết giấy bỏ vợ.”

Đào Mặc đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ thấy vừa rồi ngươi không lên tiếng, cho là có điều không ổn.”

Cố Xạ thản nhiên nói: “Ngươi chưa hề gặp rắc rối, cũng chưa hề gặp khó khăn, ta hà tất mở miệng?”

Tay cầm quân cờ của Đào Mặc nhất thời khựng lại giữa không trung.

Cố Xạ thấy hắn chăm chú nhìn mình, cũng không nhúc nhích, bắt lấy bàn tay đang run lên của hắn.

Tay Đào Mặc buông lỏng, quân cờ cạch một tiếng rơi lên bàn cờ.

Cố Xạ thản nhiên tiếp tục hạ cờ.

“Sở dĩ ta muốn làm quan tốt, ngoại trừ hoàn thành di nguyện của phụ thân, thì cũng là vì bản thân mình. Ta không muốn trên đời này lại có người gặp phải chuyện bất hạnh như ta. Nhưng bây giờ ta hiểu rõ rồi, kỳ thực người không may chính là phụ thân ta. Ông ấy cả đời tích thiện vô số, lại có một nhi tử như ta.” Đào Mặc dừng một chút, hai mắt chăm chăm nhìn Cố Xạ, “Ta quá may mắn rồi. Bởi vì có được một phụ thân như ông ấy, lại còn có ngươi bầu bạn trọn đời!”

Cố Xạ nhướng mày, “Lẽ nào bây giờ ngươi mới phát hiện?”

“A.” Đầu óc Đào Mặc từ trước đến nay vẫn không quá sáng suốt đột nhiên thoáng hiện một tia sáng, “Ta chỉ là, nhận thức được sâu hơn mà thôi.”

Cố Xạ nói: “A dua vỗ ngựa.”

Đào Mặc nói: “Là lời từ đáy lòng.”

“Dù có như vậy, ” Cố Xạ tay chỉ chỉ bàn cờ nói, “Ta cũng sẽ không nhường.”

“Đây là đương nhiên.” Đào Mặc cười ha ha cầm lấy một quân cờ, đang muốn hạ, liền phát hiện thế cục trên bàn cờ đã thay đổi bất ngờ, không phải là cục diện hắn thấy lúc trước, “Cái này, quân cờ này ta hạ lúc nào?”