Từ sau khi công tử duy nhất của phủ bị hỏi chém, trong phủ đóng cửa không tiếp khách, không hề qua lại với ai. Nếu không có Hoàng thượng ngày lễ ngày tết thường nhớ đến, chỉ sợ ngay cả phủ từ cũng đã biến mất khỏi kinh thành hiển quý này từ lâu.

Một chiếc mã xa mới tảng sáng đã lặng lẽ dừng trước phủ.

Hai thanh niên lần lượt xuống xe, một tướng mạo lịch sự tao nhã, một bình thường không có gì lạ, không ai khác chính là Cố Xạ và Đào Mặc.

Đào Mặc vò vò góc áo, thần tình hết sức khẩn trương. Từ khi sinh ra, vị quan cao nhất mà hắn gặp được là Tri phủ Đàm thành và Hoàng Quảng Đức, gặp được Tướng quân nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua. Vừa nghĩ tới lát nữa phải lấy thân phận cháu dâu bái kiến ngoại tôn, hai chân hắn lại không tự chủ mà run lập cập.

Cố Xạ nói: “Yên tâm, ngoại công chưa hẳn đã bằng lòng gặp ta.”

Đào Mặc ngạc nhiên.

Cố Xạ bước lên bậc thang cấp, nhẹ nhàng gõ cửa.

Hồi lâu, cửa mới mở ra một khe hở, một lão bộc khòm lưng ló đầu từ trong nhìn quanh ngoài cửa, “Người nào đến đây?”

“Cố Xạ.” Cố Xạ đáp.

Lão bộc cả kinh, “Tiểu thiếu gia?”

Cửa rất nhanh được mở ra, lão bộc khom người nói: “Lão, lão đây đi bẩm báo tướng quân!”

Cố Xạ nói: “Không. Ta chỉ đến cửa nhìn một chút.”

Lão bộc giật mình.

Tinh thần Đào Mặc vốn khẩn trương thoáng buông lỏng một chút, rồi lại cảm thấy một trận trống rỗng.

Cố Xạ nói: “Ngoại công gần đây có khỏe không?”

Lão bộc thở dài nói: “Từ lúc thiếu gia và tiểu thư lần lượt ra đi, tướng quân ngoài miệng không nói, nhưng vẫn canh cánh trong lòng. May là Nghiêm tướng quân thường qua lại giải sầu cùng tướng quân, nếu không, ài.”

Cố Xạ thấp giọng nói: “Vậy thì tốt.”

“Tiểu thiếu gia, người thật sự không vào phủ thăm tướng quân sao? Nếu tướng quân biết người đến, nhất định sẽ rất vui!” Lão bộc nói.

Cố Xạ lắc đầu: “Gặp lại chi bằng không gặp.”

Lão bộc thở dài nói: “Tiểu thiếu gia hà tất cố chấp như tiểu thư vậy? Tướng quân và tiểu thiếu gia dù sao cũng là tổ tôn ruột thịt, dù có bất mãn với Cố tướng, cũng không liên quan đến tiểu thiếu gia.”

Cố Xạ nói: “Mẹ ta lúc sinh tiền có nói qua, bà chọn cha ta, là đã không còn đường rút lui. Ngoại công cũng đã nói, đời này kiếp này không muốn gặp lại người họ Cố.”

Lão bộc nói: “Tướng quân chỉ là giận mà nói vậy.”

“Lúc đó là tức giận mà nói, bây giờ nó lại là khúc mắc.” Cố Xạ rũ mi mắt, “Ta hà tất khơi lại chuyện thương tâm trong lòng ông.”

Lão bộc không biết nói thế nào.

“Lẽ nào không gặp ngươi, ta sẽ không thương tâm sao?!” Tiếng chất vấn như tiếng chuông vang lên từ phía sau lão bộc.

Sắc mặt Cố Xạ chợt căng thẳng, đã thấy một lão giả râu bạc trắng vận y phục gọn gàng, tay cầm trường mâu hùng hổ đi tới.

“Đây gọi là cái gì? Làm lớn rồi, ngang qua cửa nhà mà không vào?” Lão giả râu bạc trắng cả giận nói.

Cố Xạ hành lễ nói: “Ngoại công.”

Lão giả râu bạc trắng nói: “Nghe Chu Hồng nói, ngươi muốn ta giúp ngươi cáo ngự trạng?”

Cố Xạ nói: “Việc này có hi vọng, cũng không cần cáo trạng nữa.”

“Hừ. Thảo nào không chịu vào, hóa ra lão đầu tử này không còn giá trị lợi dụng nữa rồi!”

Hai hàng lông mày Cố Xạ khẽ chau, “Con không có ý này.”

“Vậy còn đứng ngoài làm gì? Còn không vào đây?” Lão giả râu trắng nói xong, liền cầm lấy mâu đi vào trong.

Lão bộc cười híp mắt nhường đường.

Cố Xạ quay đầu nhìn Đào Mặc.

Đào Mặc theo sau.

Lão giả râu trắng trở lại khách đường, đưa trường mâu trong tay cho tiểu tư hầu hạ ở bên, kim đao đại mã ngồi xuống, hất cằm với Cố Xạ: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chu Hồng nói không đầy đủ, ngươi tự nói.”

Cố Xạ thản nhiên đi tới, “Là một tham quan mà thôi.”

“Thôi đi. Một tham quan bình thường ngươi sẽ quản sao?” Lão giả râu trắng nhận lấy trà sâm tiểu dâng lên, một hơi uống cạn, lau lau miệng, “Là hắn chọc ngươi, hay là ngươi chọc hắn?”

Cố Xạ thấy tránh không khỏi, liền góp nhặt trọng điểm mà kể lại.

Lão giả râu trắng nghe xong thì đập bàn, “Phản rồi phản rồi! Hắn phản rồi! Cư nhiên dám hành thích ngươi, rõ là không biết trời cao đất rộng!”

Cố Xạ sợ ông nổi giận, liền nói: “Bây giờ đã có Giám sát Ngự sử giám sát, sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”

“Hắn ngay cả ngươi cũng dám động vào, nói không chừng cũng không coi Giám sát Ngự sử ra gì! Ta thấy những Giám sát Ngự sử đó toàn là một đám tay trói gà không chặt, chỉ được cái mồm mép, dùng làm cái rắm gì?”

Cố Xạ không nói gì.

Lão giả râu trắng nói: “Mà thôi. Ta chờ xem, nếu Giám sát Ngự sử không trừng trị được hắn, ta sẽ ở trước mặt Hoàng đế cho hắn một viên thuốc, đảm bảo khiến hắn ăn không được ném không đi.”

Cố Xạ nói: “Đa tạ ngoại công.”

“Hừ. Nếu không phải thấy ngươi thà tìm ta giúp đỡ cũng không tìm cha ngươi, từ lúc ngươi đứng trước cửa nói không vào, ta đã sai người lấy gậy đánh ngươi cút rồi.” Lão giả râu trắng nói đến đây, vẫn còn cảm thấy vui vẻ.

Cố Xạ nói: “Con đã không vào, làm sao đánh ra?”

Lão giả râu bạc trắng chỉ vào mũi y nói: “Lòng dạ giống hệt cha ngươi!”

Cố Xạ mím môi.

“Nhưng ngươi không vào quan trường, điểm này lại cứng cỏi hơn cha ngươi. Những tên quan văn bát nháo đó đấu đá với nhau, ai nhiễm phải sẽ biến thành hỗn đản!” Lão giả râu trắng hít một hơi thật sâu.

Cố Xạ đột nhiên quay đầu kéo Đào Mặc qua, nói với lão giả râu bạc: “Đây là phu nhân con.”

Lão giả râu trắng quan sát Đào Mặc từ trên xuống dưới một lần, “Đang yên đang lành, nữ cải nam trang làm cái gì?”

“Hắn là nam.”

Lão giả râu trắng thiếu chút không hô hấp được, liên tục ho khan.

Gấp đến độ tiểu tư bên cạnh vội vàng vỗ lưng cho ông.

“Nam?” Lão giả râu bạc trắng lại vỗ bàn.

Cố Xạ gật gật đầu.

Lão giả râu trắng trừng y, “Nếu ta bảo ngươi bỏ hắn, ngươi nhất định không chịu?”

Cố Xạ nói: “Người từng nói, nam tử hán đại trượng phu phải đỉnh thiên lập địa, có thủy có chung.”

Lão giả râu bạc trắng nói: “Lúc ta nói cũng không biết ngươi sẽ cưới một đứa cháu dâu là nam!”

“Đạo lý lúc nào cũng đúng.” Cố Xạ khí định thần nhàn.

Lão giả râu bạc trừng Đào Mặc.

Đào Mặc dù bị trừng đến mồ hôi lạnh túa ra, nhưng vẫn kiên trì cười bồi.

“Ngươi coi trọng hắn cái gì?” Lão giả râu bạc trắng hỏi, “Tài hoa?”

“Hắn đang học chữ.”

“Tài phú?”

“Gia cảnh hắn sa sút.”

“Vậy không cần hỏi, địa vị khẳng định cũng không có.”

“Hắn là tri huyện.”

Lão giả râu trắng liếc mắt, hỏi tiểu tư, “Tri huyện là quan mấy phẩm?”

Tiểu tư nói: “Thất phẩm.”

Lão giả râu trắng nói: “Quan tép riu.”

Cố Xạ thản nhiên: “Vâng.”

Đào Mặc rất muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Lão giả râu trắng hỏi: “Vậy ngươi thích hắn ở cái gì?”

Cố Xạ nói: “Thuận mắt.”

Lão giả râu trắng ngẩn người, đột nhiên cảm khái: “Thiên hạ vẫn còn có người ngươi thấy thuận mắt? Thuận mắt ở đâu, ngươi nói rõ ràng cho ta một chút.”

Cố Xạ nói: “Rất nhiều.”

“Nhiều thế nào?” Lão giả râu trắng lại bắt đầu thổi chòm râu trợn mắt, “Chẳng lẽ ngươi nói chuyện với ngoại công cũng phải đếm số từ sao.” Ông lại nói với tiểu tư, “Đi, bảo trù phòng chuẩn bị ngọ thiện vãn thiện cho tốt.”

Tiểu tư lĩnh mệnh đi.

Lão giả râu bạc trắng đắc ý nói với Cố Xạ : “Bây giờ ngươi có thời gian chứ?”

Cố Xạ rốt cuộc cũng ngồi xuống.

Chính vì Cố Xạ kiệm lời, lời tóm lược tự thuật của hắn chữ chữ như châu ngọc, không có một từ dư thừa.

Lão giả râu bạc trắng nghe đến Đào Mặc phá án có chút hứng thú, lúc thì cười to, kêu một tiếng đồ ngu, khi thì giận giữ, kêu một tiếng đồ đần, thường thường ngắt lời Cố Xạ. Tóm lại, Đào Mặc trong miệng ông, ngốc từ đầu đến đuôi.

Đào Mặc càng nghe càng thấy tâm tình sa sút. Nhất là khi Cố Xạ không nói một từ khuyếch đại, đều là sự thật. Với người đứng ngoài mà nói, những hành động của mình lúc trước thực sự là rất vô năng, không biết chữ, không hiểu luật pháp, lại còn vọng tưởng làm một quan tốt. Dù bây giờ hắn nỗ lực học tập, sợ cũng rất khó xoay chuyển cái nhìn của Tướng quân đối với hắn.

Nói đến lúc Đào Mặc bị Tri phủ Đàm thành bắt giam, Cố Xạ lược đi một đoạn, nói qua loa lúc Tri phủ Đàm thành biết y là Cố Xạ, liền nhượng bộ.

Lão giả râu trắng cười nói: “Tri phủ này cũng là người hiểu biết.”

Nói nói, đã đến giờ ngọ thiện.

Lão giả râu bạc trắng nghe đến nhập thần, vội vã cơm nước xong, liền kéo Cố Xạ nói tiếp.

Cố Xạ chỉ có thể phụng bồi.

Như vậy, thẳng đến lúc chạng vạng, mới coi như kể hết mọi chuyện.

Lão giả râu bạc trắng nói: “Khó có khi ngươi lại nhớ rõ tỉ mỉ đến như vậy. Nói như vậy, vị tiểu tức phụ này của ngươi lại là một người không có tài.”

Cố Xạ nói: “Thiên hạ có bao nhiêu người có thể xem qua là nhớ?”

Lão giả râu bạc trắng ra vẻ không thích, nói: “Thôi thôi thôi, hắn chỉ là một người không có tài chỉ biết xem qua là nhớ.”

Cố Xạ nhíu mày, “Có tài thì như thế nào?”

Lão giả râu bạc trắng ngẩn ra, trong mắt trêu tức dần biến mất, “Không sai. Thiên hạ người có tài như cá trên sông lớn, tú tài, cử nhân, tiến sĩ, thám hoa, bảng nhãn, trạng nguyên. Bất quá những người này có tài thì như thế nào? Vào quan trường còn mấy người có thể sống thanh thanh sở sở minh minh bạch bạch?” Ông tựa hồ nghĩ tới điều gì, giọng cảm khái ban đầu lại biến thành mỉa mai, “Có những người miệng đầy lý tưởng hoài bão, miệng đầy giang sơn xã tắc, nhưng hành động lại tầm thường. Dù hắn không làm tiểu nhân, nhưng dung túng tiểu nhân lộng quyền, chẳng lẽ không phải cùng một bọn với tiểu nhân hay sao?”

Đào Mặc mờ mịt nhìn nhìn Cố Xạ.

Cố Xạ trầm mặc không nói.

“Thiên hạ chính đạo nếu dựa vào thủ đoạn trên bàn cược không thấy được ánh sáng mới có thể duy trì, vậy thì làm sao có thể xưng là chính đạo!” Lão giả râu bạc trắng vô cùng tức giận nói.

Cố Xạ nói: “Khác biệt rồi cũng có thể sẽ quy về một mối.”

“Đây chỉ là lừa mình dối người mà thôi! Người theo chính đạo, đao thương va chạm, nào có người ủy khuất cầu toàn? !” Lão giả râu trắng đột nhiên đi đến bên cạnh Đào Mặc, dùng sức vỗ vỗ lên vai hắn nói, “Tốt! Ngươi mặc dù ngốc, nhưng không mất đi tư chất một hán tử! Ta thích ngươi.”

Đào Mặc từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu có người gọi hắn là hán tử, hơn nữa đối phương lại là một đại danh tướng, không khỏi giật mình.

Lão giả râu trắng nói: “Làm một nam tử hán đỉnh thiên lập địa không phải dựa vào miệng to lớn tiếng miệng lớn ăn thịt, mà là kiên trì suy nghĩ trong lòng, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không thiên vị không ỷ lại. Thù cha không đội trời chung, ngươi có thể trước thù cha còn giữ vững chí làm quan công chính, chung quy cũng có chỗ đáng để học hỏi. Lại nói, thằng cẩu tể tử của ta kia nếu có nửa phần lãnh tĩnh và thanh tỉnh của ngươi, cũng không đến mức…” Thanh âm lão run lên, mắt nhắm lại.

Trầm mặc như kim châm, vô thanh đâm vào mông Đào Mặc, khiến hắn ngồi không yên.

Hồi lâu.

Lão giả râu trắng mới mở mắt nói, “Đứa cháu dâu này ta tạm thời chấp nhận, nhưng nếu có một ngày ta biết ngươi cũng cùng một giuộc với đám cẩu tể tử làm quan không giống quan, ta sẽ không ngại ngàn dặm, tự thân dùng trường mâu lấy đầu chó của ngươi!”

Đào Mặc thoạt đầu là bị thái độ hung hăng của ông dọa sợ, nhưng ngẫm nghĩ lại ý tứ trong lời nói, hắn cung kính đứng lên, ấp lễ nói: “Vâng! Nhất định không phụ kỳ vọng của Tướng quân!”

“Tướng quân?” Lão giả râu trắng liếc nhìn hắn.

Đào Mặc nghi ngờ nhìn Cố Xạ hỏi: “Ngoại công ngươi không phải là Tướng quân sao?”

Cố Xạ tự tiếu phi tiếu nói: “Ngoại công ta?”

Thấy Cố Xạ và lão giả râu trắng đều bất mãn nhìn mình chằm chằm, Đào Mặc hậu tri hậu giác hiểu ra, “Ngoại công, ngoại công.”

“Hừ. Cứ gọi thân thiết như vậy.” Lão giả râu trắng lẩm bẩm trở lại chỗ ngồi, “Nếu thật chạm đến giới hạn của ta, gọi thiên công cũng vô dụng.”

Đào Mặc cúi đầu đáp ứng.

Lão giả râu trắng hài lòng nói: “Ta sai người chuẩn bị sương phòng, các ngươi ở lại đây đi.”

Cố Xạ nói: “Ngày mai con muốn đi thăm mẹ.”

Lão giả râu trắng vẻ cười chợt ngừng lại, lạnh nhạt nói: “Đi đi.”

Cố Xạ nói: “Từ khách điếm xuất phát gần hơn một chút.”

Lão giả râu bạc trắng ngón tay đặt trên tay vịn không nhịn được gõ hai cái, “Tùy ngươi vậy.”

Cố Xạ đứng lên nói: “Con không quấy rầy ngoại công nghỉ ngơi nữa.”

Lão giả râu trắng gật gật đầu.

Đào Mặc thấy Cố Xạ muốn đi, vội hướng lão giả hành lễ cáo lui.

Đến ngưỡng cửa, lão giả râu trắng bỗng nhiên nói: “Lúc rảnh rỗi thường trở lại thăm một chút.”

Bước chân Cố Xạ chợt dừng lại, xoay người, một mực cung kính hành lễ: “Dạ. Ngoại công bảo trọng, tôn nhi xin cáo lui.”

Lão giả râu trắng phất phất tay.

Đào Mặc theo Cố Xạ một đường ra khỏi tướng quân phủ, nghi vấn trong đầu càng ngày càng dày đặc.

“Ngươi muốn hỏi, vì sao ta và ngoại công lại không thân cận chút nào phải không?” Cố Xạ hỏi.

Đào Mặc nói: “Nếu ngươi muốn nói, ta muốn nghe một chút.”

Cố Xạ nói: “Một trong những nguyên nhân mẹ ta sầu não mà đi cũng vì ngoại công ta từ đầu đến cuối không muốn gặp bà.”

Đào Mặc yên lặng.

“Ông nói mẹ ta chọn Cố gia, đã là người của Cố gia, không còn quan hệ gì nữa.”

Đào Mặc nhìn thần tình bình tĩnh của Cố Xạ, ôm lấy y nói: “Ngoại công đã hối hận rồi. Ông là phụ thân của mẹ ngươi, thiên hạ phụ mẫu dù sao vẫn luôn nhớ thương nhi nữ mình. Ta nghĩ, mẹ ngươi qua đời, ông nhất định còn thương tâm hơn những người khác.”

Cố Xạ chậm rãi đưa tay, nhè nhẹ vỗ lưng hắn, đạm nhiên nói: “Ông chưa bao giờ để người khác biết ông thương tâm.”

Đầu Đào Mặc nhẹ nhàng cọ xát bờ vai y, thấp giọng nói: “Nhưng ta nhìn ra được.”

Cố Xạ nói: “Thế ư?”

Đào Mặc nói: “Ta còn nhìn ra được, dù ngươi đối với ngoại công lãnh lãnh đạm đạm, nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm ông.”

Cố Xạ không phủ nhận.

“Trong nhà có trưởng bối thân nhân để hiếu thuận là chuyện tốt, dù sao cũng tốt hơn…” Đào Mặc chợt dừng lại.

Cố Xạ khẽ thở dài, “Con cháu muốn dưỡng mà người không còn.”

Đào Mặc vội ngẩng đầu nói: “Hình như là câu này.”

Cố Xạ nhướng mày nói: “Cuối cùng cũng có cái ngươi không nhớ được, trở về chép mười lần.”

Đào Mặc cười gật gật đầu.

Gió không ngừng, cây không lặng.

Hai người ôm nhau trong đêm, vạn vật bất xâm.