#42

Thiệu Huân là một người biết giữ bí mật, anh vẫn nghĩ bí mật này, từ khi phụ thân qua đời, sẽ chỉ còn một mình anh là người biết.

Nhưng mà, Bắc Tề Lạc đã biết, tuy rằng không rõ hắn làm cách nào biết được, nhưng thực sự là hắn biết.

Hắn dùng bí mật không thể cho người khác biết này để uy hiếp Thiệu Huân, nếu anh dám rời đi, hắn sẽ đem bí mật này công bố ra.

Thiệu Huân không còn cách nào khác, chỉ có thể bi ai mà phục tùng hắn....

-

Anh đột nhiên nhớ đến cái công ty đắc tội với Bắc Tề Lạc kia, bị hắn nắm được nhược điểm, không thể không phục tùng hắn. Ngày ấy khi anh vô tình nghe thấy chuyện này, còn không nhịn được mà rùng mình một cái. Có phải từ giây phút ấy, anh cũng đã có dự cảm trong tương lai, chính anh cũng sẽ gặp phải chuyện tương tự?

"Vì sao?" mặt Thiệu Huân trắng bệch, giọng anh run run vang lên. "Vì sao ngươi phải làm như vậy- ép ta phải ở lại, đối với ngươi có lợi ích gì chứ? Hay do ta đã đắc tội gì với ngươi, nên ngươi muốn dùng biện pháp như vậy để tra tấn ta...?"

Bắc Tề Lạc không nói gì, ánh mắt màu đen thâm thúy của hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn tiếp cận lạnh như băng.

"Đầu tiên, từ giờ trở đi ngươi chỉ có thể gọi tên của ta, ta không muốn nghe thấy bất cứ thứ xưng hô nào khác ngoài tên của ta ra."

Khuôn mặt hắn lạnh như băng, ngữ khí rét lạnh, làm cho sắc mặt Thiệu Huân càng thêm tái nhợt...

"Vì sao....?"

"Thứ hai, về sau không cần biết ngươi muốn đi đâu, chỉ cần là rời khỏi căn nhà này, thì đều trải qua sự cho phép của ta."

Thiệu Huân không thể tin nổi mà lắc lắc đầu. Người thành niên lạnh lùng trước mắt làm cho anh cảm thấy xa lạ.... chẳng lẽ đây mới là Bắc Tề Lạc chân chính...

"Cuối cùng, muốn nói chuyện điện thoại hay gặp Úc Ngôn, đều phải hỏi ta trước...."

"Ta không chấp nhận!" Thiệu Huân không thể nhịn được nữa. "Ta không phải là con rối của ngươi, vì sao ngay cả việc gọi điện thoại cho Úc Ngôn cũng đều phải hỏi ngươi?!"

"Vậy thì, nếu bí mật này bị công bố, cũng không sao hay sao?" ánh mắt của hắn lạnh lùng hơn nữa, làm cho Thiệu Huân cảm thấy toàn thân vô lực.

"Vì sao..?" Mặt anh đã không còn chút máu nào, ánh mắt e ngại, mê mang. "Vì sao ngươi phải làm như vậy? Ngươi hận ta đến mức ấy sao?"

Anh không có được câu trả lời, vì Bắc Tề Lạc nói xong liền lướt qua người anh, đi ra khỏi phòng.

Khi cửa phòng đóng lại, Thiệu Huân vô lực mà ngồi xuống, tấm màn đen che hết ánh sáng mặt trời, thứ mà anh nhìn thấy, chỉ là một chút luồng sáng nhỏ hẹp chiếu qua khe hở.

Anh nghĩ đến, nhân sinh của mình đã thoát ra được khỏi hắc ám, nhưng mà giờ phút này, cả người anh vừa lạnh vừa mỏi mệt, giống như lại bị quấn vào trong bóng đêm vô bờ...

Hơn nữa, lần này đi vào rồi, rốt cuộc cũng không thể ra được nữa.

-

Do không hề tin tưởng Thiệu Huân sẽ tuân thủ những yêu cầu mà mình đưa ra, Bắc Tề Lạc cưỡng chế tịch thu điện thoại của Thiệu Huân, hơn nữa cũng cắt đứt điện thoại bàn.

Thiệu Huân chỉ có thể mờ mịt nhìn mọi thứ xảy ra, anh thực sự không rõ, anh đã làm chuyện gì để Bắc Tề Lạc giam cầm anh lại giống như phạm nhân như vậy.

Anh vẫn đang giữ công việc của một quản gia, nhưng anh không cần đi ra ngoài mua đồ nữa, bởi vì Bắc Tề Lạc không cho phép anh ra khỏi nhà. Sẽ có người định kì mang thức ăn cùng vật dụng hằng ngày đến.

Không có sự cho phép của Bắc Tề Lạc, anh chỉ có thể ở trong nhà, chỗ nào cũng không được đi.

Chuyện mỗi ngày anh có thể làm, chính là giám sát những người nhân công đến dọn nhà, sau đó chờ đến buổi chiều khi Bắc Tề Lạc về, làm bữa tối cho hai người.

Là bữa tối cho cả hai người, vì Bắc Tề Lạc đã ra lệnh, muốn anh cùng dùng cơm với hắn.

Lúc anh đầu nghĩ, là do Bắc Tề Lạc căm ghét anh, mới đối xử với anh như vậy. Nhưng khi hắn muốn anh cùng dùng bữa tối, thì xem ra lại không giống.... ai lại cùng người mình ghét ăn cơm? Chỉ sợ vừa nhìn thấy mặt đối phương là đã không muốn ăn uống gì nữa rồi.

Hiện tại, Thiệu Huân luôn luôn tự hỏi, vì sao Bắc Tề Lạc lại dùng biện pháp cực đoạn như vậy để giữ anh lại, nghĩ đi nghĩ lại đến đau đầu, mà mãi không thể ra nổi một đáp án.

Tính tình Bắc Tề Lạc hỉ nộ vô thường, lại thâm trầm, không một ai có thể nhìn thấu hắn. Cho nên, người như anh làm sao có thể đoán được...

Nhưng mà, ngoài chuyện này ra, còn một điều làm cho Thiệu Huân phiền lòng, đấy là anh không có cơ hội gọi điện thoại cho Úc Ngôn....

Đã nói là sẽ mau chóng đến bên cạnh nàng, vậy mà kéo dài hơn một tuần rồi, anh vẫn không nghĩ ra biện pháp gì để liên lạc với nàng. Càng không có cách nói cho nàng biết tình cảnh của anh lúc này. Anh thực sự lo lắng nàng vẫn chờ anh, anh sợ hãi...

Nhưng mà, trong tay không có điện thoại, anh lại bị cấm ra ngoài, anh cũng tưởng thừa dịp Bắc Tề Lạc không có nhà mà chuồn ra ngoài, nhưng nếu bị phát hiện, hậu quả.... Không thể tưởng tượng nổi. Anh biết, Bắc Tề Lạc là một người nói được thì làm được.

Rốt cuộc, anh nên làm gì đây?

Ngay khi Thiệu Huân đang đau đầu không thôi, thì một người có thể coi là cứu tinh của anh xuất hiện... Lam Cảnh Ngạn.

#43

Từ xa xa đã nghe thấy tiếng xe thể thao vọt đến trước cửa nhà, Thiệu Huân đang dọn dẹp vệ sinh ở tầng một, nghe thấy vậy thì sửng sốt mà dừng tay lại, sau đó nhanh chóng vọt đến cạnh cửa, vừa mở cửa, anh liền nhìn thấy Lam Cảnh Ngạn.

"Hi, Thiệu, ta muốn gặp Lạc, ta biết hắn ở nhà... Lạc...."

Đầu tiên, Lam Cảnh Ngạn cười hì hì chào Thiệu Huân một cái, sau đó chuẩn bị kêu người kia ra. Nhưng thanh âm hắn mới phát ra một chút, đã bị người bịt kín miệng.

"Xuỵt....!" Thiệu Huân đặt một ngón tay giữa môi, làm động tác im lặng.

"Ngô ngô!" Lam Cảnh Ngạn bị che miệng, chỉ có thể dùng sức gật đầu.

Thiệu Huân vừa buông hắn ra, Lam Cảnh Ngạn đã tiến sát đến, nhỏ giọng hỏi. "Làm sao vậy? Có phải hôm nay Lạc đang tức giận hay không?"

"A a..." có lệ trả lời một câu, Thiệu Huân dùng vẻ mặt thần bí nói. "Lam tiên sinh, ngài có mang di động không?"

"Di động? Tất nhiên là có mang." Vừa nói, Lam Cảnh Ngạn vừa móc điện thoại từ túi quần ra.

Thiệu Huân vừa nhìn thấy, ánh mắt sáng ngời. "Thật tốt quá, cho tôi mượn gọi một chút."

Lúc này, Lam Cảnh Ngạn cầm điện thoại chống cằm, cười gian tà nói. "ta có thể cho ngươi mượn, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, rốt cuộc hôm nay Lạc vì sao mà tức giận?"

"Tôi không biết, ngài ấy vừa trở về liền vào trong thư phòng." Thiệu Huân nói là nói thật, nhưng mà, Bắc Tề Lạc không phải vì tức giận mà đi vào trong thư phòng. Hắn nói hắn có công việc, bận một chút, khi nào đến giờ cơm thì gọi hắn xuống.

"Vậy sao?" Lam Cảnh Ngạn gật đầu, cũng không hỏi gì nữa. Bởi vì y biết, Thiệu Huân chỉ là một quản gia mà thôi, không có quyền tiết lộ chuyện của chủ nhân.

"Vậy di dộng..." Tầm mắt của Thiệu Huân vẫn dừng lại trên chiếc di động kia.

Nhìn ra anh đang có nhu cầu cấp bách, Lam Cảnh Ngạn cười cười một chút, nói: "Gọi ta là Lam đi, ta liền cho ngươi."

"Lam!" vì điện thoại di dộng, bảo anh gọi là gì anh đều nguyện ý.

"Hơn nữa về sau, cũng không được thêm từ tiên sinh nữa nha."

"Biết biết!" Thiệu Huân gật đầu lia lịa.

"Thế nào, di động." di động mới đưa đến trước mặt Thiệu Huân, liền bị anh giật lấy, nhìn anh như vậy, Lam Cảnh Ngạn cảm thấy kì quái. Không biết anh gọi điện thoại cho ai mà khẩn cấp như vậy?

Hơn nữa, trong nhà chắc là phải có điện thoại bàn chứ? Vì sao anh không dùng điện thoại trong nhà? Hay là do Lạc keo kiệt không cho quản gia nhà mình được dùng điện thoại.... Không có khả năng a, Lạc cũng không phải là người keo kiệt đến trình độ này.

Suy nghĩ một lúc, Lam Cảnh Ngạn nhịn không được mà tò mò hỏi Thiệu Huân. Lúc này anh đang khẩn trương đến phát run, bối rối sốt ruột mà ấn số. "Thiệu, ngươi định gọi điện thoại cho ai a?"

"Đúng vậy, ta cũng thắc mắc không biết hắn đang định gọi điện thoại cho ai?"

Thanh âm lạnh lùng từ trong phòng truyền đến, làm ánh mắt của Lam Cảnh Ngạn phát sáng, mà Thiệu Huân thì sắc mặt trắng nhợt. Anh chậm rãi quay người, đem di động lén lút truyền lại trong tay Lam Cảnh Ngạn.

Tuy rằng Lam Cảnh Ngạn rất kì quái hành vi này của anh, nhưng y vẫn nhận lấy điện thoại, thật cẩn thận không cho Bắc Tề Lạc biết mà thả vào trong túi.

"Thiệu Huân, khóa cửa lại, quay vào trong nhà!"

Bắc Tề Lạc đều nhìn thấy tất cả, nghiêm mặt nói.

"Ai ai, Lạc, sao ngươi lại vô tình như vậy, ta vừa mới đến thôi mà..." thấy Bắc Tề Lạc một cái liếc mắt cũng lười cho hắn, Lam Cảnh Ngạn ủy khuất cực kì.

"Mau đóng cửa lại!"

Không thể không nghe theo mệnh lệnh của Bắc Tề Lạc, Thiệu Huân chỉ có thể cười bất đắc dĩ với Lam Cảnh Ngạn, nói y đừng khó xử hắn.

"Được rồi, mấy ngày nữa ta lại đến nga, Lạc, ngươi phải nhớ ta."

Thấy thế, Lam Cảnh Ngạn chỉ có thể lui ra sau, nhưng đột nhiên, y nhìn thấy Thiệu Huân hình như đang nói chuyện với y, tập trung nhìn, y nhìn thấy Thiệu Huân dùng khẩu hình nói, lần sau nhớ mang di động đến....

Ah? Trừng mắt nhìn, xác định không phải do y hoa mắt, Lam Cảnh Ngạn cười rộ, cũng gật đầu.

Thấy thế, Thiệu Huân mới đóng cửa lại.

"Ngươi đừng kỳ vọng Lam Cảnh Ngạn sẽ xuất hiện lần nữa."

Sau khi khóa kĩ cửa, giọng nói lạnh lùng của Bắc Tề Lạc truyền đến, làm cho thân thể Thiệu Huân cứng đờ.

Ta sẽ không cho ngươi có cơ hội gọi điện thoại cho bất kì ai, trừ khi ta cho phép."

Thiệu Huân trầm mặc đứng nhìn cánh cửa đã đóng kĩ, qua vài giây, anh rốt cuộc không chịu đựng được, bạo phát mà vọt tới trước mặt Bắc Tề Lạc.

"Rốt cuộc ngươi muốn gì?!" anh túm lấy tay của Bắc Tề Lạc, phẫn hận mà quát. "Nếu ta chẳng may chọc đến ngươi, ngươi cứ nói ra, ta sẽ giải thích, sẽ xin lỗi! Ta chỉ cầu ngươi, đừng dùng thủ đoạn như vậy đối phó với ta nữa, được không?! Ta chỉ là một tiểu nhân vật, không có chút bản lĩnh gì, ngươi cũng sẽ không lấy được thú gì có lợi từ trên người ta đâu!"

Lời nói của anh làm cho ánh mắt vốn sâu thăm thẳm của Bắc Tề Lạc càng trở nên thâm trầm lạnh lẽo, làm cho trái tim của Thiệu Huân như muốn đóng băng...

Bắc Tề Lạc bỏ tay của anh ra, xoay người lên tầng, lạnh lùng vất lại một câu.

"Nhanh đi làm cơm tối đi, ta đói bụng."

Thiệu Huân vẫn đứng tại chỗ nhìn theo hắn, bóng dáng hắn kiêu căng lạnh lùng, anh căm tức mà đấm mạnh vào lan can cầu thang.

"Đáng chết!"

***

#44

Chó mà nóng nảy cũng sẽ biết nhảy tường, người nóng nảy còn có thể giết người phóng hỏa!

Đương nhiên, những chuyện như giết người phóng hỏa, Thiệu Huân cũng không dám làm, nhưng hiện tại, anh lại dám làm một chuyện vô cùng nguy hiểm, đấy là chuồn ra bên ngoài gọi điện thoại.

Đúng vậy!

Buổi sáng tám giờ rưỡi, Bắc Tề Lạc đã đi làm, chiều năm giờ rưỡi hắn mới trở về, ở giữa có khoảng thời gian dài như vậy, anh chỉ chạy đi gọi một cuộc điện thoại mà thôi... trong nhà cũng không có camera, làm gì có ai biết anh có chạy ra ngoài hay không?

Mọi người nói, có đúng không??

Vì thế hôm nay, anh cố khắc chế bản thân, tám giờ rưỡi tiễn Bắc Tề Lạc đi làm, chín giờ chờ những người lao công đến quét dọn, tuần này cũng mới có người đưa thức ăn đến, nên sẽ không còn người nào mang đồ đạc đến nữa. Đến gần mười hai giờ trưa, Thiệu Huân tiễn mấy người dọn vệ sinh, sau đó nhanh chóng đóng cửa, chạy vọt lên phòng mình thay quần áo.

Mấy phút sau, anh thật cẩn thận mở cửa nhà, nhìn ngắm bên ngoài một vòng, xác định không có ai, sau đó lại cẩn thận bước ra khép cửa lại.

Chỉ có thể khép hờ, vì Bắc Tề Lạc đã tịch thu chìa khóa của anh, nếu anh dám chuồn ra ngoài, sẽ không thể quay lại được. Đây có lẽ là một chiêu Bắc Tề Lạc ngăn anh không rời đi, nhưng chắc là hắn không nghĩ đến, anh có thể khép cửa lại chạy đi một lúc. Sau đó anh sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về, không cần lo lắng có trộm vào hoặc Bắc Tề Lạc phát hiện.

Điều này cũng nằm trong tính tóan của Thiệu Huân, vì chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi. Từ chỗ anh đến chỗ bắt xe buýt hết năm phút, sau đó rất nhanh sẽ gặp được một trạm điện thoại công cộng, gọi điện thoại chỉ cần năm phút là tốt lắm rồi, sau đó nhanh chóng chạy về, tổng cộng cần mười năm phút- Uhm, thời gian rất thích hợp.

Nhưng ngay khi Thiệu Huân khép cửa cẩn thận, đi đến cổng, thì đầu đường xuất hiện một chiếc ô tô đi về hướng anh.

Thiệu Huân vừa nhìn thấy, sợ tới mức xoay người liền phóng vào trong nhà, còn phải thật cẩn thận mà đóng cửa lại. Sau đó nhanh chóng chạy lên tầng hai thay quần áo ra. [ khổ thân anh quá... =__= ] Vừa thay xong quần áo thì chuông cửa vang lên.

Tiếp theo, anh lại lấy tốc độ cựa kì nhanh chạy xuống tầng một, hít sâu một hơi ổn định hô hấp, anh mới mở cửa.

Cửa vừa mở ra, người xuất hiện ở ngoài làm cho Thiệu Huân sửng sốt.

Thiệu Giai Huệ đứng trước mặt ca ca của mình, vẫy vẫy tay nói. "Hi, anh!"

"Giai Huệ?!" Thiệu Huân không thể tin nổi hai mắt của mình. "Em... sao em lại đến đây?"

"Tới tìm anh a." Giai Huệ vui vẻ nói. "Tại anh có nói qua địa chỉ, nên em cứ theo đấy mà tới đây thôi."

Nhất thời, Thiệu Huân không biết phải nói gì. Nhìn em gái một lúc, anh thở dài buông thõng vai xuống.

"Anh, sao vậy, chẳng lẽ công việc lại mệt đến mức vậy?" Giai Huệ nghi vấn hỏi.

"Không phải." anh lắc đầu, cười nói với nàng. "Chỉ là anh không thể tưởng tượng nổi em sẽ đến đây... cảm thấy rất ngoài ý muốn..."

Đúng vậy, khi bị Bắc Tề Lạc uy hiếp không cho phép rời khỏi nơi này, anh có loại cảm giác sẽ không còn được gặp lại nàng nữa, không ngờ anh lại nhanh chóng gặp lại nàng như vậy, lại còn là ở nhà Bắc Tề Lạc nữa.

Thiệu Huân vừa nghe anh nói, cười càng tươi. "Thực ra em cũng không muốn đến, sợ quấy rầy công việc của anh. Nhưng mà, mấy ngày nay Úc tỷ gọi điện thoại cho em, nói một thời gian rồi anh chưa gọi điện cho chị ấy, nên bảo em đến đây xem như thế nào. Hơn nữa điện thoại của anh lại không gọi được, nên em vội vàng đến, xem có chuyện gì xảy ra với anh không."

"Tiểu Ngôn gọi điện thoại cho em sao?" Thiệu Huân cả kinh, vội vàng hỏi. "Nàng nói gì?"

"Úc tỷ cũng không nói gì. Chỉ hỏi em có biết vì sao lâu như vậy anh cũng không gọi điện cho chị ấy thôi. Còn có, vì sao di động của anh không thể gọi được."

Thiệu Huân cảm thấy khó tin. "Cô ấy chỉ nói thế thôi sao?"

"Chẳng lẽ anh còn hy vọng chị ấy nói gì nữa sao?" Giai Huệ cau mày hỏi..

"Không, không có gì..." vì sao Úc Ngôn ưng thuận anh rồi, mà không thấy anh đến, nàng cũng không hỏi gì cả.

"À, đúng rồi, lúc đấy Úc tỷ cùng nhờ em chuyển cho anh một câu." Giai Huệ đột nhiên nhớ ra.

"Câu gì?"

"Chị ấy nói, cho dù anh đưa ra quyết định như thế nào, chị ấy cũng sẽ đồng ý với anh."

Tim Thiệu Huân đập mạnh một chút, ngơ ngác nhìn em gái mình... tại giây phút kia, anh cảm thấy Úc Ngôn đang đứng trước mặt anh, lộ ra một nụ cười yên tĩnh, vẫn cổ vũ vẫn, vẫn đồng tình với anh, làm cho anh hiểu được cảm giác yêu và được yêu, hạnh phúc.

"Anh..?" nước mắt của Thiệu Huân làm cho Giai Huệ ngạc nhiên trợn tròn mắt.

"Anh không sao..." Thiệu Huân lau nước mắt, sau đó khẽ cười nói. "Chỉ là anh đột nhiên rất muốn nhìn thấy tiểu Ngôn... a, thực ra điện thoại của anh bị hỏng không dùng được, nhờ em giúp anh chuyển lời cho tiểu Ngôn, nói, anh nhất định sẽ đi tìm nàng, nhất định!"

Thiệu Giai Huệ lộ ra một nụ cười kiên định. "Yên tâm đi, em nhất định sẽ nói cho Úc tỷ, em tin rằng Úc tỷ mà nghe thấy câu nói này, nhất định thực vui vẻ."

"Uhm, uhm!" cười cười gật đầu, ánh mắt ảm đạm của Thiệu Huân lại sáng lạn lên.

****

Vì sao phải có hy vọng?

Bởi vì chỉ có hy vọng, thì mới có thể thất vọng....

Có thất vọng, mới có hy vọng tiếp.

Sau đó lại là thất vọng.

Đây chính là tình cảnh của Thiệu Huân.

Hiện tại, hắn hy vọng như vậy, chẳng qua chỉ là bước chuẩn bị cho sự thất vọng tiếp theo mà thôi.

Vì người như Bắc Tề Lạc, vĩnh viễn cũng sẽ không để cho con mồi của mình trốn đi.

Đau khổ giãy dụa, kết cục lại chỉ là càng bị nhốt sâu hơn.

...

(Trích lời nói của tác giả, trước khi tác giả bị mọi người phẫn nộ đá văng đến trảo oa quốc nào đó.... *lau mồ hôi*)

#45

Bắc Tề Lạc vừa về đế nhà, liền ngửi thấy hương vị khác thường. [ Anh thính hơn cả cẩu cẩu:D ]

Không giống như bình thường, Thiệu Huân không ở cửa chờ hắn vào. Đến khi hắn dùng chìa khóa mở cửa vào nhà, hắn liền nhìn thấy anh đứng ở bậc thềm, lẳng lặng nhìn hắn.

Mặt Thiệu Huân ngưng trọng, ngữ khí trầm trọng nói. "Bắc Tề Lạc, ta nghĩ chúng ta phải nói chuyện một cách thẳng thắn với nhau."

Không cởi áo không tháo cà vạt, Bắc Tề Lạc lạnh lùng lướt qua anh, đi vào trong nhà.

Nhưng hắn bị anh cản lại, hắn dừng bước, sườn mặt lạnh như bằng liếc nhìn anh một cái, không nói một tiếng.

"Cùng nhau nói chuyện đi, đem tất cả mọi chuyện đều nói ra." Thiệu Huân đón nhận ánh mắt lạnh lùng của hắn, cố ép chính mình không được sợ hãi. "Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ta đã không thể nhẫn nhịn, ngả bài đi. Nếu là lỗi của ta, ta nguyện ý phụ trách, chỉ cần người đùng dùng bí mật kia uy hiếp ta không thể không nghe theo mệnh lệnh của ngươi nữa."

Bắc Tề Lạc hừ lạnh: "Ngươi dùng cái gì để bàn điều kiện với ta?"

Thiệu Huân tức giận đến mức hai tay run rẩy, vì thái độ khinh thường khinh miệt của Bắc Tề Lạc. Anh rống lớn: "Đúng, ta không có tư cách đặt điều kiện với ngươi, nhưng ít ra ngươi cũng phải cho ta một lí do chứ! Rốt cuộc ta đã đắc tội gì với ngươi, sao ngươi lại dùng biện pháp này tra tấn ta?!"

Bắc Tề Lạc bình tĩnh nhìn anh, trong mắt hắn có cái gì đó chợt lóe mà qua, hắn hỏi. "Có phải hôm nay ngươi gặp chuyện gì không?"

Không biết vì sao hắn lại hỏi những lời này, Thiệu Huân sắc mặt cứng đờ.

"Có phải là có người nào đó đã đến đây không?" Bắc Tề Lạc lại hỏi, sau đó hắn nhìn thấy sự bất an trong mắt Thiệu Huân.

"Chắc chắn không phải Lam Cảnh Ngạn, hắn không có khả năng xuất hiện. Vậy sẽ là ai? Chẳng lẽ lại là em gái ngươi?"

Ánh mắt kinh ngạc của Thiệu Huân làm cho Bắc Tề Lạc biết mình đoán đúng rồi.

"Vì anh trai đã lâu không liên lạc, nên nàng liền đến chỗ làm việc của anh trai xem xét, điều này cũng là bình thường thôi. Đúng rồi, có phải nàng mang lời hỏi thăm của Úc Ngôn đến cho ngươi không? Nàng ta có hỏi ngươi vì sao lại không đến bên nàng ta hay không? Nàng ta thúc giục ngươi đi... cho nên ngươi mới nói những lời này sao?"

Phải hít sâu mấy hơi, Thiệu Huân mới ngăn cho mình không rống to lên, nhưng anh lại không thể át nổi giọng nói trầm thấp phẫn nộ. "Đủ, Bắc Tề Lạc, không cần dùng giọng nói khinh người như vậy nữa. Tiểu Ngôn không phải là loại người xấu xa như ngươi tưởng, nàng sẽ không nói ra những lời này!"

"Ngươi thực sự hiểu nàng sao? Vì sao? Bời vì hai người yêu nhau?" giọng nói của Bắc Tề Lạc càng trở nên bén nhọn. "Nếu các người thực sự yêu nhau, vậy ngươi liền thể hiện ra cho ta xem a!"

"Biểu, biểu hiện..." Thiệu Huân khó hiểu.

"Đúng vậy, thể hiện ra bên ngoài cho ta xem! Để xem các người yêu nhau bao nhiêu, xem các người có thể trả giá đến mức độ nào vì đối phương!"

"Bắc Tề Lạc, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?" Bắc Tề Lạc trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, băng lãnh, Thiệu Huân cảnh giác, trong mắt là nghi vấn cùng đề phòng.

Hừ một tiếng, ánh mắt u ám của Bắc Tề Lạc nhìn chằm chằm vào anh, lạnh lùng nói. "Không phải ngươi muốn ra điều kiện với ta sao? Ta sẽ cho ngươi một cơ hội."

"Nếu ngươi có thể biểu hiện ra được ngươi yêu Úc Ngôn đến mức như thế nào, ta có thể cho phép ngươi rời đi tìm nàng ta, thế nào?"

Nghe được lời hắn nói, trong mắt Thiệu Huân xuất hiện một chút ánh sáng hy vọng, nhưng anh vẫn nghi hoặc nhìn hắn, thật lâu sau mới dò hỏi. "Ngươi muốn ta làm như thế nào?"

Bắc Tề Lạc bĩu môi cười lạnh, vất túi da sang một bên, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn anh. Ánh mắt kia làm tim anh có chút đập loạn nhịp.

Hắn lạnh nhạt nói. "Ta muốn ngươi lên giường với ta!"

Thiệu Huân ngẩn người, anh nghĩ anh nghe lầm. Cuối cùng, anh không thể tin nổi mà hét lên. "Ngươi đùa ta sao?!"

Bắc Tề Lạc dùng khuôn mặt nghiêm túc nhất, nhắc lại. "Ta giống như đang nói đùa sao?"

Thiệu Huân nhìn chằm chằm hắn, xác nhận hắn là nói thật, anh đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh như băng, lùi về sau một chút.

Anh lắc đầu, không thể tin mà lẩm bẩm. "Đừng nói đùa, ta là đàn ông... không phải ngươi ghét đồng tính luyến ái nhất sao... đừng nói đùa, ta không chấp nhận...."

"Ngươi có thể không chấp nhận. Nhưng đời này, ngươi cùng đừng mong muốn có thể đi tìm Úc Ngôn nữa!"

Bắc Tề Lạc cắm tay vào trong túi quần, liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó xoay người đi lên tầng hai.

"Bắc Tề Lạc!"

Thấy hắn quay người rời đi, Thiệu Huân không cam lòng mọi chuyện lại chấm dứt như vậy, hét lên.

Dừng chân, Bắc Tề Lạc quay đầu lại, nhìn đồng hồ, sau đó mới nói. "Bây giờ là sau giờ hơn. Ta ở trong phòng ngủ của ta chờ ngươi hai tiếng. Nếu tám giờ mà ngươi không xuất hiện, ta sẽ nhận định rằng, ngươi đã bỏ qua cơ hội này."

[ Tám giờ mà anh đã muốn làm "vận động" rồi... hắc hắc, có H~]

Bắc Tề Lạc đi lên tầng, khi thân ảnh của hắn biến mất khỏi tầm mắt của Thiệu Huân, thân thể anh đổ sụp. Anh ngồi bệt xuống đất, vẫn đang không thể tin nổi mà lắc lắc đầu...

"Tại sao lại như vậy... sao lại có thể như thế được...."

Hiện tại anh mới biết, anh đã suy nghĩ quá đơn thuần rồi. Đối với anh mà nói, Bắc Tề Lạc vĩnh viễn đều là một ngọn núi cao ngất mà anh không thể nào với tới....

Chung quy lại, chỉ có một kết cục, đấy là thất bại thảm hại mà thôi.

Anh hối hận, hối hận vì sao anh lại cứng rắn muốn ngả bài cùng Bắc Tề Lạc, để đến bây giờ, anh đã không còn đường có thể lui...

-

#46

[ Có H khôngta? có H không ta....? Ö A Ö~~ *phấn khích* ]

Thống khổ lựa chọn, cho dù là chọn cái nào, cũng vẫn đều là thống khổ.

Anh cho dù có trí tưởng tượng phong phú đến mấy, cũng không thể nghĩ đến mọi chuyện sẽ tiến triển đến tình trạng như thế này. Bây giờ, anh có muốn lùi cũng đã không còn đường mà lui nữa.

Chỉ có thể bước một bước tính một bước.

Chỉ có thể cố gắng mà tiến lên, cho dù thứ mà anh phải đối đầu là thứ gì đi chăng nữa.

Vì thế, anh chậm rãi đi lên tầng hai, đi vào hành lang đối diện mà anh rất ít khi đi đến kia.

Giờ phút này, cửa đang rộng mở, người thanh niên kia giống như vẫn đang đứng ở đó chờ đợi anh, khi thấy anh xuất hiện, khóe miệng hắn khẽ cong lên một chút....

Một nụ cười làm cho người ta cảm thấy thực không thoải mái.

Làm cho Thiệu Huân cảm thấy, mình chính là một con mồi ngu xuẩn tự chui vào bẫy.

Nhưng nghĩ lại, tình trạng bây giờ của anh đâu còn có thể làm gì khác.

Thân bất do kỉ, lại không thể nề hà.(*)

Đứng ở cửa một lúc, rốt cuộc anh cũng không thể lôi đâu ra dũng khí để đi vào. Vừa ngẩng đầu, anh nhìn thấy hắn chậm rãi vươn tay về phía anh.

Hắn không nói một lời, chỉ có ánh mắt lạnh lùng phức tạp, lẳng lặng mà thâm trầm nhìn thẳng vào anh.

Anh cũng không nói gì, thật lâu sau, anh rốt cuộc nhấc chân lên, bước vào trong phòng.

Đã không còn đường lui, chỉ có thể đi về phía trước.

Đây là lựa chọn của anh.

--

Nửa năm sau, một đêm thu. [ O_______O ]

Tình dục, rốt cuộc là do cái gì nảy mầm thành?

Thiệu Huân vốn đang trong tình trạng ý thức mê ly, hô hấp hỗn loạn, lúc này lại chợt nghĩ đến vấn đề như vậy.....

Nếu như phải có tình dục mới có yêu, sau đó là sinh sản hậu đại tiếp theo, vậy thì tình dục giữa hai người đàn ông lại có ý nghĩa gì...?

Đồng tính cũng sẽ nảy sinh tình dục, làm tình mà không thể có thai, không thể có được thế hệ tiếp theo, vậy ý nghĩa chỉ là thuần túy phát tiết dục vọng thôi sao?

"a?!"

Đột nhiên bị người hung hăng cắn một ngụm, đau đớn kích thích làm cho mọi suy nghĩ của anh nháy mắt trôi mất.....

"Những lúc như thế này... mà người lại còn có thể phân tâm..."

Thanh âm trầm thấp kia giống như từ một nơi xa xăm truyền đến, lại vang lên ở ngay cạnh lỗ tai của anh, hô hấp cực nóng bỏng, nếu như không để ý đến giọng điệu lạnh lùng kia....

Ánh mắt anh lúc này đã bị nhiệt khí trên người bao phủ một màng hơi nước mỏng, nhìn mọi thứ đều cảm thấy thực mơ hồ... anh chỉ liếc nhìn người kia một cái, sau đó liền rời đi...

Vì người kia, kẻ cho dù có vẻ mặt tà ác cũng xuất sắc làm cho người ta không thể rời mắt kia, trong lòng anh lại chính là một tên ác ma.

Hắn khống chế tất cả, tùy ý mà đùa bỡn anh trong lòng bàn tay, làm cho anh dù chỉ liếc mắt một cái, đều cảm thấy sợ hãi.

"Không nói gì?"

Anh trầm mặc, làm cho thanh âm của hắn càng trở nên thâm trầm. "Không sao... vậy chúng ta tiếp tục..."

Thân thể hắn di chuyển xuống dưới một chút, bàn tay nóng hầm hập di chuyển từ ngực anh, qua thắt lưng, mông, cuối cùng nhập vào hạ thân...

Biết trước hắn muốn làm cái gì, Thiệu Huân co rúm lại một chút, sau đó anh lại bị hắn chặt chẽ bắt lấy. "Đừng nhúc nhích!"

Sao lại có khả năng không nhúc nhích?! Anh chuyển hẳn tầm mắt sang một bên, phẫn hận cắn răng thầm nghĩ trong lòng.

Đáng giận, nơi đó căn bản không phải sinh ra để dành cho việc làm tình, mỗi một lần bị hắn cường ngạnh tiến vài, anh đều cảm giác được đau đến hận không thể chết ngất. Anh chỉ có thể bi ai thân thể của mình, tại sao lại mạnh khỏe như vậy, cho dù đau đớn như thế nào, anh đều có thể thanh tỉnh cho đến cuối cùng.

Giống như biết được suy nghĩ của anh, hắn nhẹ nhàng mà cười một chút. "Một người đàn ông, lại còn sợ đau."

Không chỉ là đau đớn đơn giản như vậy! Anh quay ngoắt đầu lại trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt tuy đầy phẫn hận, nhưng lại cắn chặt răng, một câu cũng không nói ra.

Thân thể thống khổ, còn có sự khuất nhục gia tăng trên người, cơ hồ làm cho anh nhanh có ý định giết chết hắn rồi tự sát luôn!

Không biết hắn có hiểu hàm nghĩa trong mắt anh không, chỉ thấy hắn hơi cúi đầu, nói. "Nếu ngươi không cố tình chống lại, có lẽ cũng không khó chịu như vậy."

Không chống lại, chẳng lẽ hắn muốn anh vô cùng cao hứng mà hứng nhận sự khuất nhục này?

Vừa bi ai nghĩ, đồng thời anh cũng cảm thấy đầu ngón tay muốn tiến vào trong cơ thể anh là sự thực- anh kinh hoảng mà lùi ra sau.

Bắc Tề Lạc giữ chặt lấy mắt cá chân của anh, kéo anh trở lại, ngón tay vốn để bên ngoài lúc này chen chúc vào trong cơ thể của anh..