Thực Hoan Giả Yêu

Chương 48-3: Giá phải trả cho việc chạy trốn (3)

Editor: Lovenoo1510

Phòng làm việc thành lập lâu như vậy, gặp phải nhiều cửa ải khó khăn như thế, nhưng đây là lần đầu tiên, ba người bọn họ không đoàn kết, xảy ra tranh chấp. Nhưng cái này, có thể trách ai đây?

Đi tới bên cạnh Sở Kiều, Tô Lê nắm chắc bả vai của cô, bất đắc dĩ nói: “Kiều Kiều, cậu đừng để trong lòng, Khả Nhi là quá tức giận thôi, đây cũng không phải là lời trong lòng của cô ấy.”

“Cô ấy không có nói sai.” Vẻ mặt Sở Kiều thản nhiên, cũng không có tức giận: “Tô Lê, Khả Nhi nói đúng, đây tất cả đều là lỗi của mình! Là mình làm liên luỵ các cậu, liên luỵ Thì Nhan!”

“Kiều Kiều——” Trong lòng Tô Lê khó chịu, hít mũi một cái, nói: “Cậu đừng nói như vậy, mình hiểu rõ, cậu cũng không muốn. Thật ra thì cậu còn khổ hơn so với chúng mình, đều rất khó chịu.”

Mẹ cô qua đời khi cô chỉ mới hai tuổi, còn chưa hiểu đau khổ là cái gì. Bà ngoại qua đời là lần đầu tiên Sở Kiều rơi lệ. Vào giờ phút này, nhìn phòng làm việc một mảnh hỗn độn, cổ họng Sở Kiều ê ẩm, khoé mắt nóng lên rất khó chịu.

Đào hôn, là quyết định của cô, nhưng cô lại quên, cái quyết định này sắp sửa sẽ mang đến hậu quả như thế nào.

Mà kết quả, cô có phải hay không có thể thừa nhận.

Gần tối, một chiếc Hummer màu đen lái vào biệt thự, Quyền Yến Thác xuống xe nhìn mấy người hộ vệ kia, trong lòng lập tức sáng tỏ. Tiểu tử Trì Việt kia, gặp nạn!

“A Thác tới rồi.” Quyền Chính Nghi đứng ở cửa nghênh đón anh, nụ cười ôn hoà. Bà nhận lấy áo khoác anh cởi ra, tự tay treo vào móc, lôi kéo anh đi vào bên trong.

“Cô cô.” Quyền Yến Thác liếc nhìn bà, môi mỏng cong lên: “Cô đây cũng quá nhiệt tình rồi, con không có quen.”

Nghe vậy, Quyền Chính Nghi giơ tay lên dứ dứ nắm đấm về phía anh, trách cứ: “Tên tiểu tử thối nhà con, còn có lương tâm hay không! Khi bé cô ngày ngày ôm con, dẫn con đi chơi khắp nơi, cho con ăn cơm, dỗ giành con ngủ, mỗi lần cha con đánh con, đều là người nào cầu tình cho con, hả?”

“Được rồi.” Quyền Yến Thác nhức đầu, vội vàng dụ dỗ bà: “Coi như con chưa nói gì, cô cô là người hiểu con nhất.”

“Cũng không còn gì nữa.”

“Cô à, để cho con tới đây, không chỉ vì đến ăn cơm chứ?” Vốn có bản lãnh thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, từ trước đến nay Quyền Yến Thác đều rất nhạy cảm.

Kéo anh đến bên cạnh, Quyền Chính Nghi bĩu môi, chỉ chỉ trên lầu, nói: “Trì Việt sau khi bị cô bắt trở lại, vẫn không ra khỏi phòng ngủ, đây là tức giận cùng cô mà! Thật là không có lương tâm, uổng công yêu thương nó mà!”

“Cô bắt nó trở về?” Quyền Yến Thác khẽ mỉm cười, tò mò hỏi.

Khẽ thở dài một cái, Quyền Chính Nghi mất mác nói: “Đúng vậy, không bắt nó không chịu trở về, lại bị hồ ly tinh bên ngoài câu mất hồn.”

Vấn đề của Trì Việt, hơn phân nửa đều là phụ nữ có liên quan, Quyền Yến Thác không hề để ý, cười nhún nhún vai, ném cho cô một ánh mắt trấn an, đi lên lầu đến phòng ngủ của anh ta.

Đẩy cửa phòng ra, trong phòng không bật đèn. Quyền Yến Thác đè chốt mở ra “Tạch” một cái, trong phòng lập tức sáng choang.

“Ai cho bật đèn!”

Trì Việt đưa lưng về phía cửa chính, không biết người đến là ai, sau đó quát lớn.

“Ôi chao, đây là đùa giỡn sao? Đóng cửa suy nghĩ, lại còn cơm nước không ăn?!”

Sau lưng truyền đến giọng nói nhạo báng, mặt Trì Việt liền biến sắc, rụt vai áp vào trên ghế sô pha, cũng không quay đầu lại.

Thấy dáng vẻ của anh ta, Quyền Yến Thác nâng chân đá anh ta một cước, thật may động tác của Trì Việt nhạy bén, lắc mình né tránh, lại không nhịn được khẽ nguyền rủa: “Mẹ nó! Anh đùa thật!”

Quyền Yến Thác đưa tay giữ hai vai anh ta lại, chân dài đè lên, hai tay Trì Việt ngăn lại, xoay người nhẹ nhàng rơi xuống ghế sô pha.

“Trong miệng còn dám ăn nói bẩn thỉu, cẩn thận anh sẽ đánh em!” Quyền Yến Thác nghiêng người ngồi ở bên cạnh anh ta, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, anh nhíu mày nhìn sắc mặt người bên cạnh một chút, môi mỏng cong lên: “Rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào, nhìn cái tiền đồ này của em?”

Trì Việt cúi đầu, ánh mắt khẽ động, anh ta xoay mặt, gối cằm lên tay vị sô pha, nhỏ giọng lầm bầm: “Đừng nghe mẹ em nói càn.”

“Vậy sao?” Quyền Yến Thác đưa tay xoay mặt anh ta, nhìn trên dưới đánh giá một lần: “Anh thấy không phải là nói bừa rồi.”

Đẩy tay anh ra, Trì Việt quay mặt đi, không dám nhìn ánh mắt của anh, chỉ để cằm lên tay vịn sô pha, một câu cũng không nói.

Giây lát, người giúp việc gõ cửa đi vào, mời bọn họ xuống ăn cơm.

Phòng ăn lầu một, trang hoàng theo phong cách Châu Âu, đồ ăn cũng phối hợp đầy đủ, viền bát đĩa mạ vàng, phát sáng rực rỡ.

Thức ăn rất phong phú, đều là món hai anh em thích ăn. Quyền Chính Nghi kêu bọn họ ngồi xuống, quét mắt nhìn con trai ủ rũ cúi đầu, âm thầm thở dài.

Đứa nhỏ này, trước kia thật là đã bị chiều hư. Bây giờ bà quyết tâm sửa trị nó một chút, quyết không thể mềm lòng.

“Dượng đâu ạ?” Quyền Yến Thác từ lúc vào cửa đã không nhìn thấy Trì Quân Lương, nên quan tâm hỏi thăm.

Đem thịt thỏ kho tàu đặt trước mặt cháu trai, Quyền Chính Nghi thân thiện gắp thức ăn cho anh: “Tối nay ông ấy có chuyện nên về trễ, chúng ta cứ kệ ông ấy, ăn nhiều một chút.”

Đều nói cô cô thương cháu trai, đó là thật lòng. Lời này quả thật không sai, Quyền Chính Đang vẫn rất yêu thương hai đứa con của anh trai, đối với Quyền Sơ Nhược cũng rất tốt, lúc Sơ Nhược kết hôn, áo cưới đều là cô cô cho sẵn.

Quyền Chính Đang không có con gái, chỉ có mỗi đứa con trai bảo bối này, mà lại không làm bà bớt lo. Nhiều năm như vậy, dùng không biết bao nhiêu tâm tư, thật vật vả mới nuôi đến tuổi kết hôn, nhưng tiểu tử thối này chết sống đều không muốn kết hôn, thật là làm cho bà lo sầu!

Tài nấu nướng của cô cô cũng không tốt lắm, duy chỉ có món thịt thỏ kho tàu, là Quyền Yến Thác rất thích. Khi còn bé, mỗi lần bà về nhà mẹ đẻ, đều phải làm món này cho cháu trai ăn, mấy đứa bé tranh giành, ăn uống rất vui vẻ.

Quyền Chính Nghi gắp một miếng chân thỏ bỏ vào bát của cháu trai, cười híp mắt nói: “Ăn nhiều một chút, nhìn cháu mấy ngày nay đều đã gầy đi rồi.”

Chuyện hai ngày trước, trong lòng bà không thoải mái, không nhịn được nói thầm: “A Thác, nhà họ Sở bên kia có tin tức gì không? Người nhà này cũng quá không ra thể thống gì, xảy ra chuyện lớn như vậy, mà cũng chưa từng nói câu thoả đáng nào, thật buồn cười!”

Quyền Yến Thác cúi đầu ăn cơm, không hề đáp lời. Thái đó của anh như thường, không nhìn ra biến hoá gì.

Ngón tay cầm đũa nắm chặt, Trì Việt ngẩng đầu lên, buồn bực nói: “Con cũng muốn ăn chân thỏ.”

Quyền Chính Nghi lại gắp vào trong bát cho anh ta, chân mày nhíu chặt buông lỏng đôi chút, “Việt Việt, ngày mai dậy sớm, Thiên Chân ngồi chuyến bay sớm trở lại, con đi đón con bé nhé.”

“Không đi——”

Trì Việt cắn miếng thịt thỏ, thở hổn hển ăn sạch sẽ, một chút do dự cũng không có.

Lại thấy bộ dáng này của anh ta, Quyền Chính Nghi quá mức tức giận, cầm đũa lên đập vào mu bàn tay của anh ta, giọng nói sắc bén: “Không đi cũng phải đi!”

“Sẽ không!” Lòng Trì Việt chống đối, chút mặt mũi cũng không cho, “Người nào thích thì người đấy đi.”

“Con tên nhóc đáng chết này——”

“Cô cô!”

Quyền Yến Thác đúng lúc cắt đứt, cũng coi như giải vậy cho Trì Việt: “Còn thịt thỏ nữa không? Con muốn mang về cho bà nội một ít.”

“Có.” Quyền Chính Nghi dời đi lực chú ý, nhếch môi cười: “Cô đã sớm bảo phòng bếp chuẩn bị xong, khi nào con trở về, thuận tiện đem tổ yến theo, lần trước mẹ có nói là ban đêm ngủ không ngon.”

“Được.” Anh gật đầu một cái, khoé mắt liếc Trì Việt một cái, lại thấy anh ta cau mày nhìn một chỗ, tâm tình hoảng hốt.

Dùng xong cơm tối, Quyền Chính Đang sắp sửa đồ, cho người giúp việc đưa lên xe, cũng không giữ cháu trai ở lại lâu. Chuyện đính hôn kia huyên náo như vậy, nghĩ đến mấy ngày nay anh cũng phiền lòng, làm bà vừa đau lòng vừa lo lắng, lại phải nhìn chằm chằm con trai mình, nên thật sự không đi được, cũng không giúp được anh cái gì.

“Lái xe trên đường cẩn thận.” Đưa anh đến cửa, Quyền Chính Nghi đã túm lấy con trai, đem áo khoác ném qua, trầm giọng  nói: “Đi tiễn anh con về.”

Thật ra thì tiễn người là nguỵ trang, Quyền Yến Thác nhìn cô cô quăng ánh mắt tới, lập tức ý thức được ý đồ của bà.

Bình thường Trì Việt nói rất nhiều, hơn nữa khi cùng Quyền Yến Thác ở chung một chỗ, những lời nói thô tục còn không đủ. Chẳng qua tối này anh ta, vẫn luôn rất an tĩnh.

Quyền Yến Thác mơ hồ cảm thấy, hình như có chút khác thường.

“Đừng có dùng cứng rắn với cô cô.” Quyền Yến Thác nhìn mặt của anh ta, nhưng mắt của anh ta nhìn xuống, cũng không nhìn thẳng vào anh.

Đôi tay Trì Việt đút trong túi, dưới chân đá cục đá, không vui nói: “Thật phiền phức!”

“Em cũng không phải là ngày đầu biết Phùng Thiên Chân, phải làm tới mức như vậy không? Miễn cưỡng qua đi.”

“Vậy anh đối với chị dâu tương lai, cũng tính qua loa sao?”

Quyền Yến Thác ngẩn người, nhíu mày nhìn về phía anh ta, “Em muốn nói cái gì?”

Hai tay buông xuôi bên người giật, Trì Việt nhếch môi, trầm giọng nói: “Anh, nếu như anh kết hôn, thì chị Yên Nhiên làm sao đây?”

Thì ra là vì Yên Nhiên, mấy người bọn họ cùng nhau lớn lên, Quyền Yến Thác cũng không đa nghi.

“Cô ấy sẽ hiểu.” Quyền Yến Thác vỗ vỗ vai của anh ta, không giải thích hơn.

Trì Việt không hiểu, Hạ Yên Nhiên hiểu cái gì? Anh ta càng không hiểu, đã có Hạ Yên Nhiên, vì sao còn phải là Sở Kiều?!

“Chuyện nhà họ Sở, anh……Tính toán giải quyết như thế nào?” Do dự một chút, Trì Việt vẫn mở miệng hỏi anh, giọng nói lại rất cẩn thận, giống như nhàm chán đáp lời.

Quyền Yến Thác nắm chìa khoá xe, cặp mắt như Hắc Diệu Thạch loe loé, môi mỏng của anh cong lên, cười nói: “Nên làm gì thì làm cái đó thôi.”

Dứt lời, anh lên xe, chiếc xe màu đen rời đi rất nhanh.

Trì Việt đứng tại chỗ, trong mắt có chút u ám. Đáy mắt anh xẹt qua hơi thở nồng đậm quá mức nguy hiểm, cho dù cái gì anh ta cũng không nói, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sát khí.

Sáng sớm hôm sau, Giang Tuyết Nhân mới thay xong quần áo, đã thấy người giúp việc đẩy cửa đi vào.

Bà ta đi xuống dưới lầu, nhìn thấy Giang Văn Hải đứng ở phòng khách, sắc mặt lo lắng đi tới đi lui. “Anh trai, tới đây sớm như vậy làm gì?”

“Em gái.” Giang Văn Hải đi nhanh tới, gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi: “Đã xảy ra chuyện.”

Cũng không phải là đã xảy ra chuyện rồi sao? Giang Tuyết Nhân còn tưởng rằng ông ta nói chuyện đính hôn, nên tức giận nói: “Tìm được người rồi sao?”

“Không phải chuyện này.”

“Hả?”

Giang Tuyết Nhân liếc thấy sắc mặt của ông ta không đúng, kéo ông ta tới một góc, hạ thấp giọng: “Sao vậy, anh đã gây ra hoạ gì?”

“Ôi——” Giang Văn Hải giơ tay lau mồ hôi, nói đúng sự thật: “Tối qua tất cả hàng hoá của chúng ta ở Tứ Hải vận chuyển hàng hoá bị Hải quan bắt, nói là có thuốc cấm muốn lục soát. Vừa vặn Sở thị có một lượng lớn vải vóc ở trong này, nghe nói bị giam đến một tháng, lần này rất tệ!”

“Một tháng?” Giang Tuyết Nhân trợn to hai mắt, không dám tin, “Lâu như vậy, thì nhà xưởng của chúng ta phải ngừng sản xuất sao?”

“Nói rất đúng!” Giang Văn Hải sầu muộn, “Nếu như không thể giao hàng đúng hạn, chúng ta sẽ phải bồi thường tiền đến chết mất!”

“Thật tốt, tại sao lại có thể vi phạm lệnh thuốc cấm chứ?” Giang Tuyết Nhân phát giác có cái gì không đúng.

Giang Văn Hải cũng buồn bực, rất khó hiểu: “Nhắc tới cũng kỳ quái, Tứ Hải vận chuyển hàng hoá và chúng ta hợp tác đã lâu, chưa bao giờ xảy ra loại chuyện như vậy, chuyện lần này có chút kỳ quặc!”

Tạm dừng, trước mắt ông ta sáng lên, nói: “Có phải là do nhà họ Quyền bên kia hay không……..”

Mặt Giang Tuyết Nhân trắng bạch, sắc mặt nhiễm đầy giận giữ, “Tai hoạ! Đều là do cô ta, làm liên luỵ tới nhà chúng ta!”

“Nha đầu đáng chết!” Nhắc tới Sở Kiều, Giang Văn Hải tức không chịu được, lần trước bởi vì cô, mà con trai bảo bối của ông ta thiếu chút nữa phải ngồi tù. Hôm nay cô lại dám sinh sự, còn liên luỵ tới ông ta.

“Nhỏ giọng một chút——” Giang Tuyết Nhân nhìn lên trên lầu một chút, cau mày nói: “Mấy ngày nay Hoành Sanh ngủ không ngon, mới vừa uống thuốc nằm ngủ thôi.”

Giang Văn Hải vò đầu, giống như kiến bò lòng chảo nóng, “Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu như Hoành Sanh biết hậu cần có vấn đề, có phải nhất định sẽ tức giận anh hay không. Em gái, em mau nghĩ cách cho anh trai đi!”

Nghe vậy, sắc mặt Giang Tuyết Nhân cũng hết sức nặng nề, thật là sóng trước chưa dừng sóng sau đã đến. Nhà họ Quyền nhìn từ bề ngoài thì gió êm sóng lặng, không hề so đo lễ đính hôn sóng gió này, nhưng sau lưng lại bắt đầu bước từng bước ép sát.

Ai cũng biết, hiện tại ngành thời trang của Quyền thị đều do Thái tử gia phụ trách, anh âm thầm dở thủ đoạn, rốt cuộc vẫn là cố ý làm khó dễ.

Giang Tuyết Nhân có loại dự cảm, chuyện lần này, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Lời tác giả: 

Báo trước ngày mai: Sắp bị trói lên giường rồi 

Wow, kha kha kha, chắc mọi người đều hiểu.