Thực Hoan Giả Yêu

Chương 39: Phòng tân hôn của họ

Editor: Lovenoo1510

Sáng sớm trời đông giá rét, ánh mặt trời ở trong tầng mây như ẩn như hiện, không khí rất tốt.

Trên ghế dài, Hạ Yên Nhiên mở hộp giữ tươi ra, đưa cho người đàn ông bên cạnh, “Ăn đi.”

Sushi cuốn trong hộp màu sắc rất đẹp mắt, Quyền Yến Thác đưa tay cầm lên bỏ một miếng vào trong miệng, sau đó nhai, trên mặt không có biểu cảm gì.

“Ừ, mù tạc cho quá nhiều.”

Hạ Yên Nhiên muốn thu lại hộp giữ tươi, u oán nói: “Đừng ăn, em mời anh ăn bữa sáng.”

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích, tiếp tục đưa tay bốc sushi lên, bỏ vào miệng.

Cô sửng sốt một chút, mở túi giữ nhiệt ra, đổ sữa đậu nành còn nóng đang bốc hơi ra.

Trong nhà nấu sữa đậu nành, rất đậm đặc. Anh đoạt lấy, một hơi đã uống hết.

(Lovenoo1510: Ta vẫn không biết ăn sushi rồi uống sữa đậu nành sẽ thế nào, vị có đánh nhau không vậy, hay tại ta ác cảm nên mới thấy vậy.”

“Uống rất ngon.”  Quyền Yến Thác ăn no uống đủ, mặt rất vui vẻ.

Tiếc nuối nhìn hộp không, Hạ Yên Nhiên sờ sờ bụng khô đét, giọng nói chất đầy oán than: “Em rất đói.”

Tròng mắt đen của Quyền Yến Thác híp lại một cái, kéo cô, nói: “Đi thôi.”

Gió lạnh thổi qua, Hạ Yên Nhiên rụt cổ một cái, người đàn ông bên cạnh kéo cô vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Lồng ngực của anh ấm áp nóng bỏng, mang theo mùi vị ánh nắng.

Cô nâng môi lên, khoé môi chứa nụ cười tươi đẹp.

Xe Hummer màu đen dừng ở ven đường, người đàn ông trong xe đi qua đường cái, trở về mang theo một cái túi.

Mở túi ra, Hạ Yên Nhiên hài lòng thở dài: “Cháo trứng muối thịt nạc, em thích nhất!”

Quyền Yến Thác khởi động, lái xe đi. Anh nhìn chằm chằm bộ dáng ăn cháo của người bên cạnh, trong mắt chứa vẻ dịu dàng.

Xe Hummer màu đen dừng ở bên ngoài tập đoàn JK, Hạ Yên Nhiên cởi dây an toàn ra, do dự muốn nói gì đó.

Quyền Yến Thác ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh hỏi: “Thân thể dì vẫn khoẻ chứ?”

“Rất tốt.” Hạ Yên Nhiên gật đầu một cái, vẻ mặt ảm đạm xuống.

“Chăm sóc bà thật tốt nhé.” Người đàn ông mỉm cười ánh mắt ôn hoà, nhưng rơi vào trong mắt cô, lại cảm thấy thật đau đớn.

Trong lúc nhất thời, hai người không hẹn mà cùng trầm mặc.

Giây lát, Hạ Yên Nhiên đẩy cửa xe xuống, dặn dò anh: “Lái xe chậm một chút.”

Quyền Yến Thác đáp lời, chuyển tay lái lái xe rời đi.

Nhìn xe của anh biến mất, Hạ Yên Nhiên dùng sức giữ chặt túi da làm ngón tay trắng bệch.

Anh và cô sinh ra ở trong cùng một đại viện, trong mắt người ngoài họ là thanh mai trúc mã. Bọn họ cùng đi nhà trẻ, lên tiểu học, đến sơ trung, cô gây hoạ luôn có anh Quyền thay cô dọn dẹp. Cho đến trung học ngày đấy, cô về đến nhà không nhìn thấy cha đâu, mẹ với gương mặt đầy nước mắt như muốn sụp đổ, cuồng loạn gầm thét: “Hạ Yên Nhiên, nhà họ Quyền là hung thủ hại chết cha con, không cho phép con có nửa điểm lui tới cùng bọn họ nữa!”

Hung thủ sao? Cô không hiểu.

Nhưng cô rất rõ, một đêm này anh và cô đã thiên sơn vạn thuỷ ngăn cách.

Một năm trước mẹ cô uống thuốc tự sát bức bách cô, giữa bọn họ lời có thể nói, càng ngày càng ít.

(Lovenoo1510: Thực ra thì Yên Nhiên cũng đáng thương, vì hoàn cảnh mà không đến được với Quyền Yến Thác. Nhưng không hiểu sao ta vẫn không thích nàng. Có lẽ vì nàng không hận nhà họ Quyền khi biết nhà họ Quyền là hung thủ giết cha mình. Nàng ấy yêu Quyền Yến Thác hơn cả cha mình sao! Mặc dù không biết là nhà họ Quyền có phải là hung thủ thật không thì ít nhất nàng ta cũng phải có thái độ chứ, đây chỉ vì mẹ uống thuộc độc bức bách mới thôi, còn cha chết thì không nghĩ gì sao. Sao ta lại thấy bất bình như vậy chứ. Các nàng thấy sao?)

…………

Sửa chữa xong bản thiết kế, Sở Kiều lại đưa đến tập đoàn JK lần nữa. Ba ngày sau, tổng bộ sát hạch thông qua, Hạ Yên Nhiên đại diện cho tập đoàn chính thức ký hợp đồng cùng Thì Nhan.

Hạ Yên Nhiên chủ động đưa tay ra, rồi cười nói: “Cầu chúng chúng ta hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ!”

Tảng đá lớn trong lòng Sở Kiều, rốt cuộc cũng để xuống.

Trước khi đi, Hạ Yên Nhiên đặc biệt dặn dò cô: “Cô Sở, nhóm trang phục này Thì Nhan nhất định phải giao hàng đúng hẹn, bằng không tiếp đó sẽ phải bồi thường JK nhưng sẽ rất khắc nghiệt đấy!”

Giọng của cô nửa đùa làm cho người ta dễ dàng tiếp nhận hơn, Sở Kiều cam kết: “Nhất định sẽ không để cô thất vọng.”

Như thế, Hạ Yên Nhiên không nói thêm gì nữa.

Hợp đồng ký kết, phòng ở cũng tìm thấy. Chuyện gần đây, hình như rất thuận lợi.

Sở Kiều về sớm trước nửa ngày, trở lại nhà mới dọn dẹp, điều kiện nơi này không tốt như trước. Cô dọn dẹp vệ sinh trong nhà một lần, quần áo sắp xếp ngay ngắn, cô đã thở hổn hển.

Sắc trời tối xuống, Sở Kiều đang đun nước, điện thoại di động hiển thị số lạ, cô sợ là của chủ nhà cho thuê, nên nghe điện thoại.

“Nhớ tôi không?” Giọng nói cợt nhả ở đầu bên kia, Sở Kiều cho là điện thoại quấy rầy.

“Là ai.”

Sở Kiều cau mày, trong nháy mắt nhớ tới là ai.

“Có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì.”

Sở Kiều liếc mắt xem thường, không có việc gì anh gọi điện thoại tới làm gì?

“Mời cô ăn cơm?” Trì Việt thử mở miệng thăm dò, giọng nói có chút cẩn thận.

Giày vò hơn nửa ngày, Sở Kiều vừa mệt vừa đói, nhà mới còn chưa có bếp, cô không cự tuyệt.

Cơm tối hẹn ở gần nhà mới, Sở Kiều không muốn đi xa. Một quán cơm nhỏ, cửa hàng rất sạch sẽ.

Chỉ duy nhất không cân đối, chính là chiếc xe sang trọng dừng ở cửa hàng không hợp cảnh.

Trì Việt bĩu môi, âm thầm ai oán. Mấy lần trước nhìn cô mặc quần áo, cũng không thuộc về cái vòng này.

Sở Kiều rất đói, nhanh chóng chọn món ăn, rồi giải thích nghi hoặc của anh: “Nhà tôi ở gần chỗ này.”

Chỉ trừ đồ ăn sạch sẽ ra, Trì Việt cũng không hỏi nhiều.

Mùi vị món ăn cũng không thể nói là tinh tế, nhưng rất có mùi vị gia đình. Một bữa cơm xuống bụng, coi như Sở Kiêu cũng khôi phục chút sức lực.

“Cô là làm cái gì, mà mệt mỏi như vậy?” Trì Việt thấy vẻ mặt cô mệt mỏi, cười xấu xa trêu chọc.

Sở Kiều gọi phục vụ tới tính tiền, nhưng không nghĩ lại dẫm phải bãi mìn.

“Này!” Gương mặt tuấn tú của Trì Việt lo lắng, tức giận nói: “Đây là đánh vào mặt gia sao?”

Người phụ nữ này, thanh toán đến nghiện rồi!

Sở Kiều cười cất ví tiền, không từ chối nữa,dù sao bữa cơm này cũng không tốn bao tiền, cô ăn cũng yên tâm thoải mái.

Từ quán cơm ra ngoài, cô phải về nhà.

“Tôi đưa cô về nhé?” Trì Việt mở cửa xe, Sở Kiều trực tiếp cự tuyệt.

Nhãn hiệu xe này quá chói mắt, cô không muốn ngày mai mình sẽ nổi tiếng.

Trì Việt hiếm khi không nổi giận, giọng  nói dịu dàng: “Vậy cũng được, có thời gian thì liên lạc.”

Sở Kiều nắm chặt áo khoác, xoay người rời đi. Ban đêm gió lạnh nổi lên bốn phía, cô chống lại gió lạnh đi về, bóng lưng kiên định.

Tốc độ chiếc Porsche màu xanh ngọc rất chậm, Trì Việt lái xe đi theo phía sau cô, cách một khoảng cách không xa. Môi mỏng của anh cong lên, đáy mắt chứa nụ cười dịu dàng.

Đây là lần đầu tiên anh nhớ nhung một phụ nữ, không phải là vì dục vọng, chỉ đơn thuần là nhớ thôi.

Mắt thấy cô đi vào cửa chính chung cư,Trì Việt mới đạp chân ga đi mất.

Sở Kiều về đến nhà, lại giày vò nửa ngày, đem đồ còn dư lại dọn dẹp xong. Hơi ấm trong gian phòng không đủ, lúc tắm rất lạnh.

Sấy khô tóc, đổi sang áo ngủ thật dày rồi chui vào chăn, cô mệt mỏi ngã xuống nằm ngủ.

Rốt cuộc vẫn bị lạnh cóng. Buổi sáng Sở Kiều, đầu óc choáng váng, mũi bị nghẹt cổ họng khó chịu.

Mặc áo lông dầy ra cửa, cô qua tiệm thuốc mua chút thuốc cảm, đi bộ tới phòng làm việc. Cả ngày cô chảy nước mũi, Tô Lê thấy cô ngã bệnh, thúc giục cô về nhà nghỉ ngơi.

Sở Kiều về đến nhà, leo lên lầu bốn, móc chìa khoá ra mở cửa.

Gian phòng không lớn, vừa nhìn đã hiểu ngay. Sở Kiều nhìn quần áo tối hôm qua cô sắp xếp không cánh mà bay, đầu óc trống rỗng mất mấy giây, từ từ tỉnh táo lại.

Cửa phòng không có dấu vết bị cậy, không phải ăn trộm đến thăm. Cô bỗng nhiên xoay người, phía sau cửa có dán một tờ giấy.

Trên tờ giấy có ghi địa chỉ, và số điện thoại, là số của người đàn ông đó.

Phẫn nộ của Sở Kiều qua đi, bất đắc dĩ vì đối phương tắt máy. Cô kéo tờ giấy xuống, theo địa chỉ đi tìm qua.

Biệt thự ba tầng phong cách châu Âu, thiết bị hoàn chỉnh đầy đủ.

Cửa sân nghênh ngang mở rộng, rõ ràng là gậy ông đập lưng ông. Sở Kiều không còn lòng dạ nào thưởng thức, trực tiếp xông vào.

Phòng khách màu trắng ghế sô pha bằng da xa hoa, nửa người trên của Quyền Yến Thác hơi nghiêng, quần tây màu đen bao quanh lấy đôi chân thon dài của anh, rượu đỏ trong ly chuyển động theo tay, màu đỏ xinh đẹp lướt qua.

Cái loại trời sinh khí phách và ngang ngược, vốn thuộc về anh.

“Đồ của tôi đâu?” Lí trí giúp Sở Kiều kịp thời thu hồi, bình tĩnh hỏi anh.

Quyền Yến Thác khẽ nhấp ngụm rượu đỏ, hai mắt thâm thuý nhìn chằm chằm mặt của cô, cười nói: “Nhìn cô đầu đầy mố hôi kìa, ngồi xuống rồi từ từ nói.”

Anh nói nhẹ như nước, sắc mặt Sở Kiều đại biến, tức giận nói: “Quyền Thác Yên, anh muốn như thế nào?”

Người đàn ông nhún vai vô tội, khoé môi nở nụ cười tà mị: “Nơi này là nhà mới của chúng ta, về sau cô sẽ ở lại đây.”