Thức Cốt Tầm Tung

Chương 11: Tin đồn trong trường học

Editor: Anh Cung

Beta: Tiểu kê

=========================

Trên đường đi Tùng Dung gọi điện thoại cho hiệu trưởng đại học T, nói rõ tình huống xong liền chạy đến trường.

Tới trường của Lý Hiểu Mẫn, ngẩng đầu lên liền thấy cổng trường treo một cái băng rôn thật to: “Nhiệt liệt chào mừng giáo sư đồ gốm lừng danh – Tiêu Quốc Chân tới tọa đàm tại trường học của chúng ta.”

Kiều Úc khinh thường nhướn mày: “Tại sao các trường đại học bây giờ đều có loại tính chất như vậy, tùy tiện mang tới một học giả liền cho rằng những điều họ nói là chân lý.”

Tùng Dung cười cười cầm áo khoác xuống xe: “Lời này không sai, chỉ có điều, hồi tôi đi học thích nhất là lãnh đạo đến thăm quan chỉ đạo, bởi vì mỗi lần lãnh đạo tới, đồ ăn trong căng tin trường học đều vô cùng phong phú, cho dù cậu mua hai chiếc bánh bao cũng hận không thể đi lấy cho cậu chút thịt nhét vào trong đó.”

Kiều Úc cười quay đầu lại liếc Tùng Dung một cái: “Như thế sao, khoảng thời gian học đại học tôi cũng ăn bánh bao, cắn một miếng không tới nhân, cắn thêm miếng nữa thì cắn qua, haha.”

“Cậu tốt nghiệp trường nào?” Tùng Dung nghĩ Kiều Úc trước mặt không giống ngày xưa, hắn cười rất ít, cho dù có cười cũng chỉ là nhếch miệng xa cách, ánh mắt không mang ý cười, nhưng hiện tại khóe mắt hắn cong lên, lông mi thật dài theo biểu cảm thay đổi mà hơi hơi rung rung, biểu cảm vui sướng từ trong khóe mắt nhanh chóng hiện ra, cho tới giờ, Tùng Dung chưa từng thấy qua.

Vẻ mặt Kiều Úc lãnh lẽo, nháy mắt thu hồi toàn bộ dáng vẻ tươi cười: “Anh hỏi cái này làm gì?”

Tùng Dung sờ sờ mũi: “Tôi chỉ là tò mò, thuận tiện hỏi chút.”

“Anh đúng là rất hiếu kỳ nhiều thứ nha.” Nói xong Kiều Úc liếc Tùng Dung một cái, bước nhanh qua Tùng Dung, đi lên phía trước.

Tùng Dung nhìn bóng dáng mảnh khảnh của hắn không khỏi bật cười: “Tên nhóc này tức giận cũng không vừa a, chỉ hỏi một chút về trường học thôi mà, làm gì phát hỏa vậy.”

Kiều Úc đi đằng trước có thể nghe thấy tiếng bước chân của Tùng Dung cùng ánh mắt thăm dò dán sau lưng, dù vậy hắn không quay đầu lại, không phải hắn chưa nghĩ đến chuyện kể cho Tùng Dung nghe về trường đại học của mình, mà là không thể nói, ban nãy do bản thân quá sơ suất, thiếu chút nữa nói cho Tùng Dung biết, nếu không cẩn thận kể linh tinh chắc chắn Tùng Dung sẽ biết mình không phải là Lê Dạ Tinh, đến lúc đó phiền toái to rồi.

Tùng Dung bước đi thong dong tiêu sái phía sau Kiều Úc, nói: “Cậu có nghe nói qua về vị giáo sư Tiêu Quốc Chấn này chưa?”

Kiều Úc dừng chân, quay đầu lại nói: “Chưa hề nghe đến, ông ta rất nổi tiếng sao?”

“Vô cùng nổi tiếng, hầu như phụ nữ và trẻ em đều biết.” Ánh mắt Tùng Dung liếc sang Kiều Úc vô cùng mãnh liệt, xấu hổ ho khan một tiếng, nói tiếp: “Đương nhiên, ý của tôi là những người ham mê khảo cổ và văn hóa lịch sử đều biết đến ông ta, cậu không thường tiếp xúc với những thứ này cũng không có gì kỳ quái.”

“Khảo cổ? Ông ta không phải là nghiên cứu đồ gốm sao?”

“Nói như vậy cũng không sai, tổ tiên ông ta nhiều đời ở tỉnh Giang Tây, thời đại chế sứ, nghe nói tổ tiên ông ta bắt đầu làm đồ gốm ngự dụng(1) cho triều đình đời Tống, lúc đó vô cùng nổi tiếng được nhiều người biết đến, thậm chí nổi tiếng ngang với Trấn Cảnh Đức. Thế nhưng không biết về sau ra sao, nhà ông ta lại không kinh doanh đồ gốm nữa, lại dấn thân vào Thượng Hải, đến đời ông ta, trong nhà đều là thương nhân, chỉ có mình ông ta say mê với khảo cổ và đồ gốm.”

Tùng Dung dùng di động tra ba chữ ‘Tiêu Quốc Chấn’ kia, kết quả ra một chuỗi tư liệu.

“Cậu xem, ông ta viết không ít tác phẩm về đồ gốm như ‘Từ(2) hồn’, ‘Những cách dùng mới của sứ men xanh’, những tác phẩm này đạt được không ít giải thưởng.”

Kiều Úc hiểu rõ gật đầu, có chút tò mò hỏi: “Nếu nhà ông ta tài giỏi như vậy, còn nổi tiếng ngang với Trấn Cảnh Đức, tại sao trên sử sách hoàn toàn không có ghi chép gì?”

Tùng Dung nhún vai: “Cái này tôi cũng không biết, những lời này là tự ông ta nói ra, là thật hay giả ai mà biết được. Chỉ có điều Tiêu Quốc Chấn này thực sự rất tài giỏi, nhiều tổ chức giám định thế giới đến mời ông ta làm cố vấn đấy.”

Kiều Úc không hăng hái gật đầu, đi tìm hiểu một lão nhân thích mân mê đồ gốm, còn không bằng tốn tâm tư ngẫm nghĩ lại vụ án.

Vào phòng giáo vụ, một người đàn ông béo đi tới trước mặt họ, mặt bóng loáng, hắn vừa nhìn thấy Tùng Dung ngay lập tức cười bắt tay nói: “Vị này chính là Tùng cảnh quan đi, tôi là giáo viên chủ nhiệm ở đây, tôi họ Vương.”

Kiều Úc đánh giá hắn một chút từ trên xuống dưới, đầu hói không còn lại mấy sợi tóc, sắc mặt hơi xanh, vẻ mặt dữ tợn, bụng bia thật to được thắt lưng giữ lại, trông có vẻ vô cùng buồn cười. Xem ra vị chủ nhiệm này đem học phí của sinh viên đổi hết thành rượu đi.

Vương chủ nhiệm nhìn thấy Kiều Úc đứng đằng sau có phần ngoài ý muốn, vội vàng hỏi: “Vị này chính là….?”

“A, cậy ấy là pháp y của tổ trọng án chúng tôi, tôi còn có một số việc muốn cậu ấy làm, không thể giới thiệu cho hai người quen biết rồi.” Nói xong Tùng Dung túm Kiều Úc, đem hắn kéo sang một bên nhỏ giọng nói: “Tôi thấy Vương chủ nhiệm này không giống như người đang nói thật, hai chúng ta đều ở đây cũng lãng phí thời gian, cậu đi quanh sân trường một chút, nghe ngóng ít chuyện tình của Lý Hiểu Mẫn.”

Kiều Úc vốn không muốn ngồi cùng Vương chủ nhiệm nói nhảm nhiều, vì vậy gật gật đầu đi ra ngoài.

“Vương chủ nhiệm, chúng tôi có vài vấn đề cần ngài phối hợp một chút…”

“A a, vâng, vâng, các vị có vấn đề gì tôi đều phối hợp.” Vương chủ nhiệm rất nhiệt tình đưa Tùng Dung tới ghế sô pha mời ngồi, lại niềm nở pha trà: “Cảnh quan, đây là trà Thiết Quan Âm thượng đẳng, ngài trước tiên nếm thử.”

Tùng Dung nhíu mày, khước từ: “Thực xin lỗi, tôi không uống trà.”

“Đừng a, lá trà này là có người mang từ Hàng Châu tới cho tôi, ngon lắm.” Vương chủ nhiệm vẫn chưa từ bỏ ý định xun xoe.

“Vương chủ nhiệm, hy vọng ông phối hợp làm việc với cảnh sát, nếu như ông có chủ ý gì khác, chính là ảnh hưởng tới tư pháp công chính.”

Vương chủ nhiệm vội vàng ngậm miệng, một bộ rất thô kệch ngồi cách xa Tùng Dung: “Ách…, vậy cảnh quan ngài hỏi đi, tôi sẽ tận lực phối hợp…”

“Trường học các ông có một nữ sinh tên là Lý Hiểu Mẫn đúng không?”

“Tùng cảnh quan, trong trường học có hơn một nghìn người, tôi làm sao có thể nhớ rõ ràng như vậy a?”

Tùng Dung rút ra một tờ đăng ký hộ khẩu của Lý Hiểu Mẫn từ trong túi áo, trên đó có tấm ảnh, hỏi: “Chính là người này, nhận ra không?”

Vương chủ nhiệm dán sát lại gần, nhìn vào thật lâu, lắc đầu nói: “Thực sự chưa thấy qua, đại học không thể so với trung học, số sinh viên ra vào quá lớn, tôi không có ấn tượng, cảnh quan ngài hỏi cái này để làm gì?” Vương chủ nhiệm cười gượng vài tiếng, có chút nhức đầu không hiểu rõ tình hình.

Tùng Dung trầm mặc một hồi, nhìn vào mắt Vương chủ nhiệm nói: “Đêm qua có người phát hiện thi thể của Lý Hiểu Mẫn trong rừng cây nhỏ ngoại thành, qua điều tra, cô ấy chính là sinh viên trường này.”

“Cái gì?” Vương chủ nhiệm sợ tới mức mặt trắng bệch không còn giọt máu, hiểu rõ bật dậy, thiếu chút nữa đánh đổ chén trà.

“Sao, tại sao lại có thể như vậy? Là ai giết em ấy? Nhưng việc này với trường chúng tôi một chút quan hệ cũng không có. Tùng cảnh quan, ngài nên hiểu rõ a.”

Vương chủ nhiệm mặt trắng bệch, tay chân khẩn trương đến phát run, thế nhưng sau khi nghe thấy sinh viên đã chết, phản ứng đầu tiên lại là thoái thác trách nhiệm.

Loại người vì tư lợi này làm sao có thể thật tâm lo lắng cho sinh viên, Tùng Dung lắc đầu, càng ngày càng chán ghét Vương chủ nhiệm.

“Chúng tôi chưa nói vụ án có liên quan tới trường học, tôi chỉ tới điều tra thôi. Vương chủ nhiệm, ông làm gì mà vội vã thoái thác như vậy.”

“Đây, đây là vụ án giết người a! Chúng tôi cái gì cũng không biết.” Vương chủ nhiệm cuống quít xua xua tay, hận không thể giả ngu tới cùng.

Tùng Dung nghe vậy rốt cuộc không kiên nhẫn được nữa, đây là loại người gì hả, sinh viên của mình đã chết, ngay cả biểu tình thương tâm cũng không có, chỉ biết che chở cho bản thân mình: “Vương chủ nhiệm, tôi lặp lại lần nữa, hiện tại ông cần phải phối hợp làm việc với cảnh sát, trước khi sự việc chưa sáng tỏ, các ông nhất định phải nghe theo sự chỉ đạo của cảnh sát.”

Vương chủ nhiệm thấy biểu tình lãnh khốc trên mặt Tùng Dung, sợ tới mức co rúm lại, yếu ớt mở miệng: “Vậy, vậy, cảnh quan ngài bảo chúng tôi phối hợp như thế nào? Chuyện này chúng tôi thực sự không biết a.”

Tùng Dung hít sâu một hơi, ngăn chặn cơn tức trong lồng ngực, nói: “Vậy làm phiền ông đem hồ sơ của Lý Hiểu Mẫn cho tôi xem qua.”

“A, được được được, cái này không thành vấn đề.”

Nói xong Vương chủ nhiệm cúi người xuống, cả người to mộng bắt đầu lật tìm trong tủ hồ sơ: “Đầu năm nay thật là chuyện gì cũng có, đang tốt đẹp sao lại bị người ta giết chứ. Sinh viên này chết như thế nào?”

“Việc này không thể tiết lộ.”

“Như vậy a… Ôi… Túi hồ sơ này nhiều quá, tôi phải chậm rãi tìm… Tùng cảnh quan ngài đừng gấp, nếu khát thì uống chút trà.”

Tùng Dung bất đắc dĩ liếc mắt, nghĩ thầm người này đúng là nhận thức chỉ bằng lá chè, cần phải cho hắn nếm một ngụm mới hết hy vọng đi. Nâng tay nhìn đồng hồ một chút, mười một giờ sáng, sắp quá trưa còn chưa có một chút manh mối nào, thật sự là hao tâm tổn trí, không biết bên kia Lê Dạ Tinh tiến hành có thuận lợi không.

Kiều Úc sau khi rời khỏi phòng giáo vụ, nhắm vào các sinh viên xung quanh hỏi thăm một chút, tiếp theo đi đến dãy phòng học.

Đúng lúc nơi này có buổi tọa đàm của Tiêu Quốc Chấn, rất nhiều sinh viên đến đây. Kiều Úc nhìn ba nữ sinh đang đi phía trước, liền bước lên.

Kiều Úc lấy thẻ cảnh sát ra: “Xin lỗi, làm phiền một chút, tôi là cảnh sát thành phố T, có một số việc muốn hỏi thăm các bạn.” Kiều Úc cười hết sức thân thiện, hơn nữa bộ dạng hắn rất tuấn tú, vừa vặn phù hợp với sở thích của nữ sinh, cho nên rất bắt mắt.

Ba nữ sinh âm thầm phấn khích nhìn nhau, liếc mắt một cái, nghĩ hiện tại cảnh sát cũng thật đẹp trai, ngượng ngùng cúi đầu nói: “Không thành vấn đề, xin hỏi anh có chuyện gì sao?”

Kiều Úc đưa tấm ảnh của Lý Hiểu Mẫn ra trước mắt các cô hỏi: “Nữ sinh này các bạn có biết không?”

Ba nữ sinh chăm chú nhìn trong chốc lát, đột nhiên một người mở miệng nói: “A? Người này không phải là Lý Hiểu Mẫn lớp bên cạnh sao?!”

Hai nữ sinh còn lại nhìn mấy lần, có chút sửng sốt nói: “Đúng vậy a, thiếu chút nữa không nhận ra. Ảnh chụp và người thật khác nhau quá nhiều.”

Kiều Úc vừa nghe có hi vọng, lập tức hỏi: “Cô ấy bình thường không phải bộ dạng này sao?”

Nữ sinh lắc đầu: “Lý Hiểu Mẫn bình thường đi đường vẫn luôn cúi đầu, hơn nữa tóc dài che đi đôi mắt, không có sức sống như trên ảnh chụp.”

Nữ sinh khác gật đầu: “Đúng vậy, năm nhất đại học, thời điểm mới khai giảng cô ấy không như vậy đâu, nhưng đến học kỳ sau thì bắt đầu trở nên quái gở, bình thường đều độc lai độc vãng, cũng không nói chuyện, em có lần đi thư viện trên đường gặp cô ấy liền chào hỏi, nhưng cô ấy không để ý tới em.”

Kiều Úc nhíu mày, cảm thấy có chút vấn đề, xem ra Lý Hiểu Mẫn này thuộc loại nữ sinh khép kín, người như vậy bình thường sẽ không chọc đến ai, lại càng không đến mức rước lấy họa sát thân.

Kiều Úc không biểu lộ ra chút hoài nghi này, tiếp tục cười dịu dàng hỏi: “Cô ấy bình thường hay qua lại với ai? Có bạn trai không?”

“Cái này chúng em không rõ lắm, dù sao mỗi lần nhìn thấy cô ấy, mỗi người bọn em đều ôm một quyển sách xem, căn bản không để ý đến người khác.”

Nữ sinh đứng một bên nói chen vào: “Đúng vậy, cô ấy như vậy làm sao có bạn trai thích.”

Kiều Úc bình tĩnh hỏi tiếp: “Vậy thành tích học tập của cô ấy như thế nào?”

Một nữ sinh nhấn mạnh lắc đầu: “Đừng nhìn cô ấy lúc nào cũng ôm sách đọc, thực ra mỗi lần thi đều chỉ đạt điểm sàn. Hơn nữa nam sinh lớp chúng em ở sau lưng đều nói cô ấy là quái vật vừa xấu vừa buồn nôn.”

Kiều Úc rất kinh ngạc liếc nhìn nữ sinh, cảm thấy bộ dạng của cô gái này hẳn là không nói dối, nhưng mà vì cái gì khiến cho mấy nữ sinh đánh giá thấp Lý Hiểu Mẫn như vậy, xem bộ dạng Lý Hiểu Mẫn trong ảnh chụp tuy rằng không đặc biệt xinh đẹp, nhưng cũng xem như thanh tú ưa nhìn, làm sao qua miệng nam sinh lại trở thành quái vật vừa xấu vừa đáng ghét.

Hai nữ sinh bên cạnh có lẽ nhìn ra suy nghĩ của Kiều Úc, âm thầm ngăn chặn nữ sinh đang nói xấu một phen, để cô ấy đừng nói nữa, thế nhưng nữ sinh kia không kiên nhẫn hất tay: “Lời em nói chính là sự thật, anh cảnh sát nếu không tin có thể hỏi người khác, em tuyệt đối không nói dối.”

Kiều Úc cười gật đầu, vỗ vai mấy nữ sinh: “Ừ, tốt, tôi đã biết. Làm lỡ thời gian vào lớp của các bạn rồi, thật ngại quá. Nhân tiện, các bạn muốn đi đâu?”

Nữ sinh nhìn Kiều Úc cười đến mê người, mơ hồ không phân rõ nam bắc, ngây ngô cười nói: “Chúng em học khảo cổ, hôm nay đặc biệt tới nghe giáo sư tọa đàm.”

Kiều Úc lại gật đầu, cười cười, vẫy tay chào ba nữ sinh, đưa mắt nhìn họ rời đi, nụ cười trên mặt lập tức thu lại.

===================================

(1)Ngự dụng: đồ vật trong cung dùng.

(2)Từ: ở đây có nghĩa là đồ sứ, đồ gốm.