Editor: Chi Misaki

Khó có lúc được an tĩnh, Hàn Thừa Nghị cùng Nhạc Tuyết Vi hòa thuận nắm tay nhau ngồi trong xe, trừ nắm tay ra cũng không có hành động thân mật nào khác.

Rolls-Royce chạy một mạch tới sau khuôn viên trường đại học T, tới tận dưới ký túc xá nữ sinh khoa thiết kế mới dừng lại. Nhạc Tuyết Vi dãy giụa muốn buông tay, Hàn Thừa Nghị cố chấp không chịu buông ra. Nhạc Tuyết Vi nhìn về phía anh, đôi con ngươi đen láy như ngọc thạch tỏa sáng: "Buông tay đi! Cứ như vậy buông tay, không tốt sao?"

Hàn Thừa Nghị nghiêm mặt, không nhìn cô, khuôn mặt anh tuấn giờ phút này vẫn như cũ không nhìn ra bất cứ biểu tình gì.

"Tôi muốn đi vào." Nhạc Tuyết Vi thử dùng tay còn lại để tránh thoát.

Đột nhiên, Hàn Thừa Nghị xoay người, tay đỡ lấy cái gáy cùng thắt lưng của cô, mạnh mẽ ôm cô vào lòng, hơi thở anh không đều bộ lộ nội tâm lúc này của anh bất ổn, ngũ quan giống như điêu khắc giờ phút này vô cùng nhu hòa.

"Thật sự không được sao?" Hàn Thừa Nghị vẫn chưa từ bỏ ý định, nghĩ đến việc phải thả cô đi, trong lòng anh liền có cảm giác như bị khoét một khối thịt!

"Thừa Nghị." Nhạc Tuyết Vi không có trả lời, ngược lại nhìn Hàn Thừa Nghị, si ngốc hỏi: "Kiều Vũ Vi tốt như vậy sao?"

Cô thực sự muốn hỏi, anh thích Kiều Vũ Vi như vậy sao? Kỳ thật, bọn họ nam chưa dựng vợ, gái chưa gả chồng, nếu, bọn họ muốn ở cùng một chỗ, căn bản là không có trở ngại, Kiều Vũ Vi chỉ là vị hôn thê mà anh còn chưa đính hôn, tất cả vẫn còn kịp! Bọn họ không phải là không có khả năng!

Nhưng mà, đối mặt với vấn đề của Nhạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị nhíu nhíu mày, khớp hàm cắn chặt, lộ rõ xương hàm. Anh cúi đầu một chút, trầm giọng nói:"Tôi không biết người khác cảm thấy thế nào, nhưng mà cô ấy đối với tôi quả thực là tốt nhất."

Bởi vì, mạng của anh là Kiều Vũ Vi cứu, không có Kiều Vũ Vi, liền không có Hàn gia Tam Thiếu anh! Không có Hàn gia ở nước C cũng không có tập đoàn D.S! Cho nên, Kiều Vũ Vi đối anh mà nói, chỉ có thể là tốt nhất, cũng phải là tốt nhất.

Một câu đã đập nát tia ảo tưởng cuối cùng tận sâu trong đáy lòng Nhạc Tuyết Vi.

Nhạc Tuyết Vi không tự giác được che ngực, cảm thấy được nơi đó giống như không ổn rồi.

"Uh`m, tôi biết rồi." Cô cố gắng nở nụ cười tươi tắn nhất, đặt xuống trên gương mặt Hàn Thừa Nghị một nụ hôn: "Nếu đã nói rõ ràng, tôi cũng không còn tiếc nuối nữa. Chúng ta về sau không nên náo loạn, không làm được tình nhân, còn có thể làm bạn bè mà, phải không? Kỳ thật, con người anh, trừ bỏ có chút bá đạo, có chút không phân rõ phải trái, có chút ỷ thế hiếp người, có chút quá tiền nhiều, có chút quá anh tuấn... Ha ha, cũng không có khuyết điểm gì là không chịu được."

Nghe Nhạc Tuyết Vi nói, Hàn Thừa Nghị đột nhiên cảm thấy cái mũi có phần chua xót, là cảm giác đã rất lâu rồi anh không gặp phải.

Hai tay Nhạc tuyết Vi để ở trước ngực anh, chậm rãi đẩy anh ra: " Được rồi, để cho tôi đi thôi! Ưm!"

Một nụ hôn đột nhiên rơi xuống, không phải là nụ hôn đã được tính toán trước, mà là phản ứng tự nhiên theo bản năng! Trong khoang xe nhỏ hẹp được dùng làm không gian cho những hành động thân mật, hơi thở cực nóng cùng sự nồng nhiệt như chiếm giữ lấy hai người, càng ngày càng dồn dập...!

Không nỡ, không nỡ... Trong đầu Hàn Thừa Nghị chỉ có duy nhất một cái chấp niệm như vậy! Anh tham lam, anh khát vọng có được Nhạc Tuyết Vi!

"Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết..."

Nhạc Tuyết Vi bị nụ hôn này khuấy động, mười ngón tay của cô đan vào trong những sợi tóc của anh, kích động khiến cô như muốn xé rách da đầu anh...

Nhưng mà, nụ hôn nóng bỏng qua đi, trong lòng cũng dần trở nên nguội lạnh.

Ổn định lại hơi thở, Nhạc Tuyết Vi nâng khuôn mặt Hàn Thừa Nghị lên, khóe miệng khẽ thoáng qua ý cười: "Soái ca, chúng ta bắt đầu từ nụ hôn, cũng lấy nụ hôn để kết thúc tất cả. Ha ha... Ngẫm lại vẫn thực lãng mạn nha."

Cửa xe Rolls-Royce được mở ra, Nhạc Tuyết Vi một mình xuống xe, không đợi cô đứng vững, xe đã khởi động, biến mất trong bóng đêm. Trong không khí lại vẫn còn lưu lại mùi xe ô tô thoang thoảng, Nhạc Tuyết Vi đột nhiên che mặt, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc nấc lên...

Từ sau khi cùng Kiều Vạn Đông‘ hòa hảo’, Nhạc Tuyết Vi đã thành’ khách quen’ của Kiều gia.

Hôm nay là Chủ nhật, Nhạc Tuyết Vi dưới chỉ thị của Kiều Vạn Đông thành công’ chiếm lấy’ phòng ngủ của Kiều Vũ Vi, chỉ có điều Kiều Vũ Vi từ sau bữa tối liền chưa có trở về. Nhạc Tuyết Vi biết, tối nay Kiều Vũ Vi cùng Hàn Thừa Nghị hẹn hò.

Làm thư ký của Hàn Thừa Nghị, cô làm sao có thể không nắm chắc lịch trình của anh cơ chứ? Chẳng qua là cô thật không ngờ ban đêm Kiều Vũ Vi sẽ không về.

Cũng đến thời gian nghỉ ngơi rồi, Kiều Vạn Đông thở dài, nhìn đồng hồ, bực mình nói: "Vô lý! Thật quá vô lý rồi! Chỉ là một buổi hẹn, như thế nào mà trễ thế này còn chưa có về?"

Thái độ của mẹ kế Khang Tuệ Trân lại hoàn toàn khác Kiều Vạn Đông, thậm chí bà ta còn cười tự mãn đáp: "Ai, lão Kiều, giới trẻ giờ là như vậy nha. Ông cũng không cần làm người cổ hủ, huống chi, người giống như Hàn Thừa Nghị, Vũ Vi nhà chúng ta sẽ không ăn thiệt thòi..."

"Hừ!" Khang Tuệ Trân còn chưa nói xong, Kiều Vạn Đông liền dựng thẳng lông mày, chậc lưỡi: "Đây là lời mà một người mẹ nên nói sao? Khó trách Vũ Vi bị chiều hư đến không có quy củ như vậy!"

Nói xong, ông liền tức giận xoay người, trở về phòng làm việc ở tầng trên. Nhạc Tuyết Vi vừa lúc đi xuống uống nước, nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ liền ngẩn ra, không khỏi nghi ngờ hỏi: "Ba, chị còn chưa về sao?"

"Aizzzzz!" Kiều Vạn Đông bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ bả vai con gái nhỏ: "Chị con hoàn toàn không giống con, quá không hiểu chuyện rồi... Được rồi, tiểu công chúa như thế nào vẫn còn không ngủ? Xuống lầu làm cái gì?"

Khóe môi Nhạc Tuyết Vi khẽ run rẩy, đáp: "Khát nước, uống nước..."

"Ba đi lấy cho con, con trở về phòng đi!" Không đợi con gái nhỏ đồng ý, Kiều Vạn Đông đã ân cần đi xuống lầu lấy nước.

Một đêm này, Nhạc Tuyết Vi nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, nhưng làm sao cũng không ngủ được! Một giờ, Kiều Vũ Vi chưa trở về, hai giờ, Kiều Vũ Vi vẫn không trở về, ba giờ, bốn giờ... Nhạc Tuyết Vi tuyệt vọng thừa nhận, Kiều Vũ Vĩ sẽ không trở lại!

Vì thế trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc Hàn Thừa Nghị cùng Kiều Vũ Vi ở bên nhau... Kiều Vũ Vi cùng Hàn Thừa Nghị đã trễ thế này còn ở cùng một chỗ... Cả buổi tối Kiều Vũ Vi cùng Hàn Thừa Nghị đều ở bên nhau!

Cho đến khi bầu trời lộ ra những tia sáng đầu tiên...

Lăn qua lăn lại một đêm, Nhạc Tuyết Vi rốt cục cũng mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.

Đột nhiên, nghe thấy dưới lầu tiếng còi ô to cùng tiếng phanh xe kít lại, rồi đến thanh âm mở chốt cửa xe, Nhạc Tuyết Vi nhạy cảm mở mắt ra, nhanh chóng đứng dậy chạy đến bên cửa sổ, nhấc lên một góc rèm, nhìn xuống phía dưới. Cảnh tượng đập vào mắt thật khiến cô chấn kinh!

Ở trước cửa nhà dừng lại là một chiếc taxi, mà người từ trên xe bước xuống là Kiều Vũ Vi cùng... Nam sinh’ tóc vàng’??

Bàn tay Nhạc Tuyết Vi bỗng xiết chặt bệ cửa sổ, các khớp xương căng ra hiện lên rõ ràng, Kiều Vũ Vi trắng đêm không về, không phải là ở cùng một chỗ với Hàn Thừa Nghị, mà là ở cùng với nam sinh’ tóc vàng’ lưu manh không đâu vào đâu này? Này so với việc Kiều Vũ Vi ở cùng với Hàn Thừa Nghị một đêm còn khiến cô tức giận hơn!

Gắt gao nhìn chằm chằm hai bóng dáng ở trước cửa nhà, ánh mắt Nhạc Tuyết Vi trở nên đầy oán giận.

Kiều Vũ Vi cùng nam sinh’ tóc vàng’ dây dưa với nhau, nam sinh’ tóc vàng’ kia thậm chí còn lôi kéo đẩy cô ta lên cửa sau đó hai người họ hôn nhau! Nhạc Tuyết Vi cảm thấy một trận ghê tởm đang dâng lên, cô liền xoay tầm mắt không dám nhìn nhiều. Sau đó, không biết Kiều Vũ Vi dỗ nam sinh kia thế nào, khiến cho nam sinh kia rốt cục cũng buông cô ta ra, lên taxi rời đi.

Nhạc Tuyết Vi hạ rèm cửa xuống, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.

Còn chưa đi đến cửa thang, liền thấy Kiều Vũ Vi ngáp dài đi lên. Nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi cô ta lạnh lùng liếc cô một cái, giọng nói âm dương quái khí: "A, e gái đã trở lại rồi nha? Như thế nào, phòng ngủ của chị, em có ngủ có quen không?"

Nhạc Tuyết Vi căn bản là không muốn cùng cô ta thảo luận vấn đề này, cô chỉ biết là, Kiều Vũ Vi thật không biết liêm sỉ! Rõ ràng đã có Hàn Thừa Nghị tốt như vậy, lại vẫn cùng người đàn ông khác câu kết làm bậy!

Thấy Nhạc Tuyết Vi nhìn cô ta chằm chằm, Kiều Vũ Vi rất không thoải mái, mắt vừa lườm, vừa nói: "Nhìn cái gì vậy? Nhạc Tuyết Vi, cô chớ có đắc ý! Cô cũng chỉ ngẫu nhiên mới được ở lại trong phòng tôi, nhưng cô phải hiểu rõ, là của tôi, vĩnh viễn cũng sẽ là của tôi! Cho cô xem, cho cô dùng không có nghĩa sẽ là của cô!"

Nhạc Tuyết Vi lập tức cười lạnh đáp trả cô ta: "Vậy sao? Kiều Vũ Vi, chúng ta đây có thể mỏi mắt chờ mong, nhìn xem Kiều gia này, tới cùng là của ai!"

"Mày!" Kiều Vũ Vi lộ ra một vẻ mặt hung ác, nhâm phẩm thấp kém được’ rèn giũa’ hàng ngày đều bộc lộ: "Mày đắc ý cái gì? Mẹ mày cũng đã chết, mày lấy cái gì để đấu với hai mẹ con tao?”

Nhạc Tuyết Vi đáp lại đầy mỉa mai: "Hừ... Nhiều người có ích sao? Tôi đi 14 năm, mẹ con hai người chẳng phải còn không làm nên sóng gió gì hay sao? Theo tôi biết, tất cả khế ước mua bán nhà của Kiều gia, khế đất, kể cả sổ gửi tiết kiện ngân hàng, cổ phiếu, cổ phần công ty, mẹ con cô chẳng có cái nào đứng tên cả!"

"...” Trên mặt Kiều Vũ Vi đầy vẻ thất kinh, vẻ mặt này không phải là giả, về điểm này, Nhạc Tuyết Vi không nói, cô ta hoàn toàn không biết.

Cô ta lắc đầu cười giả tạo: "Không có khả năng, tài chính ba nắm giữ, luôn giao cho mẹ quản lý!"

"Hừ!" Nhạc Tuyết Vi cười lạnh: "Phải a, là giao cho mẹ cô quản, chỉ là để cho bà ta cầm dùng nhưng chung quy vẫn không phải là của bà ta!"

Nói xong, cô liền mạnh mẽ áp sát Kiều Vũ Vi, ở bên tai cô ta thấp giọng gằn từng chữ, "Nghe đây! Kiều Vạn Đông chưa từng yêu mẹ cô! Trong lòng ông ấy, chỉ có mẹ của tôi Nhạc Từ, cho dù mẹ tôi đã mất cách đây 14 năm, nhưng ở trong lòng Kiều Vạn Đông, vĩnh viễn cũng chỉ có một mình Nhạc Từ!"

Kiều Vũ Vi sau một hồi bối rối, như là nghĩ tới cái gì, trên mặt liền rộ lên vẻ tự mãn, vẻ kinh hoàng vừa rồi liền biến mất, cười đáp: "Vậy thì thế nào? Tôi cũng sắp được gả vào nhà giàu rồi! Tất cả tập đoàn D•S đều là của tôi! Cô cảm thấy, tôi còn để ý đến chút tài sản ấy của Kiều gia hay sao? Hừ!"

Nói xong, cô ta liền tránh khỏi Nhạc Tuyết Vi đi lên.

Nhạc Tuyết Vi khẽ rùng mình, nghĩ đến Kiều Vũ Vi cùng người đàn ông tóc vàng kia, lại nghĩ đến thâm tình trong lời nói của Hàn Thừa Nghị: ‘Tôi không biết người khác cảm thấy cô ấy như thế nào, nhưng mà cô ấy đối với tôi mà nói, chính là người tốt nhất’.

"Kiều Vũ Vi, cô đừng đi!"

Nhạc Tuyết Vi bóp chặt lấy tay Kiều Vũ Vi, đáy mắt hiện lên chút bi thương, nhìn cô ta hỏi: " Cô có thích Hàn Thừa Nghị hay không?"

Vấn đề này không thể nghi ngờ gì là quá đột ngột, Kiều Vũ Vi thật không tin nổi nhìn Nhạc Tuyết Vi, tránh thoát khỏi tay cô, không thèm để ý nói: "Buông ra! Này thì mắc mớ gì đến cô? Đến lượt cô quản sao? Như thế nào, ghen tị rồi hả? Hâm mộ rồi hả? Nhạc Tuyết Vi, tôi nói cho cô biết, đây chính là vận mệnh! Cô cũng chỉ giống như người mẹ đoản mệnh kia của cô mà thôi, mệnh tiện( hèn hạ đê tiện)!"