Editor: Đỗ Thị Hồng Nhung

Từ khi Nhạc Tuyết Vi được điều đến phòng thiết kế, vị trí thư kí giám đốc vẫn bỏ không, bởi vậy, lượng công việc của Nghê Tuấn tăng mạnh, nhưng cho dù như vậy thì vẫn còn rất nhiều việc chưa chú ý đến được, có lúc bất đắc dĩ, Hàn Thừa Nghị còn phải tự tay làm. Nghê Tuấn cũng cố gắng tìm, nhưng mãi vẫn chưa tìm được người thích hợp.

Hôm nay, Nghê Tuấn nhắc đến: “Tam thiếu, về vị trí thư kí riêng, thuộc hạ đã lựa được mấy người, tổng giám đốc có muốn nhân dịp này nhìn qua bọn họ một chút không?"

Hàn Thừa Nghị ngẩn ra, ngay sau đó lắc đầu: “Không cần, người thân cận vẫn là tốt nhất."

Nghê Tuấn phỏng đoán được ý tứ của anh, nói: “Hay là để quản lý Hách đến đây? Cô ấy đi theo ngài nhiều năm như vậy, chắc chắn không có ai hiểu ngài hơn cô ấy."

Hàn Thừa Nghị vẫn lắc đầu phủ định, “Nghê Tuấn, biết vì sao cậu theo tôi nhiều năm như vậy không? Là bởi vì cậu hiểu quy củ, biết rõ bổn phận. Còn Hách Tích Âm thì không dùng được, cô ấy đã phá quy củ trước nay."

Tam thiếu đã nói như thế, Nghê Tuấn sẽ không hỏi nhiều nữa.

Có điều, Nghê Tuấn càng nghi ngờ: “Nhưng tam thiếu, vị trí thư kí riêng để trống, ngài sẽ rất bất tiện."

Hàn Thừa Nghị cười nhạt, nhớ tới Nhạc Tuyết Vi, nói: “Ai nói sẽ để trống mãi? Yên tâm đi, rất nhanh sẽ có người tới ngồi ở vị trí đó, cậu sẽ không phải vất vả như vậy, tôi cũng sẽ không gặp khó khăn gì."

Làm cả ngày, Hàn Thừa Nghị rời văn phòng tổng giám đốc đã là 7 giờ, 7 rưỡi anh còn bữa tiệc xã giao, giờ đi qua đó là vừa đúng giờ, có điều, Hàn Thừa Nghị không đi thang máy mà đi thẳng xuống tầng một, ma xui quỷ khiến lại dừng ở đúng nhóm thiết kế.

Thời gian này, tiểu nha đầu không biết đã tan tầm chưa? Cô chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé, lại không có nhiệm vụ gì quan trọng, chắc là đã sớm ra về rồi? Nhưng cho dù nghĩ như vậy, Hàn Thừa Nghị vẫn dừng ở trước cửa bộ phận thiết kế.

Mà lúc này, Nhạc Tuyết Vi vẫn đang phải tăng ca! Đối với việc tăng ca, cô đều đã quen rồi.

“Hả, chỗ này là như vậy sao? Sao lại như thế này? Không phải là đánh nhầm chứ?"

Nhìn chằm chằm máy tính và hồ sơ trong thời gian quá dài, Nhạc Tuyết Vi cảm thấy mắt có điểm đau, đầu óc cũng không còn nhanh nhẹn, tỷ như giờ phút này, cô bỗng thấy hoang mang, nhìn sang vị trí của Hàn Thiên Lỗi…… Mới nhớ tới, Hàn Thiên Lỗi đi công tác.

Làm sao bây giờ? Không có quân sư …… Như vậy biết chỉnh đến bao giờ? Cả văn phòng to như vậy, cũng chỉ còn đèn bàn làm việc của cô sáng.

Nhạc Tuyết Vi mỏi mệt ngẩng đầu dựa về phía sau, nhắm mắt cho đôi mắt nghỉ ngơi một chút. Đúng lúc này, Hàn Thừa Nghị đi tới nàng sau lưng cô, giữ lấy mặt cô, cúi người xuống, hôn cô.

Nhạc Tuyết Vi không nhìn thấy gì cũng phản kháng không được, không nói nên lời, đến khi Hàn Thừa Nghị buông cô ra, cô mới quay lại nhìn anh chằm chằm, quát: "Hàn Thừa Nghị. Đủ rồi! Tôi đã nói sẽ không có quan hệ gì với anh. Đừng có si tâm vọng tưởng nữa!"

Hàn Thừa Nghị căn bản không để bụng, nhìn nàng: “Em thích tôi, thích tôi đối như vậy với em?"

“Ha?” Nhạc Tuyết Vi dở khóc dở cười, “Anh cũng tự luyến quá rồi đấy!"

Hàn Thừa Nghị chắc chắn lắc đầu: “Uốn nắn sai lầm của em. Em nên tự hiểu mới đúng."

Nhạc Tuyết Vi không còn lời gì để nói, da mặt dày đến mức này, cô biết nói gì mới được?

Hàn Thừa Nghị ghế ngồi xuống, tay cầm lên một phần văn kiện, nhíu mày hỏi: "Vừa nghe em nhỏ giọng thì thầm, có vấn đề gì?"

“Anh……” Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc, chần chờ mở miệng, “Anh sẽ giúp tôi sao?" Không đâu. Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn D.S sao lại có thể rảnh rỗi đi giúp một thực tập sinh nhỏ bé xử lí văn kiện được?

Hàn Thừa Nghị không đáp hỏi lại: “Mau nói, chỗ nào có vấn đề? Đã 7h, đêm nay em định sẽ về đến nhà lúc mấy giờ?"

“Chỗ này!” Nhạc Tuyết Vi chỉ lên chỗ đã dùng bút chì khoanh lại.

“Ừ, là như vậy……” Hàn Thừa Nghị gần Nhạc Tuyết Vi thêm vài phần, hai cái đầu song song. Nghe Hàn Thừa Nghị giải thích, mọi điều băn khoăn trong Nhạc Tuyết Vi bay đi mất, khiến cô không khỏi nhìn Hàn Thừa Nghị đầy ngưỡng mộ.

Hàn Thừa Nghị diện mạo thật là anh tuấn! Mà nhìn anh gần gũi, dáng vẻ thoải mái như vậy, vô cùng dịu dàng…… Nhạc Tuyết Vi không khỏi ngây dại.

“Đã hiểu chưa?"

Hàn Thừa Nghị buông bút, thấy Nhạc Tuyết Vi vẫn đang ngồi ngây ngốc. Anh biết, tiểu nha đầu này vì anh mà mê muội.

“Tiểu Tuyết.”

Hàn Thừa Nghị thừa cơ lại gần cô, ôm cô vào lòng, giọng nói cực kì mị hoặc: "Ở bên cạnh tôi! Lúc ở cạnh tôi, em cũng rất vui vẻ có đúng không?"

Nhạc Tuyết Vi ngây ra dựa vào ngực anh, thất thần, thất tâm.

Đột nhiên, “Bụp” một tiếng, tất cả đèn đều bị tắt.

“A!” Nhạc Tuyết Vi kinh hô một tiếng, tỉnh táo lại, vội vàng đẩy Hàn Thừa Nghị ra, “Chuyện gì vậy?"

“Đương nhiên, bị mất điện."

“A!” Nhạc Tuyết Vi phát điên, “A a a! Mất điện rồi công việc của tôi phải làm sao bây giờ? Nếu không làm xong, ngày mai tôi nhất định sẽ bị lột da!"

Hàn Thừa Nghị vừa nghe xong, không vui nhíu mày, “Lý Tú Niên đi rồi, còn ai dám lột da em? Muốn được điều đi công ty con hết sao?"

Lời này cho thấy, anh vì cô mà tức giận, làm những việc đó. Nhạc Tuyết Vi không thể làm bộ không thấy, đành phải nói: “Chuyện kia... Chuyện lần trước cảm ơn anh, có điều, anh không cần phải làm vậy đâu. Các tiền bối cũng là muốn tốt cho tôi."

“Chỉ có cám ơn?” Hàn Thừa Nghị bắt được trọng điểm, chuẩn bị đánh hạ Nhạc Tuyết Vi, “Đối với tôi hai từ cảm ơn này không có chút ý nghĩa nào."

Nhạc Tuyết Vi đột nhiên khẩn trương lên: “Hả, vậy anh muốn như thế nào? Tôi cũng đâu bảo anh làm vậy."

Hàn Thừa Nghị áp sát vào cô, "Đã được hưởng lại không biết tạ ơn, em biết là tôi vì em, vì em nên tôi mới làm chuyện đó."

“Cho dù như vậy, tôi cũng sẽ không làm tình nhân của anh!” Nhạc Tuyết Vi bị giam cầm, sốt ruột nói.

“Vậy trở về làm thư kí của tôi, không có em, rất bất tiện. Nghê Tuấn có hai đầu cũng không làm hết việc.

Tuyết Vi vẫn không chịu, nói: “Không phải anh còn có Hách Tích Âm sao? Cô ta theo anh nhiều năm như vậy, chắc chắn làm tốt hơn tôi rất nhiều."

“Cô ấy không ở thành phố T, tôi điều cô ấy đến nước C rồi.” Hàn Thừa Nghị ngắt lời Nhạc Tuyết Vi.

“A? Vì sao?" Nhạc Tuyết Vi khó hiểu, Hàn Thừa Nghị không phải nói Hách Tích Âm và Nghê Tuấn giống nhau, đều là trợ thủ đắc lực, là người anh ta tín nhiệm nhất sao?

“Em nói xem?” Hàn Thừa Nghị sát vào cô thêm vài phần, “Lần trước ở bệnh viện cô ta đối với em như thế nào?"

Nhạc Tuyết Vi nhớ lại, ở bệnh viện cô ta đã tát cô! Hại cô phải đắp băng rất lâu. Hóa ra lâu vậy cô không gặp Hách Tích Âm là do anh ta điều cô ta về nước C! Là vì cô!

Sao anh ta lại làm vậy! Nhạc Tuyết Vi thấy mình giống một mảnh lá dâu, mà Hàn Thừa Nghị lại giống như con tằm, gặm nhấm cõi lòng cô từng chút từng chút một.

“Sao? Chỉ là thư kí, sao phải khó xử như thế?"

Nhạc Tuyết Vi tránh ánh mắt nóng rực của Hàn Thừa Nghị, thấp giọng, do dự mà nói: “Để tôi, nghĩ lại đã!"

Tiểu nha đầu đã dao động! Hàn Thừa Nghị cũng không hề ép cô. Đối với đồ anh muốn, anh luôn có kiên nhẫn.

Văn phòng đột nhiên sáng lên làm Nhạc Tuyết Vi có chút không thích ứng kịp, cô vội vàng khởi động máy tính, sửa văn kiện, không dám nhìn Hàn Thừa Nghị.

Hàn Thừa Nghị nâng cổ tay trái, đồng hồ chỉ 7 giờ 10, đã đến lúc phải đi rồi.

Di động ở trong túi rung lên, không cần nhìn cũng biết là Nghê Tuấn gọi đến giục anh.

"Ừ, tôi đang xuống."

Hàn Thừa Nghị cúp điện thoại, nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi đang bận rộn, đứng sau lưng cô, vùi mặt lên mái tóc đuôi ngựa, hôn nhẹ lên vùng cổ trơn láng.

"Tôi đi đây. Hi vọng em sẽ cho tôi câu trả lời khiến tôi hài lòng."

“Tam thiếu, dựa theo dặn dò của ngài tôi đã mời danh viện thành phố T tiếp nhận cô ấy, hẳn là sẽ không có việc gì.”

Hàn Thừa Nghị gật gật đầu, chuyện của Kiều Vũ Vi anh đều lo chu toàn, cô ấy đối với anh, đối với ân tình Hàn gia chắc chắn không thể gạt bỏ. Anh quyết định, trước mắt không có gì thay đổi.

Nhớ tới Nhạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị dặn Nghê Tuấn: “Tới hẻm Di mua đồ ăn về, Tiểu Tuyết ở lại tăng ca, chắc chắn chưa ăn cơm. Còn nữa, cô ấy làm xong về sẽ rất muộn, cho tài xế đón cô ấy, đưa cô ấy về trường."

“Rõ.”

Nghê Tuấn đáp, nhất nhất làm theo.

Là tâm phúc của Hàn Thừa Nghị, Nghê Tuấn khẳng định tam thiếu đối với Nhạc Tuyết Vi không hề bình thường, mà anh đi theo tam thiếu mười năm nay, đây là mối quan hệ không bình thường duy nhất, chỉ là không rõ, tam thiếu có nhận ra điều này không.