Editor: Chi Misaki

"Tuyết, Tuyết Vi..." Cừ Lễ Dương sợ hãi nhìn Hàn Thừa Nghị, nhưng lại không dám cự tuyệt Nhạc Tuyết Vi.

"Làm sao vậy? Anh không muốn?" Nhạc Tuyết Vi cố ý trước mặt Hàn Thừa Nghị giữ chặt lấy tay Cừ Lễ Dương.

"Anh, anh làm sao có thể?" Cừ Lễ Dương khúm núm trả lời.

"Vậy anh cõng em!" Nhạc Tuyết Vi cố gắng cười vui vẻ, cố ý làm ra bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến.

Hàn Thừa Nghị không thể nhịn được nữa, chợt quát một tiếng: "Nhạc Tuyết Vi! Không nên náo loạn nữa! Đi theo tôi!"

"Ha ha." Nhạc Tuyết Vi cong khóe miệng, cười ngọt ngào: " Tôi đi theo anh? Hiện tại anh có thể dẫn tôi đi sao? Nếu vừa rồi tôi không có nghe nhầm thì hình như anh đã đáp ứng với người nào đó sẽ lập tức đi qua?"

Hàn Thừa Nghị bị kiềm hãm, anh xác thực hiện tại không thể nào mang cô đi, vừa rồi Kiều Vũ Vi gọi điện thoại tới muốn anh đi qua đó. Anh vốn muốn thừa dịp giữa trưa qua thăm Nhạc Tuyết Vi, ngay cả Nghê Tuấn và bảo tiêu bình thường đi theo anh cũng không gọi, ai biết vừa đến bệnh viện, cô gái nhỏ này vậy mà đã chạy mất!

Đoán được cô không có nơi nào đi, liền lập tức chạy đến trường học, không ngờ vừa đến trường học anh đã bắt gặp một màn cô thân mật với bạn trai cũ như vậy!

Làm sao bây giờ? Cho dù hiện tại anh có gọi Nghê Tuấn cùng bảo tiêu đến cũng không kịp nữa rồi, anh không có thuật phân thân.

"Nhạc Tuyết Vi, em dám cùng cậu ta đi thử xem!" Hàn Thừa Nghị không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đưa ra lời cảnh cáo.

Thế nhưng Nhạc Tuyết Vi một chút không bị uy hiếp, cười đáp: " Anh nói xem tôi có dám hay không?"

"Được, được... Giỏi lắm!" Hàn Thừa Nghị hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Chờ!"

Nhạc Tuyết Vi ngang nhiên đối kháng với anh, sự quật cường trong tính cách phát huy một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Dơ tay xem đồng hồ, không kịp rồi, Hàn Thừa Nghị bực mình vung tay một cái, xoay người lên xe, giẫm lên chân ga, Rolls-Royce nhanh chóng chạy ra khỏi Đại học T.

Anh vậy mà thực sự rời đi! Nhạc Tuyết Vi cười một cách cứng nhắc, dùng lực tránh thoát khỏi Cừ Lễ Dương, ngồi chổm hổm trên mặt đất, bụm mặt khóc nức nở. Cừ Lễ Dương không rõ nhìn Nhạc Tuyết Vi co lại thành một đoàn ngồi trên đất khóc, tựa hồ như đã hiểu ra cái gì đó.

Cừ Lễ Dương ngồi xổm xuống, từ trong túi áo lấy ra khăn tay đưa cho Nhạc Tuyết Vi.

"Tuyết Vi, em có phải... Có phải thật sự thích cái vị Hàn Thừa Nghị kia rồi không?"

Nhạc Tuyết Vi vẫn không trả lời, chỉ im lặng ôm mặt khóc.

"Tuyết Vi, nghe anh khuyên một lần, người như Hàn Thừa Nghị, cùng với chúng ta vốn là người thuộc hai thế giới, người như anh ta sẽ không động tình với bất cứ ai, thích anh ta chỉ có em chịu thiệt..."

Cừ Lễ Dương tận tình khuyên bảo an ủi, nhưng Nhạc Tuyết Vi lại không kiên nhẫn dời tay, hét lên: "Ai nói tôi thích anh ta? Ai nói với anh tôi thích anh ta hả? Anh thì biết cái gì? Anh ấy là loại người như vậy sao? Anh thì có tư cách gì mà dùng giọng điệu này nói anh ấy?"

Hét xong, Nhạc Tuyết Vi liền xoay người vọt vào ký túc xá.

Nhìn bóng lưng của cô, Cừ Lễ Dương chua xót: "Không thích anh ta? Tuyết Vi, em biết không, từ trước tới nay khi em thích một cái gì đó, em chưa bao giờ nói gì không tốt về nó trước mặt người khác?"

Mà ở trong một nhà hàng, Hàn Thừa Nghị vẫn như cũ ngồi ở trong phòng ăn cố định giành cho khách VIP.

Mặt bàn làm bằng gỗ anh đào phản chiếu ánh sáng lung linh bắt mắt, từng cái chén đều được làm bằng gốm sứ tinh xảo, bát đĩa thì đều được làm từ bạc, mà ngồi đối diện là một đôi bích nhân, tất cả đều sinh động như một bức họa. Không được hoàn hảo ở đây chỉ có, người đàn ông thì vô cùng điển trai, mà người phụ nữ thì chỉ có thể dựa vào phục sức để trang hoàng cho vẻ bề ngoài của mình.

Hàn Thừa Nghị không nói một lời nào cắt miếng thịt bò trước mặt mình, trong đầu anh trần ngập hình ảnh Nhạc Tuyết Vi nói muốn đi cùng Cừ Lễ Dương! Nhớ đi nhớ lại, động tác cắt thịt bò trên tay lại càng trở nên ác độc, giống như là đang phát tiết lửa giận.

Kiều Vũ Vi đương nhiên nhận ra được điểm khác lạ ở Hàn Thừa Nghị, tuy cô ta không biết vì sao Hàn Thừa Nghị lại nhìn trúng cô ta, nhưng mà kể từ khi Hàn Thừa Nghị chủ động kết giao, cô ta quả thật ngoan ngoãn phục tùng, ôn nhu săn sóc đến mức tận cùng.

Từ trên trời rớt xuống một người đàn ông hoàn hảo như vậy, Kiều Vũ Vi biết mình cần phải nắm chắc cơ hội, thu hồi lại tất cả tính xấu cùng một mặt thô tục của mình trước mặt Hàn Thừa Nghị, phải ra vẻ như một thục nữ, tiểu thư đài các của giới thượng lưu.

Trên thực tế, trước năm 7 tuổi, Kiều Vũ Vi đều đi theo người mẹ Khang Tuệ Trân của mình, mà bản thân Khang Tuệ Trân là loại phụ nữ nào đương nhiên cũng dạy dỗ ra con gái như vậy! Kiều Vũ Vi 7 tuổi trở về Kiều gia, đã là một bản sao thu nhỏ hoàn chỉnh của Khang Tuệ Trân, ích kỷ, hẹp hòi, xảo quyệt, có thù tất báo...

Tuy đã trải qua mấy năm được ăn học, nhưng tính nết cùng thói quen cũng đã khảm sâu vào trong nội tâm từ khi còn bé.

Hiện tại, Kiều Vũ Vi ở trước mặt Hàn Thừa Nghị, chẳng qua cũng chỉ là một mặt giả dối khác của cô ta mà thôi! Kiều Vũ Vi ngầm thề, để có thể buộc Hàn Thừa Nghị lại bên người, cô ta sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để duy trì vẻ mặt giả dối này đến cùng...

Giờ phút này, đối mặt với một Hàn Thừa Nghị khác lạ, Kiều Vũ Vi liền cầm lấy khăn ăn, tao nhã lau khóe miệng một chút, ôn nhu hỏi: "Thừa Nghị, anh làm sao vậy? Có phải không hợp khẩu vị hay không? Nếu không thích có thể nói đầu bếp đổi..."

Hàn Thừa Nghị... giật giật khóe môi, lắc đầu: "Không cần, như vậy rất tốt."

"Kia, vậy là lo lắng chuyện làm ăn sao?" Kiều Vũ Vi giơ chiếc cốc có chân dài lên, môi son khẽ nhấp một ngụm rượu.

"Vũ Vi." Hàn thừa Nghị đặt dao dĩa trên tay xuống, tiếp lời Kiều Vũ Vi nói: "Thực xin lỗi, anh quả thực có chút chuyện. Thật có lỗi, không phải cố ý làm em mất hứng... Nếu em thích những thứ kia, lần sau anh sẽ lại đưa em đến thưởng thức?"

Vì muốn tóm được trái tim Hàn Thừa Nghị, Kiều Vũ Vi tự nhiên hiểu được bắn tên phải có mục đích, khẩn trương giả bộ hiền lành, lắc đầu cười đáp: "Đã có việc, vậy anh mau đi đi! Ăn cơm thì có cái gì quan trọng đâu? Anh đi trước đi!"

Hàn Thừa Nghị chần chờ một lát, kéo khăn lót xuống lập tức đứng dậy: " Vậy anh đi trước, lái xe dưới lầu sẽ chờ em, lát nữa cậu ấy sẽ đưa em về nhà. Nếu em thích uống rượu đỏ, ở chỗ anh vẫn còn cất giữ không ít."

"Uh`m." Kiều VũVi thuận theo gật đầu.

Hàn Thừa Nghị xoay người vội vã rời đi, Kiều Vũ Vi liền thở phảo nhẹ nhõm, giả thục nữ thật khiến cô ta eo mỏi lưng đau! Dao đĩa trong tay giơ lên, tướng ăn không biết thô tục hơn vừa rồi gấp bao nhiêu lần…

"Tam Thiếu." Nhìn thấy Hàn Thừa Nghị vội vàng đi ra, Nghê Tuấn rất đỗi giật mình, Tam Thiếu nhanh như vậy đã ăn cơm xong rồi? Hơn nữa, Kiều tiểu thư thế nào lại không đi cùng?

Coi như không nhìn thấy nghi ngờ trong mắt Nghê Tuấn, Hàn Thừa Nghị ngồi thẳng lên ghế sau, dặn dò: "Đi đến con phố sau trường Đại học T."

Nghê Tuấn khó hiểu, lại đi đến đấy làm gì?

"Nghê Tuấn, gọi điện thoại cho người nhanh chóng đi qua đó, mặc kệ dùng biện pháp gì cùng phải đập nát nhà Cừ Lễ dương, bắt Nhạc Tuyết Vi về đây cho tôi!" Hàn Thừa Nghị tầm mắt bức người nhưng ánh mắt lại không ngừng nhìn qua nhìn lại chứng tỏ anh đang rất khẩn trương!

Nghê Tuấn sửng sốt, đáp lời: ”Vâng ạ!” Lại là vì Nhạc Tuyết Vi! Tam Thiếu vì Nhạc Tuyết Vi đã suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa thái độ cũng rất khác thường, Nghê Tuấn cảm thấy vô cùng kỳ quái, người mà Tam Thiếu để ý rốt cuộc là ân nhân cứu mạng Kiều Vũ Vi hay là búp bê tinh xảo Nhạc Tuyết Vi?

Với tốc độ lái xe như gió bão, Hàn Thừa Nghị rất nhanh đã đến nhà trọ của Cừ Lễ Dương, bảo vệ cũng đã sẵn sang mở đường.

Đôi giày da veilisr không nhiễm bụi trần dẫm lên từng bậc thang dơ dáy bẩn thỉu, một bước chính là bốn, năm bậc liền, có thể thấy được trong lòng anh vô cùng sốt sắng! Trong đầu anh lúc này chỉ có một suy nghĩ, không thể để cho Cừ Lễ Dương có thể chạm vào Nhạc Tuyết Vi dù là một sợi tóc!

Mà trong một gian phòng ọp ẹp,Cừ Lễ Dương bị đánh cho mặt mũi bầm dập đang ngồi ở góc tường.

Hàn Thừa Nghị từ trên cao nhìn xuống cậu ta, thật sự là không đáng để vào mắt, anh lại phải cùng loại đàn ông này tranh phụ nữ, ánh mắt Nhạc Tuyết Vi có phải thực sự có vấn đề không? Thân thủ Hàn Thừa Nghị cự kỳ nhanh liền nhấc Cừ Lễ Dương lên, quát: "Tiểu Tuyết đâu? Cậu đã làm gì cô ấy? Cậu đã chạm vào cô ấy rồi? Dùng tay chạm vào cô ấy?"

Tiểu Tuyết? Cừ Lễ Dương chần chờ một giây, liền phản ứng kịp Tiểu Tuyết ở đây là chỉ Nhạc Tuyết Vi.

"Không, không có, tôi không có chạm vào cô ấy, cô ấy căn bản không có đến chỗ tôi!" Cừ Lễ Dương khẩn trương xua tay giải thích.

"Chưa? Chính tai tôi nghe thấy cô ấy nói đến nơi này! Cô ấy đối với cậu rất tốt a! Tình cảm còn chưa dứt?" Ánh mắt Hàn Thừa Nghị chợt lóe, ánh sáng lạnh đầy hung ác nhìn thẳng Cừ Lễ Dương.

"Cô ấy vì muốn chọc tức anh nên mới làm vậy! Tôi đối xử với cô ấy như vậy, cô ấy làm sao còn giành tình cảm cho tôi, Tuyết Vi đã nói qua, về sau chúng tôi ngay cả bạn bè cũng không thể rồi!" Khủng hoảng tinh thần khiến cho Cừ Lễ Dương buột miệng khai ra.

Uh`m? Trong ngực giống như nở hoa, tâm tình Hàn Thừa Nghị liền chuyển biến tốt đẹp: "Thật sự? Nếu cậu dám nói dối tôi một chữ, tôi sẽ giúp cậu đời này không cần mở miệng nói chuyện nữa!"

"Là thật, toàn bộ đều là sự thật!" Cừ Lễ Dương mồ hôi lạnh chảy đầm đìa.

Trên tay buông lỏng, Cừ Lễ Dương liền ngã sấp trên mặt đất. Hàn Thừa Nghị vỗ vỗ tay, hoạt động các đốt ngón tay, chỉnh lại âu phục xong liền đi ra ngoài. Cừ Lễ Dương đang định thở hắt ra, thật không nghĩ tới Hàn Thừa Nghị đột nhiên xoay người lại, ánh mắt lạnh như băng.

"..." Cừ Lễ Dương đã không biết nên làm như thế nào để chứng tỏ trong sạch của mình nữa.

Hàn Thừa Nghị nghiêng đầu, Nghê Tuấn liền hiểu ý, tiến lại gần. Hàn thừa Nghị ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ vài câu, Nghê Tuấn liền gật đầu, đi về phía Cừ Lễ Dương.

"Hàn tổng! Anh buông tha cho tôi đi! Tôi cùng Tuyết Vi thực sự là không có gì."

Nghê Tuấn căn bản là không để ý đi tới một tay xách cậu ta đặt lên bàn học, tay phải nhanh chóng lấy ra một con dao Thụy Sĩ, một đạo ánh sáng bạc chợt lóe, con dao trong tay giơ cao nhanh chóng từ trên cao lao xuống hướng về phía bàn tay Cừ Lễ Dương!

"A! Tha mạng a! Tôi không có chạm vào Tuyết Vi, tôi cùng cô ấy quen biết ba năm, gần đây mới được nắm tay cô ấy một lần, ngay cả môi cũng chưa từng chạm qua, Hàn tổng!"

Cừ Lễ Dương tuyệt vọng hét lên, nhắm mắt lại đợi bàn tay bị cắt đứt! Nhưng thật không ngờ là đau đớn trong tưởng tượng không có xảy ra.

"Haha!"

Nhìn thấy Cừ Lễ Dương sợ tới mức tè ra quần, lệ rơi đầy mặt, Hàn Thừa Nghị chỉ có cười nhạo không thôi.

Cừ Lễ Dương chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía mu bàn tay mình, con dao kia cắm giữ hai ngón tay, chuẩn xác không có lầm, cũng không hề cắt vào ngón tay anh ta!

"Cừ Lễ Dương, nhớ kỹ cho tôi, Tiểu Tuyết là của tôi! Cậu nên cảm thấy may mắn khi tất cả của cô ấy đều hoàn chỉnh thuộc về tôi, nếu không hôm nay cũng sẽ không chỉ là hù dọa đơn giản như vậy thôi đâu! Còn có, lần sau cậu thừ kéo tay cô ấy xem? Cậu kéo cô ấy một lần, con dao này không chỉ rơi vào giữ hai ngón tay của cậu đâu, mà là... Hừ!"

Trong không khí đột nhiên lan tràn một mùi khai nồng nặc, Hàn Thừa Nghị nhăn mày lại: "Mùi gì vậy?"

Mặt Nghê Tuấn không chút thay đổi trả lời: "Tam Thiếu, tiểu tử này... Bị dọa đái ra quần."

Ánh mắt Hàn Thừa Nghị đầy khinh bỉ nhìn về phía dòng chất lỏng không rõ ở dưới người Cừ Lễ Dương, môi mỏng hơi hé, hừ lạnh nói: "Nghê Tuấn, chúng ta đi!"

Cùng Cừ Lễ Dương vốn là những đẳng cấp khác nhau, không cần phải nói thêm điều gì nữa.

Ngồi lại trên xe, tâm tình Hàn Thừa Nghị rất tốt: "Đi đến ký túc xá nữ, khoa thiết kế đại học Kiến Trúc T.” Một bên phân phó, một bên lấy điện thoại ra gọi điện cho Nhạc Tuyết Vi.

Tiếng chuông điện thoại bị cắt đứt rất nhanh lại vang lên, giọng nói của Ngạc Tuyết Vi vô cùng không tốt: "Làm gì? Anh bị bệnh à! Hàn Thừa Nghị, tôi không biết anh!"

"Đang làm cái gì?"Tâm tình Hàn Thừa Nghị rất tốt, không tức giận với tiểu nha đầu đang nổi nóng.

"Đang mắng anh a! Anh ngu ngốc!" Nhạc Tuyết Vi náo loạn, mắng đến giọng nói cũng đầy phấn chấn.

Hàn Thừa Nghị nâng trán khẽ cười: " Ra đây đi, tôi nhớ em rồi."

"Cút! Ai muốn gặp anh? Còn không bằng để tôi ngủ một giấc!" Hét xong, cô liền tắt điện thoại.

Nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng tút tút, nụ cười bên miệng Hàn Thừa Nghị lại càng sâu, tiểu nha đầu, không sao, nếu đã có thể một lần bắt em đi vào khuôn khổ, tôi cũng có thể bắt em ngoan ngoãn đi về phía tôi lần thứ hai!