Editor: Chi Misaki

Nhạc Tuyết Vi sau rất nhiều lần đắn đo đã quyết định nộp đơn từ chức. 

Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn D.S rất nhanh liền nhận được tin tức này.

"Từ chức?"

Hàn Thừa Nghị vô cùng khó hiểu, D.S đưa ra nhiều điều kiện hậu hĩnh như vậy lại vẫn có người muốn từ chức? Tuy nói Viên Tinh Tinh này đúng là một nhân tài, nhưng nếu cô ta muốn tìm ra một ông chủ không tồi như D.S tại nước C, chỉ sợ là không có khả năng rồi.

"Từ chức thì từ chức! Chẳng lẽ D•S nhiều nhà thiết kế ưu tú như vậy còn thiếu cô ta sao?

Đối với việc Nghê Tuấn cố ý báo cáo việc này, Hàn Thừa Nghị cũng không quá để ý, có tài giỏi như thế nào thì cũng chỉ là một nhà thiết kế thôi.

Nhưng thái độ của Nghê Tuấn lại ngoài ý muốn của anh: "Tam Thiếu, thiết kế Viên này, ngài thật không thể tùy tiện để cho cô ấy từ chức được!"

"Uh`m? Nói nghe thử xem?" Hàn Thừa Nghị nhíu mày, khó hiểu.

"Ngài đã quên, ‘Cầu xoay tròn’ là thiết kế của cô ấy, hạng mục này lúc trước là do ‘Vân Đô’ chịu trách nhiêm, hiện tại trách nhiệm tự nhiên là thuộc về D•S rồi. "Cầu xoay tròn" là công trình dân sinh lớn, nên không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được."

Hàn Thừa Nghị từ chối cho ý kiến, cười khẽ một tiếng: "Nếu cô ta đã quan trọng như vậy, vậy thì lại tìm cô ta đàm phán, cô ta có đưa ra điều kiện gì thì cứ tận lực đáp ứng."

"Vâng!"

Nghê Tuấn nhận được sự đồng ý của Hàn Thừa Nghị, lập tức liên hệ với Nhạc Tuyết Vi.

Nhạc Tuyết Vi chính là đang lúc chuyên chú thiết kế bản vẽ trên giấy, trợ lý liền gọi điện thoại vào: "Viên tổng, điện thoại nội bộ số 3, văn phòng tổng giám đốc tập đoàn D.S gọi tới..."

Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn D.S? Nhạc Tuyết Vi cả kinh, chắc là bởi vì chuyện cô từ chức mà gọi đến. Chính là anh gọi sao? Chắc chắn là không rồi, anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn D.S sẽ không có thời gian gọi điện thoại cho cô, chắc là trợ lý hoặc thư ký thôi.

Nhưng mặc kệ là ai gọi tới, Nhạc Tuyết Vi cũng không muốn nhận, cô nhỏ giọng nói với trợ lý: "Nói là tôi không có ở đây, đúng rồi, cố gắng dẫn ra xem người ta muốn nói gì."

Trợ lý gật đầu, đè xuống đường dẫn, nói với đối phương bên kia: "Ngài khỏe, Viên tổng hiện tại không có ở chỗ này, ngài có chuyện gì sao? Tôi có thể thay ngài truyền đạt."

"Như vậy à... Vậy làm phiền cô chuyển lời tới Viên tổng, đây là văn phòng tổng giám đốc tập đoàn D.S, tôi là trợ lý tổng giám đốc Nghê Tuấn. Về chuyện cô ấy muốn rời cương vị công tác, tổng giám đốc của chúng tôi vô cùng tiếc nuối, người như cô ấy, tập đoàn D.S chúng tôi rất mong có thể giữ lại, nếu cô ấy có yêu cầu gì, hi vọng cô ấy có thể nói ra, không cần vội đưa ra quyết định ròi khỏi vị trí công tác như vậy."

"Được, tôi sẽ truyền đạt lại lời này cho Viên tổng, hẹn gặp lại."

Nghê Tuấn, là Nghê Tuấn.

Nhạc Tuyết Vi che lấy lồng ngực vẫn còn đang đập thình thịch, cho dù chỉ là Nghê Tuấn mà không phải là Hàn Thừa Nghị, nhưng cô vẫn không thể ngăn cản được nội tâm vẫn đang kích động của mình. Cô thậm chí không tự chủ được mà suy nghĩ, thời điểm Nghê Tuấn gọi điện tới, có phải Hàn Thừa Nghị cũng đang ở bên cạnh hay không?

Sau khi nhận được điện thoại của Nghê Tuấn, Nhạc Tuyết Vi vẫn không thay đổi quyết định của mình, đơn từ chức đã nộp, cô sẽ không đổi ý định.

Không đoán được Nghê Tuấn lại cố chấp như vậy.

Hai ngày sau đó, sau khi tan tầm trở về nhà, Nhạc Tuyết Vi theo thường lệ mở laptop, hộp thư thoại, chuẩn bị thay quần áo.

"Ngài khỏe, Viên tổng, đây là văn phòng tổng giám đốc, tôi là trợ lý tổng giám đốc- Nghê Tuấn, không biết trợ lý của ngài có chuyển lời của tôi đến ngài không? Tập đoàn D.S thành tâm muốn giữ thiết kế Viên ở lại, nếu nghe được làm phiền ngài hồi âm lại cho tôi được không? Cám ơn."

Trong ghi âm truyền đến giọng nói của Nghê Tuấn.

Động tác cởi cúc áo của Nhạc Tuyết Vi bỗng cứng lại, bên môi truyền ra tiếng cười lạnh! Hừ! Anh vẫn giống như trước đây cho rằng không có anh thì không làm nên chuyện sao? Cứ cho rằng có tiền, có quyền cái gì cũng có thể làm được thì đã sao? Chỉ tiếc rằng bây giờ, anh nghĩ sai rồi, cô tuyệt đối sẽ không cống hiến vì tập đoàn D.S!

Sáng sớm, lúc đang lật xem lịch trình ngày hôm nay, Hàn Thừa Nghị liền thuận miệng hỏi một câu: "Đúng rồi, cái vị thiết kế Viên kia đã trả lời chưa?"

Nghê Tuấn chần chừ, lắc đầu: "Hồi Tam Thiếu, không có. Cho dù có gọi điện thoại đến văn phòng hay nhà ở vẫn không có bất cứ hồi âm nào, xem ra là đã có dự định khác rồi."

"Uh`m." Hàn Thừa Nghị trầm ngâm, có vẻ đăm chiêu. Ngay từ đầu cái tên Viên Tinh Tinh cũng không có dẫn tới nhiều sự chú ý của anh, nhưng bởi vì kế hoạch tiến hành xây dựng ‘Cầu xoay tròn’, còn có thái độ này trái lại để cho Hàn Thừa Nghị có thêm tò mò về cô.

"Nghê Tuấn, như vậy đi, cậu liên hệ lại với cô ta, nói là tôi muốn gặp cô ấy tự mình đàm phán.”

Nếu là nhân tài thật, tính tình có phần cao ngạo như vậy cũng có đủ tư cách.

"Vâng..." Nghê Tuấn đồng ý, đang muốn đi làm lại bị Hàn Thừa Nghị ngăn lại, Hàn Thừa Nghị giơ tay lên, nhíu mi, nghĩ nghĩ nói: "Đợi một chút!"

"Làm sao vậy, Tam Thiếu?" Nghê Tuấn dừng lại một chút, khó hiểu.

Hàn Thừa Nghị không hiểu vì sao chỉ là cảm thấy nếu liên hệ với cô, nhất định cũng chỉ là công dã tràng, liền căn dặn: "Như vậy đi, cậu xem xét lại thời gian một chút, sắp xếp giành ra hai giờ, tự tôi sẽ đến ‘Vân Đô’."

Vị Viên Tinh Tinh này rốt cuộc là thần thánh phương nào, có phải ba đầu sáu tay kiêu ngạo khinh người hay không, anh muốn tự mình gặp một lần.

Văn phòng thiết kế’ Vân Đô’.

Đang lúc Nhạc Tuyết Vi bận không thể dừng tay được, bởi vì đã đưa ra đơn xin từ chức, cho nên cô vẫn đang cùng các đồng nghiệp bàn giao công việc, hạng mục cô phụ trách lại rất nhiều, rất nhiều công việc quan trọng cần bàn giao cụ thể, nhất là kế hoạch ‘Cầu xoay tròn’ kia.

Điện thoại trên bàn vang lên, trợ lý nhanh chóng tiếp.

"Vâng, ngài khỏe, nơi này là văn phòng thiết kế của Viên tổng, xin hỏi ngài có chuyện gì không?"

Đầu bên kia điện thoại không biết nói gì đó mà sắc mặt trợ lý bỗng nhiên thay đổi, đôi mắt mở to, giọng nói cũng trở nên cực kỳ cung kính: "Vâng, phải... Ngài ấy đang ở đây, hiện tại, có chút bận. Cái gì? Hiện tại sao? Vâng, vâng, tôi lập tức nói với ngài ấy!"

Cúp điện thoại, trợ lý mờ mịt nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi: "Viên tổng, bên kia nói là ‘ Cầu xoay tròn’ xảy ra vấn đề!"

"Cầu xoay tròn?" Nhạc Tuyết Vi nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"

Trợ lý lắc đầu: "Không rõ lắm, trong điện thoại không có nói rõ! Bên kia nói hi vọng ngài có thể qua xem."

"Phù..."

Nhạc Tuyết Vi thở phào một cái, vuốt vuốt lại sợi tóc bị rơi xuống, gật gật đầu: "Được, tôi lập tức đi qua, chắc là vấn đề khó giải quyết, nếu không cũng không cần tôi đi qua. Bên này hôm nay liền tới đây thôi, cô đem những gì tôi vừa nói giải thích lại một chút..."

"Vâng."

Chân trước Nhạc Tuyết Vi vừa mới rời đi, chân sau Hàn Thừa Nghị liền mang theo Nghê Tuấn đến ‘Vân Đô’.

Hàn Thừa Nghị nhất thời nảy ra ý định, trước đó cũng không thông báo cho bất luận ai, cho nên sự xuất hiện của anh dẫn đến một trận xôn xao không nhỏ.

"Hàn, Hàn tổng, ngài như thế nào lại đến đây?"

Người phụ trách "Vân Đô" hiện tại liền vội vàng chạy tới tiếp đón Hàn Thừa Nghị.

Hàn Thừa Nghị không muốn lãng phí thời gian, liếc mắt nhìn Nghê Tuấn một cái.

Nghê Tuấn hiểu ý, hỏi người phụ trách: "Tổng giám đốc muốn gặp nhà thiết kế Viên tổng của các người, văn phòng của cô ấy ở đâu?"

Người phụ trách đương nhiên biết rõ chuyện từ chức của cấp dưới mình, có điều anh ta cũng không nghĩ tới, chuyện này vậy mà lại kinh động đến tổng giám đốc của tập đoàn D.S. Xem ra, truyền thông bên ngoài đồn D.S rất trọng nhân tài quả nhiên không phải là giả, điều này nói lên việc Thiết kế sự Viên tổng thực sự là trân bảo của’ Vân Đô’.

"Vâng, văn phòng của cô ấy ở bên kia, có điều, Hàn tổng ngài tìm cô ấy thật không đúng lúc, cô ấy hiện tại không ở đây."

Người phụ trách vô cùng có lỗi nhìn Hàn Thừa Nghị:"Vừa rồi cô ấy nhận được điện thoại ‘ Cầu xoay tròn’ bên kia xảy ra vấn đề, cô ấy lại là chủ hạng mục này nên hiện tại đã qua bên kia xử lý rồi."

"?" Hàn Thừa Nghị chợt nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia ngạc nhiên cùng tán thưởng, một nhà thiết kế có thể tậm tâm tận lực như vậy, trái lại lại khiến anh tăng thêm vài phần hảo cảm với cô.

"Nghê Tuấn, chúng ta đi."

“Vâng ạ.”

Hàn Thừa Nghị vội vàng đến “ Vân Đô”, lại vội vàng rời đi. Chỉ để lại nhân viên của “ Vân Đô’ vẫn còn chưa hết bang hoàng, giống như vừa trải qua một giấc mộng.

"Tam Thiếu, hiện tại đi đâu?" Nghê Tuấn xin chỉ thị nhìn Hàn Thừa Nghị.

Hàn Thừa Nghị nhìn về phía bên ngoài của sổ xe, im lặng không nói, vẻ mặt có chút miễn cưỡng. Đã gần đến hoàng hôn, ánh trời chiều xa xa buông xuống mặt biển, nhìn qua có chút nho nhã lại tịch mịch. Hàn thừa Nghị cũng không rõ nguyên nhân vì sao lại phải bỏ ra hai giờ chỉ vì cố ý muốn gặp được Viên Tinh Tinh, giống như việc hôm nay nhất định phải gặp được cô vậy.

Vì thế, anh dặn dò: "Đến ‘Cầu xoay tròn’."

“Vâng ạ!”

Cái gọi là "Cầu xoay tròn", kỳ thật bây giờ vẫn đang là một công trường trên mặt biển, "Cầu xoay tròn" mới chỉ xây dựng được cái khung ban đầu, một công trình vượt biển lớn như vậy cũng không thể hoàn thành trong một thời gian ngắn được.

Tuy mặt trời đã ngả về tây, nhưng cái nóng vẫn chưa tan đi, khí nóng bốc lên từ mặt đất khiến cho không khí cực kỳ oi bức. Nhạc Tuyết Vi mang theo mũ bảo hộ, mái tóc rất nhanh liền bị ướt, cô đang ngồi xổm trên mặt đất cùng Phương Công xem bản vẽ.

"Viên tổng, ngài xem là nơi này, góc độ này có phải có chút vấn đề không? Dựa vào nhiều năm kinh nghiệm của tôi, tôi cảm thấy góc độ này quay có chút hơi nhanh rồi."

"Uh`m, tôi đo lại một chút."

Nhạc Tuyết Vi khẽ nhíu đôi mi thanh tú, vì ngồi xổm thấy không rõ lắm, cô liền quỳ trên mặt đất. Lấy thiết bị đo đạc từ trong tay đối phương, thật sự đo đi tính lại một hồi, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú. Đột nhiên, cô lau mồ hôi trên trán, nở nụ cười: "Phương Công, ngài nói rất đúng, có điều tôi cũng không có sai."

"Cái gì?" Phương Công sửng sốt một hồi, không hiểu ý cả cô lắm.

"Này không phải là góc độ của tôi nhỏ, mà là bản vẽ quá mơ hồ, vị trí con số có vẻ không rõ, nếu dời sau dấu phẩy một chữ số, góc độ có phải sẽ không giữ được quy tắc đúng rồi không?" Chân lông mày Nhạc Tuyết Vi dãn ra.

"A?" Phương Công kinh hãi, khẩn trương nhận lấy bản vẽ, cẩn thận xác nhận lại, trên mặt lại lộ ra vẻ xấu hổ: "Ngại quá, là tôi nhìn lầm rồi, thật sự xin lỗi, hại cô phải vội vàng đến đây chỉ vì một vấn đề như vậy.”

Nhạc Tuyết Vi không thèm để ý lắc đầu, cười nói: "Ngài ngàn vạn lần đừng nói như vậy, Phương Công ngài cẩn thận nghiêm túc như thế, một vãn bối như tôi chính là cần phải học hỏi nhiều, hơn nữa kinh nghiệm của ngài phong phú, hi vọng về sau ngài có phát hiện ra bất cứ điều gì không đúng cứ trực tiếp liên hệ với tôi."

"A, được."

Phương Công là người tầm tuổi hơn 40, lần đầu hợp tác cùng một nhà thiết kế trẻ tuổi như vậy, ngay từ lúc bắt đầu còn ngại vì tuổi cô còn quá trẻ, hoặc là năng lực có hạn, hoặc là tính cách ở chung không tốt, lại không nghĩ tới mấy ngày làm cộng sự của nhau lại phát hiện ra vị thiết kế sự này vừa có tài vừa rất khiêm tốn.

"Không vấn đề gì, hại ngài phải đến một chuyến, chúng ta đi xuống thôi!"

Phương Công vươn tay về phía Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi gật gật đầu, đưa tay bắt lại tay Phương Công. Đột nhiên dưới chân dẫm phải không khí, Nhạc Tuyết Vi không kịp kêu cứu, cả người liền hụt một cái trượt từ trên cầu xuống!