Editor: Nguyễn

“A……”

Tay Tô Nhạc Quân đột nhiên dừng lại, cho rằng Hàn Thừa Nghị tỉnh lại, rất khiếp sợ, bèn buông tay ra, cả người cũng lui về phía sau.

Nhưng người trên giường bệnh lại không có dấu hiệu tỉnh lại, chỉ là vô thức giãy giụa.

“Lão Tam? Lão Tam?”

Tô Nhạc Quân thử thăm dò, tới gần lần nữa, Hàn Thừa Nghị nhắm chặt mắt, cả người bắt đầu run rẩy, miệng lẩm bẩm, không biết đang nói cái gì.

“Cái gì…… Lão Tam, chú nói cái gì?”

Tô Nhạc Quân che ngực, lấy can đảm tiến lên chậm rãi tháo ống thở trên mặt Hàn Thừa Nghị, lỗ tai tiến đến bên miệng anh, tập trung lắng nghe.

Hàn Thừa Nghị lúc này sốt cao không giảm, trên miệng nổi lên một tầng da màu trắng, không ngừng nói: Tiểu Tuyết, đừng sợ, anh mang em đi……

Lặp đi lặp lại mấy chữ này.

“A!”

Tô Nhạc Quân nghe rõ ràng chính xác, nhanh chóng bưng kín miệng, hoảng sợ mở to hai mắt. Bà ta không thể tin nhìn Hàn Thừa Nghị, suy nghĩ ý tứ trong lời nói của anh. Rốt cuộc Hàn Thừa Nghị có ý gì?

Hàn Thừa Nghị vì tìm nha đầu chết tiệt kia mà tự mình đi hải đảo, nhưng không phải nói không tìm được người sao? Nhưng bây giờ Hàn Thừa Nghị nói thế là sao? Hàn Thừa Nghị bảo Nhạc Tuyết Vi đừng sợ, mang cô ta đi?

Không phải Hàn Thừa Nghị đã tìm được nha đầu chết tiệt kia rồi chứ?

Tô Nhạc Quân chấn động, hiện ra thần sắc oán độc. Không nghĩ tới, không có cách nào trả thù Hàn Thừa Nghị! Không được, phải nghĩ biện pháp thừa thắng xông lên, bây giờ Hàn Thừa Nghị hôn mê bất tỉnh là thời cơ tốt nhất, nếu chờ Hàn Thừa Nghị tỉnh lại, bà ta sẽ không làm được gì!

Nhất định phải để Hàn Thừa Nghị nếm thử cái gọi là đau khắp toàn thân, đau đớn muốn chết!

“Hàn Thừa Nghị, đừng chớ có trách tôi tàn nhẫn, chỉ trách lúc trước chú quá tàn nhẫn với tôi!”

Tô Nhạc Quân nhìn Hàn Thừa Nghị, trong mắt nổi lên một tia bi thương, “Chú cứ nằm ở đây, chú không ra tay được, tôi giúp chú xuống tay!”

Cũng không biết nguyên nhân gì, Hàn Thừa Nghị đột nhiên mãnh liệt giãy giụa ngồi dậy, đôi mắt bỗng dưng mở to, sáng ngời nhìn chằm chằm Tô Nhạc Quân, rồi sau đó giống như điên rồi, bóp chặt cổ bà ta.

“A…… Khụ khụ khụ…… Lão Tam, chú điên rồi!”

Tô Nhạc Quân gian nan giãy giụa, sắc mặt dần dần không tốt, “Người đâu…… Khụ khụ khụ…… Cứu mạng……”

Đúng lúc đó, bác sĩ, y tá tiến vào, Nghê Tuấn cũng đi theo vào.

Hàn Thừa Nghị vừa thấy nhiều người như vậy, tức khắc càng trở nên điên cuồng, giống như không quen biết bất kỳ ai, gặp người liền đánh, kim truyền dịch trên tay đã sớm đâm vào da thịt, máu tươi ào ào chảy ra.

“Tam thiếu!” Nghê Tuấn kinh hãi.

“Mau khống chế bệnh nhân, tác dụng phụ của thuốc đấy! Y tá trưởng, giữ chặt tay chân, nhanh lên!”

Trong phòng nhất thời trở nên rối ren.

Nghê Tuấn kéo Tô Nhạc Quân ra, thần sắc âm ngoan, “Đại thiếu phu nhân, phu nhân đã làm gì? Đừng tưởng rằng người là đại thiếu phu nhân mà Nghê Tuấn không dám làm gì, chủ tử của Nghê Tuấn chỉ có mình Tam thiếu!”

“Hừ……” Tô Nhạc Quân chột dạ sờ cổ, cười, “Ta làm gì? Ngươi thật nực cười, không nghe thấy bác sĩ nói sao? Đấy là tác dụng phụ! Liên quan gì đến ta chứ? Biết ngươi là chó rồi! Là chó mà cũng đắc ý sao?”

“Bà!” Khóe mắt Nghê Tuấn muốn nứt ra, tuy rằng Nghê Tuấn biết rõ năm đó Tam thiếu đã làm gì Tô Nhạc Quân, nhưng đối với Tô Nhạc Quân, Nghê Tuấn không đồng tình, “Mời phu nhân rời đi!”

“Ngươi không nói ta cũng sẽ đi!” Tô Nhạc Quân rít gào, “Một đám súc sinh tàn nhẫn độc ác, biết không? Đây là báo ứng! Năm đó Hàn Thừa Nghị chính miệng thề độc, nhìn đi, lời thề ứng nghiệm rồi!”

Nói xong, liếc Nghê Tuấn một cái, xoay người đi rồi.

Nghê Tuấn ngây ngốc đứng tại chỗ, nhớ tới mười năm trước Tam thiếu thề độc.

Hàn Thừa Nghị ta, cuộc đời này nếu sinh con nối dõi, sẽ tự cắt một ngón tay, cùng người yêu thương chia lìa, hơn nữa cả hai sẽ chịu nguyền rủa, không được chết tử tế!

Cắt tay, chia lìa, nguyền rủa, không chết tử tế được……

“Cái kia……”

Bên ngoài vang lên một thanh âm yếu ớt. Nghê Tuấn vừa ngẩng đầu đã thấy Kiều Vũ Vi ngồi trên xe lăn, biểu tình sợ hãi đi tới bên này.

Nghê Tuấn nhíu mày, “Kiều tiểu thư, có chuyện gì vậy?”

“Ta…… Ta……” Kiều Vũ Vi ấp úng, cũng hiểu mình không được hoan nghênh. “Ta đến thăm Thừa Nghị …… Anh ấy có khỏe không?”

Nghê Tuấn không muốn nói chuyện, gật đầu. “Kiều tiểu thư không cần lo lắng, Tam thiếu không tiện gặp tiểu thư, tôi thay Tam thiếu cám ơn tiểu thư, mời tiểu thư trở về đi!”

“Ặc……”

Kiều Vũ Vi đáp ứng một tiếng, nhưng bộ dáng muốn nói lại thôi.

Nghê Tuấn nghi hoặc: “Còn có chuyện gì sao?”

Kiều Vũ Vi hoảng loạn lắc đầu: “Không…… Không có……” Tiếp theo lại cẩn thận hỏi, “Cái kia, Tuyết Vi…… tìm được chưa?”

Nghe nói như thế, Nghê Tuấn cảnh giác một chút, hỏi lại: “Kiều tiểu thư, tiểu thư hỏi cái này làm gì? Vấn đề này, tôi không tiện trả lời, tiểu thư vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi! Mời……”

Tư thái mạnh mẽ của Nghê Tuấn làm Kiều Vũ Vi muốn mở miệng ra lại khép lại.

Kiều Vũ Vi xấu hổ, sợ hãi gật đầu: “Được, đã biết.”

Kiều Vũ Vi đi rồi, Nghê Tuấn nhìn bóng dáng Kiều Vũ Vi, không khỏi suy tư, Kiều Vũ Vi tới là có ý tứ gì? Chẳng lẽ cho rằng cô ta cùng Tam thiếu còn có khả năng sao?

Nhưng nhìn bộ dáng của cô ta lại không giống như thế! Có nên quan tâm cô ta không? Tuy rằng không thích cô ta, nhưng dù sao cô ta cũng là ân nhân cứu mạng cũng là tam thiếu. Nghê Tuấn nhíu mày trầm tư, xoay người tiến vào trong phòng.

Bởi vì trúng độc thời gian quá dài, dùng thuốc cũng có độc tính, xuất hiện rất nhiều tác dụng phụ. Thân thể Hàn Thừa Nghị xem như rất tốt, các bộ phận cũng không bị tổn thương, nhưng thần trí lại mơ hồ hai ngày.

Thấy đồ vật liền quăng ngã, gặp người liền đánh…… Cứ như thế, đến ngày thứ ba, Hàn Thừa Nghị mới tỉnh táo lại.

“Tam thiếu!”

Nghê Tuấn cúi đầu, đi theo Tam thiếu vào sinh ra tử mười năm, đây là lần đầu Nghê Tuấn thấy Hàn Thừa Nghị chật vật như vậy.

“Haha!” Hàn Thừa Nghị suy yếu, cong môi cười nhạo, hỏi câu đầu tiên là, “Tiểu Tuyết đâu? Cô ấy đâu? Mau đỡ ta lên, ta đến gặp cô ấy.”

Nói xong liền xốc chăn lên, mà Nghê Tuấn lại trố mắt ngây dại.

“Làm gì thế? Lại đây đỡ ta, trên người không có sức lực, tay chân còn có chút tê……” Hàn Thừa Nghị ngồi dậy, da thịt màu mật ong giờ phút này lại lộ ra chút tái nhợt hiếm thấy.

Nghê Tuấn tiến lên đỡ lấy anh, thấp giọng nói: “Tam thiếu, độc tố trong cơ thể người còn chưa giải hết, vẫn nên nghỉ ngơi đi……” Dứt lời bèn dừng lại, không dám nói thêm.

“……” Hàn Thừa Nghị nhíu mày, mái tóc che khuất đôi mắt, nghi hoặc nhìn về phía Nghê Tuấn, thần sắc phút chốc ngươi trở nên lãnh ngạnh lên. Miệng lưỡi càng sắc bén, “Nghê Tuấn, Tiểu Tuyết đâu?”

“……” Nghê Tuấn cúi đầu, không dám nhìn anh, cũng không dám nói chuyện.

“Sao không nói chuyện?” Hàn Thừa Nghị vừa rồi còn suy yếu không thể đứng thẳng, giờ phút này lại xách cổ áo Nghê Tuấn, rống giận chất vấn nói, “Người câm rồi sao?”

Nghê Tuấn quỳ trên mặt đất, “Tam thiếu, thuộc hạ vô năng, tìm khắp hải đảo cũng không thấy bóng dáng Tam thiếu phu nhân, chỉ tìm được cái này ở bờ biển!”

Nói, từ trong túi lấy ra một thứ đưa tới trên tay Hàn Thừa Nghị.

Hàn Thừa Nghị tiếp nhận, đặt ở lòng bàn tay, vừa nhìn thấy, đó là đồng hồ anh tặng cô lúc sinh nhật Tiểu Tuyết hai mươi tuổi,. Người không tìm được, chỉ tìm được cái này?

Phút chốc lòng bàn tay nắm chặt, Hàn Thừa Nghị cắn chặt khớp hàm: “Còn tìm không? Có tìm tiếp không?”

“Tam thiếu, vẫn đang tìm, một khắc cũng không chưa ngừng lại! Nhưng Tam thiếu, ngài phải có chuẩn bị! Cái này tìm được ở sát bờ biển, có lẽ Tam thiếu phu nhân đã……”

“Câm miệng!” Hàn Thừa Nghị nâng chân đã Nghê Tuấn ngã lăn trên mặt đất, chung quanh hốc mắt đều đỏ, “Ngươi còn dám nói một chữ, có tin ta giết ngươi hay không!”

“Thuộc hạ không dám!”

“Ngươi ở đây làm gì? Mau đi tìm cho ta! Ngươi coi chừng ta làm gì? Một trăm tinh anh đều kém ngươi, ngươi lại ở chỗ này coi chừng ta? Nghê Tuấn, ngươi càng ngày càng được việc đó!”

Hàn Thừa Nghị tức giận công tâm, bởi vì độc tố chưa giải hết, còn đang sốt, bộ dáng tức giận càng giống như thú bị nhốt.

“Dạ, thuộc hạ đi ngay!”

Nghê Tuấn đang muốn đi, lại bị Hàn Thừa Nghị gọi lại, “Từ từ, thay quần áo cho ta, ta cũng đi!”

“Tam thiếu!” Nghê Tuấn nóng nảy, “Ngài không thể đi, thuộc hạ biết ngài lo lắng Tam thiếu phu nhân, nhưng thân thể ngài …… Ngài hãy tin thuộc hạ đi!”

Hàn Thừa Nghị đỡ trán, vô lực lắc đầu: “Ta trơ mắt nhìn nàng đến sát bờ biển, không ngờ sơ hở, đánh mất cô ấy, bây giờ đến chính ta, ta còn không tin, ta phải tận mắt nhìn thấy Tiểu Tuyết bình an vô sự!”

“Tam thiếu……” Nghê Tuấn nhíu mày, không nói chuyện.

Nhưng mà, lúc Hàn Thừa Nghị mang theo Nghê Tuấn từ bệnh viện đi ra, bên kia đế đô lại truyền đến tin tức xấu……

Khách sạn Agoda, phòng2206.

“Thiếu gia……”

Cửa phòng bị gõ, là thủ hạ của Lương Tư Văn.

Lương Tư Văn đứng dậy đi mở cửa. “Chuyện gì?”

Thủ hạ ghé sát vào Lương Tư Văn, ở bên tai Lương Tư Văn nói nhỏ. Lương Tư Văn đột nhiên chuyển tầm mắt hướng về phía Nhạc Tuyết Vi, lộ ra thần sắc kinh ngạc, Nhạc Tuyết Vi không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn biểu tình của Lương Tư Văn, hẳn là có liên quan đến cô.

“Ngươi đi ra ngoài trước đi! Không cần để lộ chuyện này ra, còn có, chuẩn bị phi cơ, sắp xếp lịch bay, tốt nhất đêm nay bay luôn.”

“Thiếu gia, chuyện này……”

“Đi đi!”

“Dạ.”

Lương Tư Văn sắp xếp xong, đóng cửa lại, nhìn Nhạc Tuyết Vi, hỏi đến: “Cô và Hàn Thừa Nghị có quan hệ gì?”

“A?” Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, chần chờ nói, “Anh, sao anh lại hỏi vậy?”

Lương Tư Văn nâng tay xoa mi, “Cô không nói cũng không sao, nhưng người này rất lợi hại, cô có biết không?”

“Ừm.” Nhạc Tuyết Vi gật đầu, sao cô lại không biết chứ? Hàn Thừa Nghị lợi hại như thế nào, cô đã lĩnh giáo quá nhiều.

“Haizz!” Lương Tư Văn chép chép miệng, thở dài, “Tôi không biết sao cô lại đắc tội Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị ở thành phố T rất lợi hại, nhưng so với thế lực ở nước C thì chẳng đáng kể. Không khoa trương mà nói, ở nước C, Hàn Thừa Nghị muốn làm gì đều là dễ như trở bàn tay, cho dù là quyết định sống chết của một người!”