Chân Linh bị nắm mặc dù rất đau nhưng vẻ mặt lại quật cường, sắc mặt không đổi, con ngươi trong trẻo lạnh lùng thật sâu nhìn vào mắt Nam Cung Cẩm. "Nam Cung Cẩm, không biết ngươi nói những lời này là có ý gì? Ta không phải nên cho rằng Cẩm Vương gia hiện giờ đối với Vương phi bị vứt bỏ có hứng thú?"

Nam Cung Cẩm nghe xong trong lòng run rẩy. Là thế này phải không? Hắn thật sự cẩm thấy hứng thú với nàng sao? Bản thân vừa trở về liền trực tiếp bước vào tìm nàng, thấy nàng nằm trong thùng tắm tư thế xinh đẹp bức người hắn không phải không thừa nhận hắn thật sự chết tiệt hứng thú đến như vậy. (ta ước gì Minh mỹ nam thấy cảnh này, sau đó... hắc... NCC hết đất diễn)

Ý thức được điều đó, Nam Cung Cẩm thập phần không hờn giận, cảm giác được bản thân bị người khác nhìn thấu, vì thế bàn tay to vung lên đem Chân Linh hung hăng đánh ngã trong thùng tắm, lạnh lùng hừ một tiếng đi ra ngoài.

Chân Linh vì gân cốt hai chân bị thương, Nam Cung Cẩm lại dùng sức mà đánh nàng ngã, mặt của nàng va vào bên sườn thùng tắm, máu chảy xuống màu đỏ lạnh lẽo mà xinh đẹp, nhuộm cánh hoa đào thật đẹp bên trong thùng tắm.

Chân Linh cắn răng nhịn đau, hai tay chống đỡ lên thành thùng, cố gắng kéo thân thể trở lại, mất chút sức lực rốt cuộc một lần nữa nằm lại trong thùng tắm, trên mặt máu vẫn chảy không ngừng càng thêm xinh đẹp.

Nam Cung Cẩm, không biết ngươi cảm thấy bản thân quá tốt đẹp hay là ngươi quá tự kỷ, cho rằng ta lấy thái độ lạt mềm buộc chặt với ngươi là vì muốn ngươi hứng thú với ta sao?

Xem ra nàng thật sự đã phạm vào một sai lầm, nam nhân đều là loại càng coi thường hắn, sẽ gợi lên thú tính điên cuồng trong cơ thể họ, bọn họ nhất định cho rằng chinh phục một nữ nhân khó dạy bảo sẹ có cảm giác rất thành tựu.

Nam Cung Cẩm, nếu đã như vậy Chân Linh ta tiếp theo sẽ làm ngươi mất hết hứng thú.

Ổn định xong tâm trạng, Chân Linh tự tin nở nụ cười, nụ cười kia xinh đẹp không thể tả, đôi mắt sáng ngời giống như sao trên bầu trời đem ánh mắt người hút vào thật sâu.

Nghe được tiếng động, Bích Ba vừa vào liền nhìn thấy Chân Linh xinh đẹp tự tin như vậy không khỏi ngây người, căn bản đã quên tại sao mình tới.

Chân Linh cảm giác được có người tiến vào không khỏi thu lại ý cười, quay lại thấy Bích Ba nàng nhẹ giọng kêu. "Bích Ba, lại đây đỡ ta đứng dậy đi."

Bích ba lúc này mới từ ngây ngốc hoàn hồn trở về, thấy máu trên mặt Chân Linh nàng sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, nước mắt ào ào chảy xuống, vội vàng chạy tới trước mặt Chân Linh. "Tiểu thư... người chảy máu! Tiểu thư, người đừng cử động, để Bích Ba dìu người đi ra, phải lập tức cầm máu."

Chân Linh trên mặt nở nụ cười thản nhiên, Bích Ba khoa trương quá... chút thương tổn nhỏ này đối với nàng mà nói không tính là cái gì, khoảng thời gian ám sát cùng đánh nhau ở hiện đại, mỗi lần như vậy nàng phải chịu vô số vết thương lớn nhỏ, so với hiện tại nghiêm trọng gấp trăm lần. Chỉ có điều đối với sự quan tâm của Bích Ba sâu trong đáy lòng nàng cảm thấy rất cảm động, lăn tăn chảy vào trái tim nàng, đó cũng là an ủi đáng giá nhất từ khi nàng xuyên qua thời đại xa lạ này.

Nàng vươn tay lau đi những giọt lệ của Bích Ba, ôn nhu nói. "Đừng khóc Bích Ba, ta thật sự không có việc gì."

"Tiểu thư..."

"Được rồi. Đỡ ta đứng lên đi."

"Dạ."

Đơn giản chải xong mái tóc dài, Chân Linh ngồi trước gương bình tĩnh nhìn khuôn mặt bị thương , khóe môi giơ lên một nét cười lạnh.

Cho mình thời gian nửa tháng, nửa tháng sau Chân Linh ta chẳng những phải rời khỏi Cẩm Vương phủ mà còn phải khiến cho Nam Cung Cẩm ngươi vô cùng hối hận. Ta muốn cho ngươi hiểu được không phải nữ nhân nào cũng đều vây quanh ngươi, cũng không phải toàn bộ nữ nhân đều tôn nam nhân làm trời. Chân Linh ta muốn cho nữ nhân thời đại này biết, không phụ thuộc vào bất kỳ nam nhân nào vẫn có thể sống rất tốt.