"Mặt của ngươi bị làm sao vậy?" Nam Cung Cẩm khẽ run, khuôn mặt khôi ngô đầy phức tạp hé ra giọng nói lạnh lùng, đôi mắt chợt hiện lên một chút đau lòng.

Hắn lúc này chân thật mà biểu hiện một nam nhân thâm tình nhưng trong mắt Chân Linh cũng chỉ là nụ cười lạnh lùng trào phúng.

Nam nhân chính là cái dạng này. Nữ nhân đối với bọn họ càng không để tâm bọn họ lại càng hướng lòng đến. Trong lòng bọn họ hận không thể để cho nữ tử thiên hạ đều vì sức hấp dẫn của bọn họ mà mơ mộng hão huyền.

Nam Cung Cẩm, ngươi sai lầm rồi! Chân Linh ta không giống những nữ tữ như vậy cũng không muốn làm nữ tử như vậy.

Chân Linh bình tĩnh nhìn về phía Nam Cung Cẩm, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng mang theo vẻ thản nhiên cùng trào phúng. "Nam Cung Cẩm, ngươi thu hồi bộ mặt ghê tởm của ngươi ngay, ta vẫn tốt không cần ngươi đồng tình. Còn nữa, ngươi không phải muốn biết ta mua được sát thủ từ đâu sao? Vậy thì lục soát đi, đoán chừng Lãnh Nguyệt cư là nơi cực kỳ ô uế làm bẩn hai chân vô cùng tôn quý của ngươi, xin cứ tự nhiên."

Chọc giận một người có lẽ so với lấy lòng một người dễ dàng hơn nhiều, với lại nàng một chút cũng không muốn chào đón Nam Cung Cẩm, nếu không phải vì muốn rời khỏi nơi này thì nàng cũng không muốn làm.

Nàng quyết định thay đổi chiến lược, kể từ hôm nay, Chân Linh nàng sẽ là một người phụ nữ đanh đá không hơn không kém, một nữ nhân ngu xuẩn như thế xem Nam Cung Cẩm ngươi còn hứng thú hay không?

Nam Cung Cẩm nghe vậy, đau lòng trong mắt tiêu tán, trong mắt tràn đầy ngọn lửa phẫn nộ, tuấn nhan băng lãnh lúc này lại càng lạnh lùng không một chút tình cảm. Hắn tiến lên hai bước, bàn tay to hung ác nắm cổ tay mảnh khảnh của Chân Linh.

"Hừ, ngươi nghĩ bổn vương đồng tình với ngươi thật sao? Nói cho ngươi biết, bổn vương tuyệt đối không đồng tình với ngươi!" Nam Cung Cẩm ngữ khí lạnh lùng hung hăng đánh ngã Chân Linh, vẻ mặt băng lãnh làm người ta sợ hãi, nói với thị vệ đang đứng phía sau. "Nhanh cho bổn vương. Lục soát tất cả không được bỏ sót."

"Vâng." Thị vệ nhận được mệnh lệnh vội vàng tìm kiếm xung quanh.

Chân Linh đặt tay lên chân ánh mắt lạnh lùng nhìn toàn bộ. Cổ tay trắng trẻo mảnh khảnh một mảnh xanh tím chằng chịt nhìn thấy mà phát hoảng.

Bích Ba đứng bên cạnh Chân Linh thấy vậy trong lòng đau xót, đối mắt ngấn đầy lệ. Nàng cúi xuống nghẹn ngào lên tiếng. "Tiểu thư... người không sao chứ? Người đau không?"

Nam cung Cẩm đứng trước mặt nhìn thấy tất cả ánh mắt phức tạp, hắn xoay người sang chỗ khác nhẹ nhàng ôm Cố Thủy Nhu vào lòng, không thèm liếc mắt nhìn Chân Linh một cái.

Chân Linh nhẹ ngành vỗ tay Bích Ba. "Bích Ba, ta không sao!"

Bích Ba nghe thấy ngữ khí Chân Linh thản nhiên trong lòng càng đau, nàng bất động thanh sắc (ung dung thản nhiên) nhìn Nam Cung Cẩm, nhìn thấy Nam Cung Cẩm diễn trò khanh khanh ta ta cùng Cố Thủy Nhu trước mặt các nàng, toàn thân vừa đau vừa hận.

Vương gia chết tiệt này mắt bị mù sao? Tiểu thư tốt như vậy hắn lại không cần, lại đi đem nữ nhân lòng dạ rắn rết kia coi như bảo bối còn chưa tính, nay còn chạy đến trước mặt tiểu thư diễu võ dương oai thật quá quắt.

Chân Linh nhìn bộ dáng tức giận của Bích Ba không khỏi cười nhẹ, ý cười dịu dàng mang theo chút tĩnh lặng xinh đẹp không toát ra bên ngoài lại như cố ý, như tơ tằm ấm áp làm cho người ta không nhịn được phải hướng tới.

Nam Cung Cẩm vừa vặn chuyển mắt qua thu toàn bộ nụ cười của Chân Linh vào đáy mắt. Hắn hơi ngẩn người sau đó cực kỳ phẫn nộ. Nữ nhân chết tiệt này, chẳng lẽ hắn như thế mà lại không bằng một nha đầu sao?

Được. Tốt lắm. Bổn vương thật muốn nhìn ngươi cố ý giả vờ hờ hững chỉ để khơi mào hưng thú của bổn vương như thế nào.