Nick Fury như mọi khi lại đứng trước cửa kính văn phòng mình nhìn ra bên ngoài. Thật ra là một người thuộc trường phái hành động, ông không thích việc cứ ngồi mãi ở văn phòng.
Nhưng là một cục trưởng của SHIELD thì so với việc ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, việc dẫn dắt toàn cục sẽ quan trọng hơn nhiều. Vì dù gì nhiệm vụ sẽ có đặc vụ thực hiện còn việc điều hành toàn cục giúp cho cả SHIELD hoạt động hiệu quả cao thì chỉ có một mình ông làm được thôi.
Ông cứ như một bức tượng, đứng nguyên ở chỗ ấy không hề động đậy. Đôi mày nhíu lại cho thấy ông đang suy nghĩ vài việc hơn nữa cũng chẳng phải việc tốt lành gì. Đúng lúc này thì có tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của ông.
Nick Fury bước đến trước bàn làm việc nhấn vào nút loa ngoài rồi lạnh lùng nói: “Nói đi.”
Người ở đầu dây bên kia có vẻ đã quen với giọng điệu này, bèn trả lời lại bằng giọng rất chuyên nghiệp: “Cục trưởng, đặc vụ Coulson đã về rồi.”
Nick Fury trước đó đã dặn dò nếu Coulson về thì phải lập tức báo với ông ngay nên nghe thế thì liền nói: “Bảo cậu ta đến văn phòng tôi ngay.”
“Tuân lệnh cục trưởng.” Người ở đầu dây bên kia trả lời.
“Còn nữa…” Nick Fury có vẻ nhớ ra gì đó rồi vội nói thêm: “Về con chó mà cậu ta dắt theo, cứ dẫn nó thẳng đến căn tin đi, tôi không muốn gặp nó.”
“… Vâng thưa cục trưởng.”
Coulson tuy ban đầu cùng ngồi chung máy bay với Tony Stark vì dù gì nhiệm vụ ban đầu của anh là đến Afghanistan giúp quân đội Mỹ địa phương tìm kiếm Tony Stark.
Nhưng sau khi tìm được Tony thì anh lại được nhận một nhiệm vụ đặc biệt, việc này khiến nhiệm vụ ban đầu của anh lại trở thành một cái cớ để che mắt người khác để ẩn giấu đi nhiệm vụ mới của mình. Thế nên giữa đường khi máy bay tiếp thêm nhiên liệu thì anh đã để Hubbs ở lại chỗ của Tony. Sau khi dặn dò nó tuyệt đối không được nói chuyện thì một mình anh lại chuyển sang chiếc máy bay vận chuyển quân sự kia.
Chiếc máy bay vận chuyển này bay thẳng đến một sở nghiên cứu bí mật của SHIELD. Máy bay vừa hạ cánh đã có một nhóm bảo vệ sở nghiên cứu chờ sẵn từ lâu lập tức tiếp cận rồi vây kín lấy chiếc máy bay đến một giọt nước cũng không chảy ra được.
Dưới sự giám sát của những người này, cánh cửa máy bay từ từ mở ra, Coulson bước ra đầu tiên. Theo sau đó là năm chiếc buồng đông lạnh rất lớn được những người lính Mỹ ngẫu nhiên khiêng ra ngoài.
Những người lính này vừa mới khiêng các buồng đông lạnh xuống máy bay thì những người của SHIELD đã lập tức đón lấy. Coulson quay lại nói với họ: “Rất cảm ơn sự hộ tống của các anh trên đường, tiếp tục bay về hướng đông một ngàn cây số nữa sẽ có một sân bay, các anh có thể nhận tiếp tế và nghỉ ngơi ở đó.”
Câu này thật ra chính là một câu đuổi khách. Ở đây là sở nghiên cứu bí mật cho nên không phải ai cũng được quyền biết đến. Những người lính này rõ ràng không có quyền này cho nên phải bảo họ mau chóng đi thôi.
Cách làm này tuy có hơi không được lịch sự nhưng những người lính Mỹ vẫn làm theo. Bởi vì thiên chức của quân nhân chính là phục tùng cộng thêm việc họ nhìn cảnh tượng bày binh bố trận xung quanh cũng hiểu được nơi đây chắc chắn có liên quan đến một bí mật mà cấp độ của bản thân không nên biết rồi.
Sau khi vào sở nghiên cứu, số buồng đông lạnh ấy được khiêng vào phòng thí nghiệm. Lúc này Coulson nói với các nhân viên nghiên cứu: “Lập tức kiểm nghiệm thứ ở bên trong, cục trưởng Fury muốn mọi người đưa ra báo cáo ngay.”
Buồng đông lạnh được mở ra, bên trong mỗi buồng đều có một cái xác to tướng nhưng có cái tương đối hoàn chỉnh, có cái lại được chắp nối lại từ các mảnh thịt vụn. Đây chính là những kẻ Tà hóa bị Evanson chuyển hóa ở Afghanistan.
“Đúng là khó tin.” Nhìn thấy những cái xác trong buồng đông lạnh, một nữ nhân viên nghiên cứu có gương mặt xinh đẹp kinh ngạc nói.
“Năm người đột biến giống hệt nhau.” Một nam nhân viên nghiên cứu đứng bên cạnh nói.
“Chỉ là ngoại hình giống thôi, còn chưa kiểm nghiệm thì chưa thể nói là giống hệt được.” Nữ nhân viên nghiên cứu phản bác.
“Vẻ ngoài là do gen quyết định, ngoại hình của chúng đã giống nhau đến hơn chín mươi phần trăm. Thế thì gen của chúng chắc chắn sẽ có nhiều chỗ giống nhau.” Nam nhân viên nghiên cứu tranh luận.
“Vẻ ngoài của chúng có thể là do nhân tố con người tạo ra cũng có thể là phẫu thuật chỉnh hình.”
“Tôi nghiêng về hướng chúng giống nhau về bản chất, có thể chúng là anh em sinh năm.”
Hai người họ cứ anh một câu tôi một câu tranh luận liên tục mặc kệ người xung quanh khiến cho Coulson và những người khác phải đưa mắt nhìn nhau.
“E hèm.” Coulson ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, lúc này người phụ trách ở đây mới đứng ra giải thích: “Jemma Simmons và Leo Fitz là những nhân viên nghiên cứu rất ưu tú.”
“Trước khi có nghiên cứu chi tiết thì bất cứ phát ngôn nào cũng chỉ sẽ là suy đoán và giả thiết.”
“Tôi tán thành nhưng tôi cho rằng cuối cùng sẽ chứng minh giả thiết của tôi là đúng.”
“Ồ, thế sao? Đây đúng là điều mà tôi muốn nói.”
Người phụ trách sau khi giới thiệu xong mới phát hiện ra họ hoàn toàn không để ý gì đến tình hình bên này cả bèn phân bua: “Jemma và Fitz rất thường xuyên chìm đắm vào công việc.”
Coulson cũng chỉ biết cười méo xệch: “Mau đưa kết quả ra nhé.” Sau đó quay người bước đi.
Coulson sau đó lên máy bay trực thăng bay thẳng đến New York rồi định đón Hubbs trước rồi sẽ tính tiếp, anh thật sự không yên tâm để Hubbs ở chung với người khác.
Lần này phải giao nó cho Tony chẳng qua chỉ là việc bất đắc dĩ. Do nơi mà Coulson muốn đến là một sở nghiên cứu bí mật nên đương nhiên không tiện dẫn Hubbs theo cùng. Tuy bề ngoài nó chỉ là một con chó nhưng có vẻ thông minh hơn người thường nhiều. Dẫn nó đi một vòng ở đây, nói không chừng sau khi quay về nó sẽ kể hết cho Evanson.
Hơn nữa với tính cách của con chó này, có khi người ta chỉ cần mang một bịch thức ăn cho chó đến là nó sẽ khai hết tình hình ở đây nhưng tất nhiên có lẽ sẽ không ai nghĩ đến chuyện thăm dò tin tình báo từ một con chó.
Khi đến gặp Tony cũng là lúc anh ta đang tổ chức một cuộc họp báo. Thế là Coulson nói vài câu với thư ký của Tony là Pepper rồi dắt Hubbs đi.
Lúc này, giữa hai việc nên đem trả con chó trước hay là về báo lại tình hình trước, Coulson đã chọn việc thứ hai.
“Cục trưởng đang chờ anh ở văn phòng, anh mau đến đó đi.” Coulson vừa về đến tổng hành dinh thì đã bị một người gọi, anh quay lại thì thấy người ấy chính là Melinda.
Lúc này Melinda không còn mặc bộ quần áo hành động nữa mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng viền hoa và chiếc váy màu kem. Trang phục thế này rất hợp với thân phận nhân viên văn phòng hiện tại của cô. Coulson thì lại lần đầu tiên nhìn thấy Melinda ăn mặc thế này nên không khỏi kinh ngạc.
“Con chó này cứ giao cho tôi, cục trưởng Fury không muốn gặp nó.” Melinda nói tiếp.
Coulson giật mình rồi nhớ lại cảnh lần đầu Hubbs gặp Nick Fury mà không khỏi bật cười: “Tôi chân thành khuyên cô, đừng có nói chuyện với con chó này.”
Nói xong anh bước đi, để lại Melinda đứng đó với vẻ mặt ngơ ngác.
“Cục trưởng, xác của đám người đột biến đó tôi đã giao cho sở nghiên cứu bí mật rồi, tôi tin chẳng bao lâu sẽ có kết quả.” Coulson đến văn phòng của Nick Fury để báo cáo. Việc của Tony thì khi ở Afghanistan đã nói rồi nên ở đây anh không nhắc lại nữa.
“Tôi biết rồi.” Nick Fury nói: “Tôi gọi cậu đến đây là vì một việc khác.”
Coulson thầm nghĩ: Gần đây xảy ra nhiều việc quá hơn nữa còn toàn bắt mình phải làm, có thể để tôi thở một chút không?
“Vào sáng sớm hôm nay…” Nick Fury đang định nói ra thì chợt thấy một người hộc tốc bước vào.
“Thưa sếp, bên quân đội chỉ giao cho chúng ta có hai cái xác.”