Corby sau khi gửi thông tin xin chi viện thì lập tức lao ra khỏi căn nhà để giúp đồng đội của mình. Anh cũng không nghĩ là sau khi có mình giúp thì sẽ đánh bại chúng, bởi vì sự lợi hại của bọn Tà hóa đó đã quá rõ ràng trước mắt. Cả một tiểu đội hoàn chỉnh còn bị chúng diệt sạch, huống hồ bây giờ chỉ là một nhóm nhỏ năm người?

Thế nên kế hoạch của Corby chính là dùng khẩu súng máy đang có để cầm cự được bao lâu thì cầm cự. Nếu không thể chặn được thì cứ để chúng vào làng, tận dụng địa hình để chơi trốn tìm với chúng. Hơn nữa ở đây cũng có rất nhiều người sẽ phân tán sự chú ý của chúng, chỉ cần có thể kéo dài thời gian chờ chi viện đến thì mọi việc sẽ được giải quyết.

Còn về việc người dân trong làng liệu có gặp bất trắc hay không, Corby bây giờ cũng không thể quan tâm nữa, vả lại người trong làng cũng không phải công dân Mỹ hay có quen biết gì với anh, bản thân quân đội Mỹ đóng ở Afghanistan cũng không phải đội bảo vệ hòa bình Liên Hiệp Quốc, không lẽ phải vì những người không quen này mà hi sinh tính mạng bản thân sao?

Corby vốn suy tính như thế, nhưng sau khi ra ngoài thì lại ngây ra, bởi vì cảnh tượng trước mắt khác với anh tưởng tượng rất nhiều. Đáng lẽ trong suy nghĩ của anh, khi tiếng súng máy vừa vang lên thì những người dân nghèo khổ này sẽ lập tức chui xuống gầm giường run lẩy bẩy không dám bước ra ngoài mới phải, nhưng những người dân ở đây thật sự quá hung hãn.

Dân làng hầu như xông ra khỏi nhà cùng lúc với Corby, những người này bất kể nam nữ, thậm chí cả ông già bà lão sáu bảy mươi tuổi và những đứa trẻ mới mười bốn mười lăm tuổi cũng cung vác súng chạy ra. Súng của họ có đủ chủng loại, có súng trường tự động AK47, có súng trường Mosin hậu thế chiến, cá biệt còn có cả súng máy hạng nhẹ RPK, tóm lại là các loại súng do Liên Xô chế tạo.

Đây là vùng sa mạc ở Afghanistan, nhà nào không có súng thì làm sao sống nổi? Cộng thêm việc trong làng đột nhiên xuất hiện năm tên lính Mỹ, khiến tinh thần họ đã căng thẳng, giờ lại nghe có tiếng súng thì gần như theo một phản xạ có điều kiện lập tức xông ra ngoài, tưởng là bọn Mỹ đang giở trò. Nhưng khi ra ngoài nhìn thấy tình hình thì họ lập tức đứng cùng chiến tuyến kề vai chiến đấu với những người Mỹ.

Hết cách rồi, một bên là đám lính Mỹ không đáng tin nhưng dù sao cũng vẫn còn là con người, còn một bên là bọn Tà hóa tuy đi bằng hai chân nhưng hoàn toàn chẳng giống con người chút nào, thế thì nên giúp ai đây? Thế nên lúc này phía của Corby được sự trợ giúp của hơn hai mươi khẩu súng nữa.

“Chỉ có ba tên thôi.” Corby lao ra bên cạnh O’Neal, vừa giơ súng bắn vừa nói.

“Lúc giao chiến đã giết được một tên, xem ra sau khi chúng ta rút lui thì đã có một tên nữa bị chết.” O’Neal bắn một phát đạn rồi nói: “Nhưng có vẻ chúng trở nên thông minh hơn rồi.”

Hiện giờ những kẻ Tà hóa chỉ còn lại ba tên, cách ngôi làng khoảng hơn hai trăm mét, nhưng lần này chúng không lấy tay không che chắn nữa mà cả ba tên mỗi tên vác một cánh cửa xe Hummer chặn trước mặt, làm như thế có thể tránh được một phần đạn bắn.

Nhưng Corby và dân làng không hề ngây thơ, lập tức bắn xuống phía dưới, bọn mày che phần đầu thì bọn tao sẽ bắn vào chân, vừa hay sẽ không cho bọn mày xông vào nhanh chóng. Thế nên bọn Tà hóa dưới sự áp chế của hỏa lực đã không thể bước đi nhanh được.

“Chi viện khi nào mới đến?” O’Neal hét to giữa tiếng súng.

“Sắp rồi, chưa đầy một phút nữa sẽ có máy bay không người lái.” Corby cũng hét to trả lời.

“Tốt quá, mau ném bom giết chết lũ quái vật này đi.” Lúc này James đứng cạnh đó cũng vui mừng nói.

Chậc, James vừa dứt lời thì một chiếc Predator đã bay lướt qua đầu họ, ba người và cả Jordan lẫn Maddie đang đứng bắn súng máy trên cao đều ngẩng đầu nhìn cho đến khi chiếc máy bay biến mất ở cuối chân trời.

“Khốn kiếp, đây chỉ là một chiếc máy bay trinh sát.” O’Neal tức giận hét lên, sau đó rút súng ra bắn một loạt đạn về phía trước. Ông đây đang chờ các người đến cứu mạng, thế mà các người chỉ bay ngang chụp một tấm ảnh rồi biến mất.

“Cố cầm cự, tối đa ba phút nữa thì chi viện thật sự sẽ đến.” Corby nói lớn. Dù gì Predator cũng đã bay qua rồi, có nghĩa là người của bộ chỉ huy đã nhìn thấy tình hình ở đây. Thế thì tính toán thời gian, chi viện hỏa lực không trung chậm nhất không quá ba phút sẽ xuất hiện.

Đúng như Corby dự tính, bộ chỉ huy căn cứ đã nhìn thấy những hình ảnh mà Predator truyền về, tất cả mọi người đều kinh ngạc không thốt nên lời. Thân hình cao hai mét rưỡi hoàn toàn không phải vẻ ngoài của con người ấy chỉ hoàn toàn dựa vào sự phòng hộ nực cười mà có thể chống lại được làn mưa súng bão đạn, việc này đã phá tan nhận thức của họ.

Nhưng Coulson nhìn thấy hình ảnh này chỉ nhẹ nhàng nói ra một từ: “Người đột biến.”

“Cái gì? Cậu nói cái gì?” Huck đang kinh ngạc trước thông tin hiển thị trên hình ảnh, cộng thêm giọng của Coulson luôn khá nhỏ nên ông không nghe thấy rõ.

“Không có gì.” Coulson lấp liếm. Trước khi được cho phép thì anh không muốn giải thích những thông tin liên quan đến người đột biến cho Huck.

Huck chăm chú nhìn Coulson, nhưng cuối cùng từ bỏ suy nghĩ muốn tìm hiểu đến cùng, dù gì hiện giờ còn có việc quan trọng hơn cần làm: “Cho dù là gì thì họ hiện giờ cũng cần chi viện không trung.”

Huck lập tức hạ lệnh: “Tấn công chí mạng dày đặc những sinh vật không rõ, mã phân biệt địch ta là TW0300Z.”

Do không biết phải gọi đám người Tà hóa là gì nên ông gọi chúng bằng cái tên những sinh vật không rõ. Sau khi Huck hạ lệnh thì trên sân bay của căn cứ lập tức có bốn phi công leo lên hai chiếc máy bay chiến đấu Raiden chuẩn bị cất cánh.

Còn đám người Corby ở chiến trường lúc này vẫn đang nóng lòng chờ đợi, vì bọn Tà hóa chỉ còn cách ngôi làng chỉ khoảng một trăm mét.

“Hây.” Một tên Tà hóa bị trúng hai viên đạn, hắn đột nhiên hét to rồi ném cánh cửa xe Hummer ra đằng trước như một chiếc đĩa bay.

“A…” Một người bản địa chỉ kịp kêu lên một tiếng thì đã bị cánh cửa xe bay đến chém đứt nửa người.

“Ôi chết tiệt.” O’Neal mắng rồi tiếp tục cầm súng bắn như điên.

Nhưng cảnh tượng ấy đã khiến mọi người thật sự khiếp sợ, không ít người bản địa đã bắt đầu lùi lại. Việc này khiến hỏa lực lúc này bị yếu đi rất nhiều, khiến bọn Tà hóa tiến đến càng nhanh hơn.

Tám mươi mét, bảy mươi mét, bốn mươi mét. Cứ mỗi khi chúng tiến gần vài bước thì số người bản địa trên trận địa lại chạy mất một số. Hỏa lực lại yếu đi một chút, chúng vì thế lại tiến nhanh hơn một chút.

Khi vẫn còn cách trận địa ba mươi mét thì bọn Tà hóa hét lên rồi ném cánh cửa xe đi, hoàn toàn bỏ qua phòng ngự phát động xung phong.

“Súng máy áp chế, rút lui vào trong làng.” Corby hét to, anh cũng không biết có thể rút lui kịp vào trong làng trước khi bọn Tà hóa xông vào hay không nhưng hiện giờ ngoài cách này ra thì không còn cách nào khác.

“Vù.” Lúc này đột nhiên có tiếng máy bay công suất lớn truyền đến, hai chiếc chiến đấu cơ Raiden cuối cùng cũng đến.

“Đã đến khu vực chỉ định, chuẩn bị bắt đầu tấn công.” Phi công trên hai chiếc máy bay báo cáo, sau đó họ khóa mục tiêu vào bọn Tà hóa rồi nói: “Đã khóa mục tiêu, bắt đầu tấn công.”

Máy bay chiến đấu Raiden là sản phẩm của thập niên bảy mươi thế kỷ trước nhưng nhờ vào sức bền và hỏa lực mạnh nên rất phù hợp sử dụng ở Trung Đông này.

Họ lập tức lượn xuống, đưa khẩu súng máy khẩu kính ba mươi mi-li-mét nhắm thẳng vào ba tên Tà hóa rồi tấn công ồ ạt như một trận mưa rào. Khi họ chuẩn bị bay lên lại ném quả bom Maverick được gài bên dưới xuống mặt đất.

Sau khi màn khói tan đi thì đám người Tà hóa mạnh mẽ kia cũng đã hóa thành một đống thịt vụn. Dù gì thì cũng chỉ là máu thịt, chúng cũng không phải là Hulk nên dưới sức tấn công hỏa lực không trung mạnh thế này thì ngay cả thi thể cũng không thể bảo toàn.

“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.” Đám người Corby đã có thể thở phào nhẹ nhõm, bất chấp tất cả nằm lăn ra đất. Họ đều quyết định, lần này sau khi quay về sẽ giải ngũ.

Coulson lúc này đã ra khỏi bộ chỉ huy, anh cầm một chiếc máy bộ đàm nói với các đặc vụ khác: “Các anh mau cùng với đội chi viện đến vị trí chiến đấu, đem thi thể của đám người đột biến đó về, dù là một tế bào cũng không được thiếu.”

Còn Evanson ở New York cũng đã cảm nhận được bọn Tà hóa đều đã tử vong hết, anh bèn nhìn đồng hồ trên tay rồi nói: “Chưa đến hai mươi bốn tiếng nữa, thế này đúng là nhanh quá.”

“Thôi bỏ đi, chết hết thì cứ chết hết vậy.” Evanson mặc kệ phẩy tay, sau đó nói bằng giọng nham hiểm: “Bên chỗ Whitehall chắc cũng sắp xong rồi, động tĩnh lần này chắc chắn còn lớn hơn cả bên Trung Đông.”