Giao dịch đã đạt được, Evanson cũng không cần ở lại đây nữa. Whitehall đích thân tiễn anh ra về, đồng thời sau khi Evanson đi rồi còn dõi theo anh một lúc. Mà mãi đến khi về đến văn phòng rồi, Whitehall mới hiểu ra tại sao sau lúc Evanson đi thì ông ta luôn cảm thấy có một cảm giác không đúng lắm, đó là Evanson thế mà lại đi bộ mà về.
Một giám đốc điều hành của công ty Umbrella vô cùng bí ẩn, khi ra về lại không lên một chiếc Cadillac mà lại đi bộ.
Nhưng Whitehall cũng không vì chuyện này mà nghi ngờ rằng công ty Umbrella vốn do Evanson bịa ra này chỉ là một công ty nhảm nhí chứ hoàn toàn không hề tồn tại, bởi vì lúc nãy Evanson thật sự đã diễn quá hay khiến cho Whitehall hoàn toàn tin Umbrella là một công ty lớn mạnh, bí ẩn, sở hữu công nghệ sinh học tiên tiến và thuần thục.
Mà một khi con người ta đã nhận định việc gì đó, thì cho dù phát hiện ra vài chi tiết nhỏ đáng nghi ngược lại với nhận thức của mình đi chăng nữa, cũng sẽ dựa theo logic của bản thân để tự liên tưởng ra vô số lí do. Sau đó chọn ra một hoặc nhiều lí do hợp lí nhất rồi công nhận những chi tiết ấy phù hợp với nhận thức và logic của mình, hành vi này chúng ta thường hay gọi là tự huyễn hoặc bản thân.
Whitehall giờ đang tự huyễn hoặc bản thân, ông ta cũng tự nghĩ ra rất nhiều lời giải thích cho việc vị giám đốc điều hành của Umbrella lại đi bộ, nhưng cũng giống những lí do như bảo vệ môi trường hoặc rèn luyện sức khỏe vừa mới nghĩ ra là đã bị dẹp sang một bên, lí do không có tiền mua xe hoàn toàn không hề xuất hiện trong đầu ông ta.
Kết luận cuối cùng Whitehall rút ra chính là muốn ẩn mình và bảo mật. Tưởng tượng xem một người đi bộ giữa đám đông sẽ thu hút sự chú ý hơn hay một chiếc xe sang trọng sẽ khiến người ta để ý hơn? Cứ thử bước ra đường mà hỏi, một chiếc Cadillac siêu dài cho dù đi về hướng nào thì có lẽ hỏi mười người cũng sẽ có năm người nhớ rõ, còn nếu hỏi một người đang đi bộ về hướng nào thì có được hai người còn ấn tượng đã là khá lắm rồi.
Thảo nào trước nay mình chưa hề nghe một chút nào về công ty Umbrella này, thì ra là do bọn họ hành động ẩn mình như thế. Whitehall hoàn toàn tin vào sự tự huyễn hoặc của chính mình.
“Thưa ông, chúng tôi mất dấu rồi.”
Trong lúc Whitehall đang suy xét xem lần sau ra đường có nên đổi từ đi xe thành đi bộ không thì một thuộc hạ của ông ta bước vào, báo cho ông ta một tin không tốt lắm.
Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, Whitehall đã phái người theo dõi Evanson nhưng không phải vì ông ta muốn thám thính hành tung của Evanson mà là vì một mục đích khác, thế nên khi nghe thuộc hạ báo cáo là đã mất dấu, ông ta không hề tức giận mà khi nhìn thấy người này còn tỏ vẻ vui mừng, chỉ bình thản hỏi: “Sao lại mất dấu?”
“Sau khi rời khỏi nơi này được năm phút, anh ta rẽ vào một ngõ tối, khi tôi bước vào thì không thấy bóng dáng anh ta đâu nữa.” Whitehall không tức giận không có nghĩa là tên thuộc hạ này không thấy sợ, thế nên khi trả lời câu hỏi, mồ hôi anh ta tuôn ra như tắm.
“Con ngõ ấy thông đến đâu?” Whitehall hỏi.
“Đó là một ngõ cụt, thưa ông.” Tên thuộc hạ liếm môi trả lời.
“Cậu ta leo tường sao?” Whitehall hỏi tiếp.
“Thưa ông, xung quanh nơi ấy đều là nhà cao tầng, thấp nhất cũng đến năm mươi tầng.” Mỗi tầng nếu cao ba mét thì năm mươi tầng sẽ cao một trăm năm mươi mét, ngoại trừ Spiderman ra thì không ai có thể chớp mắt leo lên cao đến như thế.
“Thế có khi nào cậu ta chui xuống đường cống ngầm không?” Whitehall hỏi câu này thì bật cười.
“Thưa ông, lối xuống… lối xuống đường cống ngầm nằm bên ngoài con ngõ.” Hơi thở của tên thuộc hạ càng lúc càng gấp, vì anh ta phát hiện ra báo cáo của mình có quá nhiều điều không tin được. Ông chủ sai mình theo dõi một người, kết quả chưa đầy năm phút đã mất dấu, còn báo cáo của bản thân tuy hoàn toàn là sự thật nhưng nghe ra thì lại vô cùng ảo diệu. Thế thì kết cục của mình có thể tốt đẹp không?
“Xem ra cậu ta có phương pháp đặc biệt.” Nhưng rồi ngoài dự tính của anh ta, ông chủ lại không hề nổi trận lôi đình đưa anh ta đi xử bắn.
“Tôi biết rồi, cậu đi đi.” Nếu chỉ dùng cách đơn giản này mà có được manh mối hữu dụng gì đó thì cũng không đến mức trước giờ ngay cả cái tên Umbrella cũng chưa từng nghe đến. Có nhiều lúc theo dõi không phải là để thu về manh mối mà chỉ là một loại thái độ.
Nghe Whitehall nói thế, tên thuộc hạ cảm thấy nhẹ cả người, lập tức chuẩn bị rời đi nhưng anh ta vừa mới quay người chưa kịp đi bước nào thì đã ngửa mặt lên trời rồi ngã lăn ra đất không động đậy.
Các vệ sĩ bên trong lập tức chạy đến kiểm tra, đưa tay lên cổ anh ta một chút rồi nói: “Anh ta chết rồi.”
Lúc này thì anh chàng xấu số ấy toàn thân đã biến thành màu xanh xám, dáng vẻ khô héo như bị ốm, gương mặt lại hiện ra một nụ cười, nhưng có nụ cười này là do cơ mặt bị cứng lại khi chết tạo ra, còn cặp mắt thì vẫn mở trừng trừng nhưng lại đục ngầu, thật sự vô cùng kỳ dị và đáng sợ.
“Đúng là một phản hồi trực tiếp.” Whitehall bật cười rồi nói. Cái gọi là theo dõi này thật ra chỉ là để thăm dò, thăm dò thử sức chịu đựng của cái công ty gọi là Umbrella kia, xem ra sức chịu đựng của đối phương hầu như bằng không.
“Lôi cậu ta đi.” Hiểu ra được điều này, Whitehall bèn ra lệnh cho cấp dưới xử lí thi thể. Nhưng sau khi ông ta nhìn thấy màu của thi thể thì gương mặt đột nhiên biến sắc nói: “Khoan đã, không ai được động vào cậu ta. Gọi đội phòng chống hóa học đến đây.”
Nhìn bộ dạng thi thể, cộng thêm việc chết bất ngờ như thế thì có thể khẳng định là trúng độc mà chết. Nhưng đã trúng độc gì? Thử liên tưởng đến hiểu biết của bản thân về Umbrella, họ là một công ty chế tạo vũ khí sinh học lấy con người làm vật thí nghiệm, nếu họ đã có thể chế ra được thuốc tăng cường cho cơ thể người thì cũng có thể tạo ra được vi rút sinh học giết người. Nghĩ đến những đặc điểm của vi rút sinh học, khuôn mặt Whitehall trở nên tái xanh.
Tuy không tin đối phương chỉ vì một lần thăm dò nhỏ nhoi này mà muốn trừ khử luôn cả mình nhưng mà cẩn thận đề phòng vẫn hơn, thế nên ông ta vội vàng gọi ngay đội phòng chống hóa học đến khử độc rồi nhân tiện kiểm tra xem liệu mình có biến thành giống như thế không.
Đúng như Whitehall dự đoán, đây chính là bút tích của Evanson, với thực lực hiện tại của anh thì cho dù không có Hubbs bên cạnh cũng vẫn dễ dàng phát hiện ra có người đang theo dõi mình. Đây cũng chính là phản hồi cho việc theo dõi ấy, báo cho Whitehall biết bản thân anh không hề kiên nhẫn, để ông ta đừng gây ra hành động gì quá đáng nữa.
Hơn nữa cái chết của người này ngược lại sẽ khiến Whitehall thêm yên tâm, bởi vì anh bị người ta theo dõi nên đã xử lí như thế này. Nếu đổi lại người này vẫn còn sống thì có thể sẽ khiến Whitehall cảm thấy Umbrella tuy lớn mạnh nhưng lại không dám lên mặt với Hydra, thế thì ông ta sẽ không ngần ngại được nước lấn tới, thậm chí điều tra triệt để. Đây là việc Evanson hoàn toàn không muốn.
Nhưng mà, Evanson chẳng dùng vi rút sinh học gì cả, cậu ta chỉ dùng một lời nguyền của Warlock: Doom (Ngày Tận Thế), một lời nguyền mãn tính có hiệu lực khá lâu.