“Kỳ thực thì chúng ta có thể sử dụng portal để đi đến đó.” Sau đó thì Clade lấy hai chiếc nhẫn được làm từ đồng thau ra khỏi túi sách, rồi lại quay sang nói với Evanson: “Chúng ta có thể truyền tống đến thánh điện ở London, sau đó lại truyền tống từ London đến Đông Âu, thuận tiện có thể nhờ những pháp sư ở đó tìm kiếm tên ác ma kia giúp chúng ta.”
Sau khi nghe thấy lời đề nghị này thì suy nghĩ của Evanson có chút lung lay, tuy Nick Fury vẫn luôn cường điệu chiếc xe bus đó là loại hiện đại nhất, tốt nhất ở trên thế giới, nhưng Evanson vẫn không quá quan tâm. Vì trong suy nghĩ của hắn thì đó cũng chỉ là một chiếc bus được cải tạo lại, có thêm nhiều thiết bị công nghệ cao mà thôi, không có gì là quá đặc biệt cả.
Hơn nữa nếu như hắn nhớ không nhầm thì trụ sở này được xây ở trên vách núi, vậy thì xe bus lên đến đây bằng cách nào chứ? Hơn nữa chỗ mà chúng ta muốn đến là Đông Âu đó sếp ạ!
Xe bus thì sao có thể đến đó được chứ? Đi dưới đáy biển sao? Cho dù chiếc xe bus này có thể đi được ở dưới nước lẫn trên cạn thì sợ là lúc đến được đó đã sắp đến năm mới rồi chứ còn nói gì đến đông chí nữa!
“Ồ, xe bus đã đến rồi.” Sau khi nhận được thông báo của cấp dưới thì Nick Fury nói lại với mọi người ở trong phòng.
Lông mày của Evanson khẽ nhướn lên, nhanh như vậy sao? Chẳng lẽ xe bus của các ông còn có thể bay sao?
Nhưng mà khi nhìn thấy bộ dáng đắc ý kia của Nick Fury thì Evanson vẫn quyến định nể mặt ông ấy đi ra nhìn một chút.
“Bà nó, chiếc xe bus này đúng là có thể bay lên trên trời...” Sau khi nhìn thấy cỗ xe bus kia thì Evanson mới phát hiện ra suy nghĩ của bản thân có chút thiển cận, người Mỹ rất thích gọi một vài loại máy bay là bus, nhất là máy bay loại lớn.
Một chiếc máy bay màu đen, đang từ từ hạ cánh ở độ cao hơn 50m. Tiếng động cơ của nó rất lớn, khiến cho mọi người ở xung quanh phải bịt tai lại.
“Boeing C-17 Globemaster, tôi cũng đã cử người cải tạo lại một chút. Tăng thêm cánh phụ ở đuôi và hai bộ động cơ, đương nhiên nó còn được trang bị thêm những vũ khí cần thiết nữa.” Nick Fury chống tay vào thắt lưng rồi lại nói tiếp: “Đây là một pháo đài bay, một trung tâm chỉ huy và cũng là một biệt thự sang trọng.”
“Chúng ta còn chờ gì nữa, mau lên xe thôi.” Clade cất hai chiếc nhẫn được làm từ đồng thau kia đi, portal gì chứ, tôi đã sớm chán nó rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy chiếc máy bay này ngầu hơn nhiều.
“Tôi có thể khẳng định món đồ chơi này không phải là dành cho tôi.” Evanson khẽ vuốt cằm, hơn nữa hắn càng nhìn lại càng thấy quen mắt, vì vậy liền dò hỏi: “Là dành cho Coulson?”
“Ừ... cậu có biết không?” Nick Fury khẽ nhìn mọi người ở xung quanh rồi quay sang nói với Evanson: “Đôi lúc dáng vẻ thông minh này của cậu cũng rất gợi đòn, khiến cho người khác cảm thấy chán ghét.”
Tuy là nói như vậy nhưng Nick Fury vẫn trả lời câu hỏi của Evanson: “Sau khi Coulson sống lại thì thân phận của cậu ấy sẽ trở thành cơ mật cao cấp, những đặc công từ cấp bảy trở xuống đều không có quyền biết được thông tin của Coulson, hơn nữa tôi cũng không có ý định hủy bỏ giấy báo tử của cậu ấy.” Khi nói đến đây thì trong giọng nói của ông ấy có chút không đành lòng: “Cậu có biết điều đó sẽ đồng nghĩa với việc gì không?”
“Đó là xóa hết toàn bộ quá khứ của anh ấy.” Evanson thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Người thân, người yêu của anh ấy đều sẽ cho rằng anh ấy đã chết, hơn nữa bọn họ sẽ không thể gặp mặt. Đây là một quyết định vô cùng tàn nhẫn.”
Những đặc công từ cấp bảy trở xuống đều không có quyền biết, vậy thì đừng nói là những người thường, cho dù cô bạn gái là nghệ sĩ Cello của anh ấy cũng không là ngoại lệ. Đây là muốn Coulson cũng phải gánh chịu một phần của nỗi đau sinh ly tử biệt...
“Tuy nó rất tàn nhẫn, nhưng mà nó là cần thiết.” Nick Fury có vẻ như là không đành lòng: “Nó là cần thiết, tuy nó đem đến cho cậu ấy những vết thương trong tâm hồn, nhưng mà tôi cũng không có thời gian để chờ những vết thương đó từ từ khép lại.”
“Cho nên ông định đưa chiếc xe bus này cho anh ấy coi như là món quà an ủi sao?” Evanson cũng đã bắt đầu thích thú với việc gọi máy bay thành xe bus này rồi.
“Một nhóm mới.” Nick Fury sửa lại: “Tạo một nhóm mới tràn ngập quan tâm và sự yêu thương là cách tốt nhất để trị liệu vết thương của tâm hồn, hơn nữa nếu có việc để làm thì cậu ấy cũng sẽ không có thời gian để suy nghĩ lung tung nữa.”
“Thuận tiện giải quyết những rắc rối cho ông luôn, và đó mới là mục đích chính của ông đúng không?” Evanson chỉ về hướng khu căn cứ: “Người khác đều nói ông chủ luôn tìm cách vắt kiệt bọn họ, còn ông là sau khi vắt kiệt rồi lại tìm cách để lấy ra dùng tiếp.”
“Đừng nói thế chứ.” Trong giọng nói của Nick Fury còn ẩn chứa một tia uy hiếp: “Nói không chừng là một ngày nào đó sẽ đến lượt của cậu.”
“Ôi chao, hù chết bảo bảo rồi.” Evanson khẽ nghiêng đầu sang một bên.
“Các anh còn đang chờ cái gì vậy?” Lúc này thì Clade đã khám phá xong chiếc máy bay, sau đó đứng ở cửa hô lớn: “Chiếc máy bay này quá hoành tráng rồi.”
“Tôi đến ngay.” Evanson vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Clare liền lập tức trả lời lại.
“Melinda cô cũng đi cùng với bọn họ đi, hơn nữa cũng nhân cơ hội này để làm quen với chiếc máy bay này luôn.” Nick Fury ra lệnh cho Melinda.
“Tuân lệnh, tôi hiểu được.” Sau khi nghe thấy những lời nói bóng gió này của Nick Fury thì Melinda liền biết bản thân cô ấy sẽ gia nhập vào nhóm mới của Coulson, hơn nữa điều này làm cho cô ấy rất vui vẻ.
“Tuy Coulson là lãnh đạo nhưng cô mới là nòng cốt của nhóm.” Nick Fury dặn dò: “Còn có một điều này nữa, cô phải đợi cậu ấy năn nỉ mời cô gia nhập thì lúc đó cô mới được đồng ý.”
“Hả?” Yêu cầu này của Nick Fury khiên cho Melinda cảm thấy có chút khó xử. Ai cũng biết The Cavalry đã không phải đi công tác nước ngoài nữa và cô cũng có dự định đi làm lại nhưng nếu như không nói thì ai sẽ mời cô chứ? Người khác là vì họ không dám, còn Coulson là vì anh ấy tôn trọng cô.
"Cô cứ yên tâm đi, cậu ấy nhất định sẽ đến tìm cô.” Nick Fury ra vẻ bí hiểm: “Tôi hiểu cậu ấy quá mà...”
Sau khi đã an bài thỏa đáng toàn bộ công việc thì ba người Evanson, Melinda và Clare cũng lần lượt đi lên máy bay, nhưng phương hướng lại không phải là Đông Âu.
Một lát sau thì máy bay lại hạ cánh xuống một sân bay chuyên dụng của SHIELD. Điều này làm cho Evanson cảm thấy kỳ quái, bởi vì theo như hành trình của máy bay thì còn chưa đến địa điểm để máy bay tiếp thêm nhiên liệu, hơn nữa chiếc máy bay này cũng được trang bị rất đầy đủ thì chiếc máy bay này hạ cánh để làm gì?
Sau khi cửa máy bay được mở ra thì một nhóm gồm 20 binh lính chỉnh tề tiến vào. Viên lính dẫn đầu hành lễ với Evanson: “Thủ trưởng, chúng tôi theo lệnh của cục trưởng Nick Fury đến để trợ giúp.”
Evanson gật đầu, cuối cùng thì hắn cũng rõ có chuyện gì đang xảy ra, thì ra là tiếp viện sức chiến đấu.
Nếu như muốn tiết kiệm thời gian thì nên đón những người này trước rồi mới đến đón đám người của Evanson.
Nhưng căn cứ Tahiti là một căn cứ có độ cơ mật cao, cho nên càng ít người biết càng tốt, cũng vì thế mà đành phải làm ngược lại trình tự, đón đám người Evanson trước rồi mới đi đón mấy người này.
Evanson cũng không biết phải nói gì về những người lính cao to lực lưỡng này, bởi vì bọn họ nói là đến để hỗ trợ, nhưng có thể giúp được gì chứ, bởi vì cho dù là ác ma hay là Ghost Rider đều không sợ súng đạn.
Nhưng mà tính ra thì bọn họ vẫn có thể giúp những việc lặt vặt, dù sao thì chiếc máy bay này rất lớn, lại còn có nhiều công năng nên chỉ có ba người bọn họ thì cũng khó mà quản lý được, nhất là hai người ở trong đó còn không biết gì cả.
Hơn nữa ma quỷ luôn rất giỏi trong việc mê hoặc lòng người cho nên sợ là sẽ có không ít người giúp đỡ cho Locke, nếu vậy thì những binh lính này cũng có tác dụng.
“Sĩ quan, báo cáo tên của anh.” Evanson nói với binh lính đứng đầu.
Tên lính kia tháo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt cương nghị, góc cạnh: “Thưa thủ trưởng tôi tên là Rumlow.”
Nick Fury quả là biết chọn người.