Cặp song sinh tỏ vẻ ghét bỏ với cái vẻ trung thành của Gornoth: "Sao hồi trước bọn ta lại không nhận ra ngươi trung thành như thế này nhỉ?"
Gornoth chẳng phải cái dạng sống chết trung thành như Agatha não tàn, hồi trước lúc còn là thuộc hạ làm việc dưới quyền của cặp song sinh eredar, hắn càng giống một kẻ làm thuê hơn. Có lệnh thì tôi nghe, có việc thì tôi làm, có thưởng thì tôi lĩnh, trung thành cũng có, nhưng đến khi nhiệm kỳ của cặp song sinh kết thúc, thì cái sự trung thành đó cũng kết thúc luôn.
Nhưng chẳng thể ngờ tới, giờ Gornoth lại lột xác như thế này, hắn bày ra cái dáng vẻ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.
"Ôi, đúng là không thể nói hết trong một câu." Mặt Gornoth đầy vẻ bi phẫn: "Thưa hai cô, hai người không biết đấy thôi, cái tên ngu xuẩn mất não Hellmondath ấy là một kẻ kém cỏi, tài năng của tôi mà phải lãng phí ở chỗ hắn thì đúng là không ổn chút nào."
Biết nói sao đây, không so sánh thì mới không thấy thương tổn. Chẳng phải cặp song sinh bọn ta xuất sắc gì, đây đều là nhờ Hellmondath tôn chúng ta lên mà thôi.
"Cho đến hôm nay thì tôi cũng sáng mắt ra rồi, hai người mới là người lãnh đạo, người thầy, ngọn đèn hải đăng của Dreadscar Rift." Gornoth vừa kêu khổ vừa dẻo mỏ nịnh hót.
"Đủ rồi." Sacrolash có chút bực mình, ngắt lời ca tụng công đức của Gornoth: "Ta hỏi ngươi, đại bác của Dreadscar Rift có phải vẫn do ngươi nắm giữ không?"
Cặp song sinh hiểu rõ, Gornoth là một kẻ gió chiều nào theo chiều nấy, lòng trung thành của hắn vô cùng rẻ mạt, nhưng cặp song sinh không hề để bụng đến chuyện này, chỉ cần hắn có thể thể hiện giá trị của mình là được.
"Tất nhiên rồi." Gornoth không hề do dự mà trả lời, hắn biết đây chính là khoản tiền đặt cược lớn nhất của mình: "Gần đây Hellmondath chẳng có hứng thú với những thứ đó, cho nên quyền hạn của chúng vẫn nằm trong tay tôi, chỉ có điều..." Nói đến đây Gornoth đột nhiên dừng lại.
"Chỉ có điều gì?" Alythess cau mày, hỏi với vẻ khó chịu.
Gornoth thoáng hiện vẻ khó xử, nói: "Tôi không thể khởi động chúng."
"Ngươi nói cái gì?" Sacrolash hơi híp mắt lại: "Ngươi đùa bọn ta đấy à?"
"Hay là do..." Cánh tay vẫn duỗi bên hông của Alythess liền lóe lên ánh lửa: "Ngươi quên mất bọn ta đáng sợ thế nào rồi nhỉ!"
"Không có, tôi đâu dám." Gornoth sợ sệt nói: "Chỉ là vì Soul Engine không có nhiên liệu nên ngừng trệ rồi, không thể cung cấp sức mạnh, cho nên tôi mới không thể khởi động chúng, thực sự không phải do tôi đâu mà."
"Ừm..." Cặp song sinh eredar cùng lúc trầm ngâm, coi như chấp thuận câu trả lời này. Nhung đồng thời hai người họ cũng gặp phải vấn đề khó, biết đi đâu để tìm đủ nhiên liệu đốt cho Soul Engine bây giờ? Dù gì chỗ này không phải là tiền tuyến của quân đoàn, lúc nào cũng có lượng lớn linh hồn được đưa đến.
"Chuyện nhiên liệu cứ để tôi lo." Lúc này Evanson đột nhiên nói.
"Hả?" Cặp song sinh eredar nhìn nhau, sau đó Alythess nói: "Anh cần phải biết, muốn duy trì Soul Engine vận hành, số lượng cần đến là không nhỏ đâu."
Sacrolash cũng nhắc nhở: "Hơn nữa Engine của Dreadscar Rift còn là loại cũ nữa... đúng không?" Cô nhìn Gornoth rồi hỏi với vẻ thắc mắc, sau khi thấy đối phương gật đầu mới nói tiếp: "Nên số lượng linh hồn cần đến lại càng lớn."
"Số lượng đã không đủ..." Evanson khẽ cười: "Thì dùng chất lượng để bù đắp vậy."
"Thế thì cũng cần đến rất nhiều, với lại linh hồn chất lượng cao cũng không phải thứ dễ có." Alythess khoanh hai tay lại, nói: "Nếu anh thu gặt được chừng ấy, ắt sẽ tạo ra phiền hà không nhỏ, cho nên phương châm hạ mình làm việc trước mắt của chúng ta là không phù hợp."
"Tôi biết." Evanson nói hờ hững: "Linh hồn cũng có cái gọi là "độ mới9;."
Đúng vậy, trên trái đất không một giây phút nào là không có người chết cả. Hơn nữa còn có rất nhiều địa điểm tử vong cố định, ví dụ như bệnh viện, hay như Trung Đông và chiến trường ở rừng mưa nhiệt đới Nam Mỹ.
Nhưng chất lượng linh hồn của những người đã chết này ra sao? Những người bị bệnh tật giày vò rồi chết trong bệnh viện, đã tê dại với khổ đau rồi, khát vọng được sống tiếp sớm đã chẳng còn nữa rồi, đối với họ, cái chết chính là sự giải thoát, chất lượng của linh hồn loại này thậm chí còn không bằng một người bình thường chết bất đắc kỳ tử.
Còn những phần tử khủng bố và những kẻ buôn bán "bột giặt", mặc dù bọn họ được coi là tội phạm, nhưng bọn họ sớm đã coi việc phạm tội và giết người thành thói làm mãi cũng quen, một vài người trong số họ khi làm chuyện đó, thậm chí còn chẳng hề có chút xao động tâm lý nào, cho nên chất lượng linh hồn của bọn họ cũng chỉ là loại thường thôi.
Người càng trơ dại, linh hồn cũng càng mất đi giá trị. Thống khổ, tội lỗi và biến chất thực sự không phải là trạng thái bất động, mà là một trạng thái không ngừng biến hóa.
Đây chính là sự khảo vấn nội tâm bản thân của những người phải trải qua quãng thời gian đang tràn đầy hy vọng, trong phút chốc lại hóa thành tuyệt vọng, của những con chiên ngoan đạo phải trải qua sự mờ mịt và đau khổ khi tín ngưỡng sụp đổ, của những người trong sáng bất đắc dĩ phạm phải tội ác, chấp nhận sự tha hóa.
Chỉ có những linh hồn đã trải qua những việc này, mới là tươi mới, mới thực sự là có chất lượng.
Cũng giống như trong Scourge vậy, những Death Knight được coi là hùng mạnh nếu không phải hồi còn sống đã tử vì nghĩa ở chiến trường, cũng là tín đồ cuồng tín.
Khi bọn họ còn sống, Lich King đã xếp đặt sao cho họ phải chịu đủ sự phản bội mà chết, hay sau khi họ đã chết thì tín niệm méo mó của bọn họ lại khiến họ làm ra những chuyện đáng căm giận và phỉ nhổ nhất, nhưng lại để lại chút nhân tính cuối cùng trong họ, khiến linh hồn của họ phải chịu đựng dằn vặt.
Nhưng cũng chính những sự đau khổ này, chính những vướng mắc này, lại hóa thành sự hùng mạnh của bọn họ.
Cho nên mới nói nếu muốn tìm số lượng lớn linh hồn như thế này trên trái đất, phỏng chừng sẽ phải diễn hết tất cả những tập phim Saw mới được, hơn nữa quy mô còn phải thật rộng lớn. Nếu chuyện này có thể suôn sẻ thì chẳng bằng nên mong chó husky không phá nhà thì hơn.
Nhưng Evanson lại cười gian, vỗ một cái vào túi không gian của mình: "Chỗ tôi vừa hay lại có một nhóm linh hồn chất lượng cao đây."
"Có bao nhiêu?" Sacrolash hỏi.
"Một nghìn." Evanson trả lời.
Alythess nhìn sang phía Gornoth, hắn tính toán sơ qua một chút rồi gật đầu nói: "Nếu chất lượng của những linh hồn này đủ tốt, thì có lẽ là đủ rồi đấy."
"Chắc chắn chất lượng không tồi đâu." Evanson tự tin nói: "Dù gì những linh hồn này cũng làm quân vương ác ma phải nhớ mãi không quên mà."
Đúng là người trước trồng cây người sau hái quả, năm đó Mephisto trù tính sẽ khiến tất cả người làng San Venganza sẽ phải khuất phục trước dục vọng của nội tâm, sa đọa biến chất, khiến bọn họ phải chết trong thời khắc họ vui sướng nhất.
Hắn đã thèm thuồng những linh hồn này từ rất lâu rồi, nhưng cái mấu chốt để thu gặt những linh hồn này, khế ước San Venganza, lại đột nhiên bị Carter Slade phát hiện ra và cướp đi mất, hắn đành phải tạm thời bỏ đi.
Nhưng cuối cùng bản khế ước này lại rơi vào tay của Evanson, một Warlock cho dù có đáng hổ thẹn đến mấy cũng sẽ thành thực mà nhả thứ này ra sao?
Cho nên Evanson mới nói dối, đưa khế ước cho thần Sấm mang về Asgard để lừa bịp Mephisto.
Từ đó trở đi, Evanson vẫn chưa thể nghĩ ra được nên dùng những linh hồn chất lượng cao này vào việc gì, nhưng bây giờ vừa hay lại cần đến.