Gió bắc thổi… hoa tuyết bay… Gornoth lảo đảo đi về nhà. Một con quỷ có diện mạo hung ác vào lúc này lại làm cho người khác cảm thấy ông ta giống như là Dương Bạch Lao vậy.
“Anh mau nói đi, ý kiến này là ai nói cho anh vậy.” Agatha nhìn về phía khung cảnh vô cùng thê lương nơi Gornoth đang đứng, sau đó lại quay về phía Evanson rồi cất tiếng hỏi.
“Ý của cô và về chuyện ký khế ước với Gornoth?” Sau khi nói xong thì Evanson bỗng nở nụ cười rồi nói tiếp: “Đương nhiên là do tôi nghĩ ra được.”
“Thật sao?” Hàng lông mày của Agatha khẽ nhướn lên.
“Vấn đề này có gì không ổn sao?” Evanson hỏi.
“Không có vấn đề gì cả.” Agatha nói: “Chỉ là tôi cảm thấy một ý kiến tuyệt vời như thế này thì nên do các vị nữ chủ nhân nói cho anh mới đúng chứ.”
“Hừ.” Evanson cũng vô cùng tức giận mà hừ một tiếng, chẳng lẽ trong suy nghĩ của cô thì IQ của tôi thấp đến thế sao? Thấp đến nỗi liền một ý kiến hay cũng không nghĩ ra được? Nhưng mà hắn ta vẫn lên tiếng hỏi tiếp: “Tại sao lại nói như vậy?”
“Gornoth không phải là một nhân vật tầm thường.” Agatha lúc này như đang nhớ lại những chuyện trong quá khứ rồi nói tiếp: “Chỉ là vì ông ta đã mai danh ẩn tích mấy vạn năm rồi cho nên mọi người cũng dần quên mất sự quan trọng của ông ta.”
“Tôi biết.” Câu trả lời này của Evanson làm cho Agatha có chút nghi ngờ, nhưng mà hắn ta cũng nhanh chóng quyệt miệng rồi nói tiếp: “Nhờ phúc của cô cho nên bây giờ tôi rất cẩn thận trong việc triệu hồi và ký khế ước với ác ma.”
Bởi vì lần trước chưa tìm hiểu kỹ mà đã triệu hồi cặp song sinh Eredar cho nên Evanson đã đẩy bản thân hắn vào trong nguy hiểm, cũng vì thế mà sau đó hắn ta trở nên vô cùng cẩn thận trong những việc này, bởi vì hắn ta không dám chắc bản thân có thể một lần nữa thoát khỏi nguy hiểm như lần trước.
Cũng vì thế mà lần này trước khi triệu hồi Gornoth thì Evanson đã phải tìm hiểu rất kỹ quá khứ của ông ta. Nói đến cũng thấy việc lần này rất trùng hợp, vì cặp song sinh Eredar từng là chỉ huy cao nhất của Dreadscar Rift, mà vào lúc đó thì Agatha cũng đã là thủ hạ của hai người bọn họ, vì vậy tình báo của cô ấy chắc hẳn rất là chính xác.
“Hừ hừ...” Agatha cũng chỉ có thể nhìn về phía Evanson rồi cười trừ, sau đó thoải mái nói tiếp: “Cũng đúng, dù sao thì hai vị đại nhân cũng ở chỗ của anh cho nên việc anh biết những thứ này cũng không có gì kỳ quái cả.”
Rất lâu trước đây, nơi này là tiền tuyến trong trận chiến của Burning Legion, là một trong những căn cứ tạo thành Dreadscar Rift, nơi đây còn có một trận địa Fel Cannon có quy mô khổng lồ, còn có khoang bắn của Fel Reaver, cũng với trạm tiếp nhiên liệu của Fel Battlesship.
Tất cả nhưng thứ này đều là thành tựu của nhà khoa học gia vĩ đại Gornoth. Thế nhưng cùng với việc chiến tuyến của quân đoàn vẫn luôn dịch chuyển lên phía trước cho nên phải bỏ một số thứ ở lại, tuy có thể mang theo Fel Reaver và Fel Battlesship nhưng mà toàn bộ Fel Cannon lại chỉ có thể để ở nơi này, và đó có thể xem là một món tài sản khổng lồ.
“Vấn đề mà tôi quan tâm nhất vào lúc này là số pháo đài này còn có thể dùng được không nữa.” Nói gì thì nói, cho dù đó là sản phẩm do quân đoàn chế tạo nhưng nó cũng đã bị bỏ hoang mấy vạn năm cho nên Evanson có chút lo lắng.
“Anh cứ yên tâm đi.” Agatha vô cùng chắc chắn nói: “Gornoth đã về hưu rồi, cho nên việc duy nhất có thể giúp cho ông ta giết thời gian chính là bảo dưỡng những khẩu đại pháo này, cho nên tình trạnh của những thứ đó cũng không quá kém. Hơn nữa...”
Vừa nói đến đây thì Agatha lại nở một nụ cười thần bí: “Chìa khóa bí mật để khởi động những khẩu pháo này đang nằm trong tay của Gornoth, cho nên chỉ cần...” Cô ta đưa tay ra để phụi chỗ bụi ở trên một chiếc Soul Engine đã ngừng hoạt động sau đó mới nói tiếp: “Chỉ cần làm cho những động cơ này được kích hoạt trở lại, để tạo ra năng lượng cho những khẩu đại bác này hoạt động, thì chúng ta có thể sử dụng những thứ đó.”
Sao đó Agatha lại nói tiếp: “Những khẩu đại bác đều đã từng lập công lớn. Nhớ năm đó chúng tôi từng xâm lược một thế giới, nhưng người của thế giới này cũng không phải là dễ đối phó, lúc đó bọn họ đã từng phái hai mươi, ba mươi tiểu đội lẻn vào các ngóc ngách ở xung quanh để tiến hành phá hoại. Nhưng mà cuối cùng thì bọn họ cũng chết ở dưới uy lực của những khẩu pháo này.”
Evanson khẽ híp mắt lại, các ngóc ngách sao? Vậy thì nói cách khác là phạm vị ảnh hưởng của những khẩu pháo này có thể lan đến cả những ngõ ngách nhỏ nữa sao.
“Tên lãnh chúa Hellmondath này đúng là một tên lãnh chúa không đủ tư cách.” Sau khi nghe xong thì Evanson liền cảm thấy vui vẻ, sau đó hắn ta lại tiếp tục dò xét đối phương: “Hắn ta lại dám để một quyền lực lớn như vậy ở trong tay của một người bị trục xuất trong thời gian dài mà không thu hồi lại.”
“Tôi là cường đại nhất, tôi chỉ cần một tay là có thể đánh bại tất cả mọi người trong Dreadscar Rift, không có ai có thể là đối thủ của tôi.” Trong giọng nói của Agatha tràn đầy sự khinh thường: “Đầy chính là suy nghĩ của tên đầu thì to nhưng não lại nhỏ kia.”
“Lãnh chúa của Azgalord chính là một loài sinh vật vừa to lớn vừa ngu ngốc.” Evanson khẽ lắc đầu: “Sự tồn tại của Hellmondath chính là để chứng minh cho điều này.”
“Đúng vậy, không biết tại sao mà ông ta có thể lên làm được lãnh chúa nữa.” Agatha xoay người lại, trong giọng nói tràn đầy thâm ý: “Hai vị nữ chủ nhân còn mạnh hơn ông ta nhiều...”
“Đúng vậy.” Evanson cũng vô cùng đồng ý quan điểm này: “Sợ rằng cũng chỉ có hai người bọn họ mới có đủ tư cách trở thành lãnh chúa của nơi này.”
Sau khi nói xong thì Evanson liền nhìn thấy ánh mắt của Agatha, sau đó hai người liền nở một nụ cười tràn đầy sự ăn ý.
Ngày hôm sau, Evanson liền dậy thật sớm để đi đến công ty Front Company do cặp song sinh thành lập.
Hơn nữa về bề ngoài của công ty này thì nó không quá giống một công ty có vốn khởi điểm lên đến 60 tỷ. Mặt tiền của công ty trông có vẻ khả đơn giản, diện tích cũng không quá lớn, hơn nữa cũng chỉ có ba mươi tầng. Ở Mỹ thì loại công ty như thế này dù không có một vạn thì cũng có tám nghìn công ty.
Lần đầu tiên nhìn thấy tòa nhà này thì Evanson liền nghĩ có phải hai người này đã tham ô công quy để mua “bột giặt” rồi không. Thế nhưng...
“Sau khi đi vào bên trong lại giống như bước vào một thế giới khác vậy.” Evanson nói. Không nghĩ được ở dưới một tòa nhà bình thường như vậy lại có một trụ sở cao mười tầng ở dưới mặt đất.
“Còn may là có tên Ross kia.” Cũng hiếm thấy cặp song sinh kia ở trong công ty chứ không phải là đang ở trong Night Club. Sau đó Evanson nói tiếp: “Trước khi ông ta bị cách chức cũng đã ném đi không ít thứ tốt.”
Thực ra thì tòa nhà này vốn là tài sản của quân đội Mỹ, công việc xây dựng và phụ trách quản lý đều do tướng quân Ross chịu trách nhiệm, nơi này còn là một trong những cơ sở nghiên cứu ra những người lính có siêu năng lực bí mật của ông ta.
Thế nhưng sau vụ việc của Abomination thì tướng Ross bị rơi đài, những hạng mục do hắn chủ trì cũng bị cưỡng chế đình chỉ, toàn bộ các tư liệu liên quan cũng bị thiêu hủy, sở nghiên cứu cũng bị đóng cửa. Hơn nữa phía quân đội cũng phải bồi thường một khoản tiền lớn cho chính phủ, cho những người dân bị nạn và để trùng tu lại cơ sở vật chất bị hư hại.
Vì vậy Ross liền đề nghị bí mật bán tòa nhà này để giảm bớt áp lực tài chính cho phía quân đội. Tuy bên quân đội không thiếu tiền nhưng có ai lại chê tiền nhiều chứ? Cho nên việc bán đi một trung tâm nghiên cứu đã bị đóng cửa cũng không phải là vấn đề gì quá to tát, hơn nữa... Công ty có thể mua lại tòa nhà này cũng không phải là một công ty bình thường, nói không chừng là trong tương lai sẽ có cơ hội để hợp tác.
Quan trọng nhất là bản chất của loại giao dịch bí mật như thế này cũng có rất nhiều điều mờ ám, rất nhiều người có thể có được một khoản tiền hoa hồng không nhỏ trong vụ việc này, vậy sao lại không làm chứ?
“Mặc dù thiết bị ở đây đã bị phía quân đội mang đi nhưng những thiết bị cơ bản thì vẫn có.” Sacrolash nói tiếp: “Những thiết bị cần thiết cho sự phát triển của giai đoạn đầu cũng gần như là đủ hết rồi.”
“Đúng là đã đủ gần hết rồi.” Evanson gật gật đầu.
“Chúng ta không bàn về vấn đề này nữa.” Alythess bỗng nhiên chuyển sang chuyện khác: “Thu hoạch của anh trong lần này cũng không nhỏ nhỉ.”
“Gornoth.” Evanson nở nụ cười: “Không có ai thích hợp với việc chủ trì hạng mục Edge of Tomorrow hơn ông ta cả.”
“Tôi cũng biết ông ta.” Sacrolash gật đầu nói: “Ông ta cũng có thể xem như là thủ hạ cũ của tôi, thế nhưng vấn đề mà tôi muốn hỏi cũng không phải là những thứ này...” Cô ta khẽ nở nụ cười: “Phong cảnh ở dưới váy của Agatha như thế nào?”
“Quả thật là mông của cô ấy rất trắng...” Evanson đang nói chuyệ rất vui vẻ bỗng nhiền khựng lại, sau đó không ngừng chảy mồ hôi lạnh: “Sao các cô lại biết được chứ?”