Evanson cũng không khách khí, đóng cửa lại, thoải mái ngồi xuống ghế sô pha, bắt chéo hai chân, nói thẳng với Nick Fury: "Chẳng lẽ ông không cảm thấy quả bom đó thực sự rất kỳ lạ hay sao?"
"Đúng vậy, tôi cũng thấy quyết định này của Ủy ban cực kỳ không ổn, thậm chí còn quá đáng ấy." Nick Fury đứng dậy đi tới trước tủ rượu, lấy ra một chai rượu màu nâu nhạt: "Uống một ly nhé."
Tiếp đó ông còn hướng chai rượu trong tay về phía Evanson như muốn khoe khoang: "Hagrid và whisky, rượu ngon hiếm có đấy."
Nhưng rồi ông liền thương cảm nói: "Coulson cũng có chai rượu như này, cậu ấy vẫn luôn muốn sau khi hoàn thành một nhiệm vụ kinh động lòng người sẽ uống hết chai đó, tiếc thay... Haiz." Nick Fury thở dài một cái, sau đó tự mình rót rượu cho Evanson.
"Anh ấy là anh hùng, cái chết của anh ấy rất có ý nghĩa." Evanson nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Nick Fury cũng uống một ly, nhưng trong lòng ông thật ra lại đang thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì hành động lần này của ông mang ý nghĩa trấn an Evanson.
Nghĩ mà xem, bạn đang chiến đấu máu lửa ở tiền tuyến, kết quả ở hậu phương lại bắn một quả bom nguyên tử tới, thì bạn sẽ cảm thấy thế nào? Đổi vị trí cho nhau để suy nghĩ về chuyện này, nếu là Nick Fury thì ông không thể nhẫn nhịn nổi, ông thực sự rất sợ Evanson sẽ bực mình mà trả thù thế giới.
Hơn nữa cũng không phải ông vô duyên vô cớ nhắc tới Coulson, đây cũng được coi là nhắc lại một chút về tình hữu nghị thân thiết giữa Evanson và SHIELD. Vả lại...
Nick Fury lại rót đầy ly rượu: "Coulson là anh hùng, đối với tôi cái chết của cậu ấy cũng là một tổn thất lớn, nhưng..." Nick Fury giả vờ chần chừ một chút: "Nhưng đối với Ủy ban mà nói, Coulson chẳng qua cũng chỉ là một con số trong danh sách tử vong mà thôi."
"Bọn họ là quan chức, đối với họ bất cứ người nào cũng chỉ là con số mà thôi, cho nên có những lúc quyết định của họ thoạt nhìn rất khó thuyết phục, lạnh lùng, thậm chí còn không có tình người."
Tóm lại nghìn sai vạn sai vẫn cứ là lỗi sai của Ủy ban, chẳng dính dáng gì đến SHIELD và tôi đây cả.
"Fury, tôi nghĩ ông hiểu lầm rồi." Evanson đặt ly rượu xuống, cười cười rồi nói: "Tôi đến đây không phải là để phàn nàn kêu khổ đâu, mà là tôi nghĩ chuyện này có vấn đề rất lớn, tuyệt đối không thể dùng hai chữ "không ổn' này mà cho qua được."
Nick Fury giật giật lông mày, ngẫm nghĩ chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình nào khác hay sao: "Nói ra suy nghĩ của cậu đi."
"Trận chiến New York này, từ lúc cánh cổng không gian mở ra cho đến khi kết thúc, diễn ra trong khoảng hai giờ đồng hồ." Evanson vuốt cằm nói: "Nhưng cho đến lúc cuối, chỉ có Vệ binh Quốc gia là chạy đến lúc sắp kết thúc, cũng chỉ bắt được mấy đứa tôm tép, ngoài chuyện đó ra, tôi không hề thấy những bộ đội tác chiến nào khác."
"Mặc dù tôi không biết trụ sở của quân đội Mỹ ở gần New York nhất là ở đâu." Tay phải của Evanson hơi hướng ra: "Nhưng cho dù bọn họ cách khá xa, bộ quân không thể kịp thời đến nơi trong vòng hai tiếng đồng hồ, nhưng còn không quân thì sao?"
"Chẳng phải chính phủ Mỹ lúc nào cũng khoác lác rằng không quân của mình là số một thế giới sao? Thế nhưng chiến trận nổ ra hai tiếng rồi, sao tôi lại chẳng thấy được một chiếc f22 nhập trận thế?" Evanson khẽ nhếch mép: "Điều này chẳng phải rất lạ sao?"
New York bị tấn công suốt hai tiếng đồng hồ, lục quân không đến, không quân cũng chẳng đến, tốc độ phản ứng kiểu này có lẽ cũng khiến tổng thống muốn vác súng máy bắn chết bộ trưởng quốc phòng luôn.
"Có lẽ là do thủ tục bị chậm trễ." Nick Fury nói ra suy đoán đến mình cũng không tin được: "Quân đội hành động trong thành phố cũng cần phải qua rất nhiều thủ tục."
"Có thể là do có người gây cản trở từ bên trong, hơn nữa... Việc quân đội vào thành phố để chống người ngoài hành tinh xâm nhập thì không thể phê chuẩn trong vòng hai tiếng, vậy mà lại phê chuẩn rất nhanh cho việc sử dụng vũ khí hạt nhân." Evanson kỳ quái nói.
"Sử dụng vũ khí hạt nhân là mệnh lệnh trực tiếp của Ủy ban, máy bay chịu trách nhiệm thả bom cũng cất cánh trực tiếp từ trên chiếc hàng không mẫu hạm của tôi, e rằng trước đó họ chưa từng thông qua với chính phủ Mỹ."
Hai ngày nay phải lo giải quyết hậu quả cho tốt khiến Nick Fury bận đến sứt đầu mẻ trán, những chuyện khác còn chưa kịp suy nghĩ, giờ lại bị Evanson đưa ra câu hỏi thế này, ông cũng không nhịn được mà lẩm bẩm trong lòng, rốt cuộc cái Ủy ban này là ai làm gì? Trực tiếp sử dụng vũ khí hạt nhân để oanh tác New York, không thèm đếm xỉa gì đến mấy triệu dân thường Mỹ, sau đó thì làm sao chính phủ Mỹ có thể chịu để yên đây?
"Cho nên, trong trận chiến giữa New York và người ngoài hành tinh, chỉ có nhóm Avengers chúng ta, còn có cảnh sát New York và Vệ binh Quốc gia đến lúc sau cùng." Evanson híp mắt nói: "Nếu tôi nói sự kháng cự của trái đất với cuộc xâm nhập của người ngoài hành tinh căn bản là chưa hề bắt đầu, thì cũng không quá quắt đâu nhỉ?"
Suy nghĩ rất lâu, Nick Fury mới chậm rãi gật đầu. Mặc dù nhóm Avengers thực lực hùng mạnh, nhưng chỉ là đội biệt động ứng phó khẩn cấp mà thôi. Hai lực lượng trung kiên thực sự để đối đầu vẫn phải là quân đội có quy mô lớn mới đúng.
Những thứ khác không nói, nếu như lúc đó có hai đại đội máy bay nhập cuộc, thế cục của New York chắc chắn sẽ dễ thở hơn nhiều.
"Thế nhưng sự đối kháng thực sự này vẫn chưa bắt đầu, vũ khí thông thường cũng không được sử dụng." Evanson nhíu mày giả vờ hoài nghi hỏi: "Cứ trực tiếp ra đòn sát thủ như vậy, quyết định như thế còn có thể coi là không ổn sao?"
Nhìn thấy Nick Fury trầm mặc rơi vào trạng thái suy tư, Evanson nói tiếp: "Với cả, lúc đó khối Cosmic Cube còn đang trong tình trạng duy trì cung cấp, nhỡ lúc vũ khí hạt nhân phát nổ, nó chịu phải kích thích gì, thì... hừ hừ." Evanson cười gằn hai tiếng: "Kết cục chắc chắn là khó nói rồi."
"Hơn nữa lúc đó sau khi được tôi giải quyết, chiến cục ở New York cũng đã thay đổi rất lớn, không hề cần đến giải pháp quyết đánh đến cùng, vậy Ủy ban suy nghĩ gì mà lại đưa ra quyết định điên cuồng như thế?"
Lúc ấy Evanson vừa xoay chuyển được tình hình chiến sự, cách để đóng cánh cổng không gian cũng đã tìm ra rồi, cho dù không phái quân cứu viện tới, chỉ dựa vào sức mạnh của Avengers cũng có thể dọn dẹp sạch sẽ New York. Nhưng dù là vậy, Ủy ban vẫn không thèm đếm xỉa gì hết mà cứ thể ném bom, cũng vì như vậy mà Evanson mới kết luận, lý do quả bom này được ném ra chắc chắn không hề đơn giản chút nào.
"Mặc dù người của Ủy ban là quan chức, nhưng để có thể đảm nhiệm được nhiệm vụ của ủy viên, ít ra cũng phải là người có tâm trí vững vàng." Nick Fury nhỏ giọng lẩm bẩm, thực sự bây giờ ông không nghĩ ra, Ủy ban cứ khăng khăng làm theo ý mình như vậy là có dụng ý gì, cho nổ như vậy thì rốt cuộc bọn họ sẽ có được lợi ích gì.
Cuối cùng, ông ta không thể nghĩ ra nổi lý do, chỉ đành cười khổ mà lắc đầu: "Chẳng lẽ lúc đó tất cả ủy viên lại bị dọa cho ngu người rồi? Cuồng loạn đến mức bại não luôn?"
"Nếu thực sự bọn họ bị cuồng loạn thì tôi đã chẳng phải lo như thế này." Evanson nhếch mép nói.
Lời vừa nói ra, Nick Fury lập tức kinh ngạc, hóa ra cậu lại nghĩ bộ máy quyền lực tối cao nhất thế giới, vừa xảy ra chút chuyện liền điên loạn mà thả bom nguyên tử san bằng tất cả, cảm tính không coi vào đâu?
"Vậy rốt cuộc cậu đang lo lắng chuyện gì?" Hiện giờ Nick Fury cực kỳ bực bội với dáng vẻ úp úp mở mở của Evanson.
"Chuyện làm tôi thực sự lo lắng là..." Evanson hơi híp mắt lại, ra vẻ nặng nề mà nói: "Bọn họ chẳng hiểu cái gì cả, nhưng lại suy nghĩ quá nhiều."