Hy sinh bản thân chưa bao giờ là tín điều trong đời của công tử Tony Stark. Anh khoác lên bộ giáp sắt, tấn công những phần tử khủng bố, một phần là để chuộc tội cho những hành động của mình, một phần còn là vì anh ta muốn khoe mẽ để nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của người khác.

Anh đã từng thẳng thắn cười nhạo tinh thần hy sinh của Captain America, cũng từng trách móc Coulson vì đã một mình đi ngăn cản Loki.

Cho nên cái từ "siêu anh hùng" này, anh ta chỉ làm được phần "siêu" chứ chưa thể trở thành "anh hùng" được.

Nhưng khi anh ta biết có một quả bom hạt nhân chiến thuật đang bay về phía New York, mấy triệu thường dân vô tội sẽ bị hóa thành bụi trong vụ nổ, anh lại không hề do dự chút nào mà lôi quả bom đó lao vào trong cánh cổng không gian.

Vốn dĩ anh có thể mượn tốc độ cực cao của bộ giáp sắt để chạy khỏi nơi này mà không cần quan tâm, anh cũng hiểu rõ lựa chọn này của mình có thể khiến mình một đi không trở lại, nhưng anh vẫn cứ làm vậy, hoặc có thể là lúc này anh đã thực sự hiểu ra câu nói đã từng bị anh cười cợt của Captain America: Sẽ có những lúc chúng ta không thể tự chủ được!

"Thưa ngài, có nối máy tới cô Pepper không ạ?" Lúc này, hệ thống trí tuệ nhân tạo Jarvis cũng dự cảm được hành động của Tony có thể dẫn tới hậu quả như thế nào, nên anh liền lễ phép nhắc nhở chủ nhân của mình, trước khi rời đi có muốn nói lời từ biệt với người yêu của mình không.

"Nối đi." Tony nói.

Đáng tiếc thay, cô Pepper đang ngồi trên máy bay tư nhân, căng thẳng xem truyền hình trực tiếp trên TV, hoàn toàn không chú ý đến điện thoại được đặt một bên đang rung bần bật.

Cuối cùng, Tony mang quả bom xuyên qua cánh cổng, quả bom bắn trúng vào một chiếc mẫu hạm của loài Chitauri làm nó nổ tung, bộ giáp của Tony cũng đã tiêu hao hết năng lượng.

Tony mê man nhìn tất cả những gì mình đã làm, cảm thấy mình vẫn còn rất nhiều việc phải làm, nhưng đồng thời cũng thấy chẳng còn gì để tiếc nuối nữa, không... Chỉ còn duy nhất một điều tiếc nuối là không gọi được điện thoại, không thể nghe thấy giọng nói của cô ấy trước khi chết.

Tony cứ thể mà dần nhắm mắt lại, bình tĩnh chờ đợi cái chết đến với mình: "Hả? Ơ?"

Tony vừa nhắm mắt thì đột nhiên giật mình mở bừng mắt ra, vẻ mặt như thấy quỷ, sau đó lại hết sức nhắm mắt rồi mở mắt, sau khi làm đi làm lại mấy lần, mới dám tin rằng thứ mình nhìn thấy không phải ảo ảnh.

Bởi vì ngay trong phút chốc anh ta nhắm mắt lại, đột nhiên có một dòng chữ xuất hiện trước mắt, cứ như là trực tiếp chiếu trong võng mạc của anh vậy. Nội dung của dòng chữ đó là: Đồng đội Evanson của bạn triệu hồi bạn về.

Bên dưới còn có hai sự lựa chọn màu nâu đỏ: Đồng ý (Lần này có thu phí), Từ chối (Miễn phí).

Tiền làm sao quan trọng bằng mạng sống chứ, Tony không hề do dự liền chọn Đồng ý, sau đó liền bị choáng váng nghiêng ngả. Chờ cho đến khi anh tỉnh táo lại thì liền phát hiện ra mình đang đứng ở New York, bên tai còn vọng tới giọng nói khó chịu: "Thấy chưa, tôi đã bảo là chắc chắn được mà, lôi người về là sở trường của Warlock đấy." Sau đó cảm giác mệt mỏi liền ập đến, trực tiếp ngã xuống thành dáng nằm hình chữ đại.

Chính xác, đúng là Evanson đã sử dụng tuyệt kĩ nhà nghề của phép thuật để làm nghi thức triệu hồi, nói nôm na là mở cửa gọi người, cứu Tony trở về.

Nhưng sau khi Tony được kéo về, cũng không biết có phải là do ý chí của vũ trụ hay là do luật nhân quả gì gì đó hay không, mà một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu của tất cả mọi người: Người thì cũng đã lôi về rồi, anh có thể biến đi được chưa?

Nhưng chỉ trong nháy mắt, mọi người đều ném ý nghĩ này ra khỏi đầu, đến vây quanh Tony Stark đang ngã nằm dưới đất.

Cũng may tình trạng hiện tại của Tony không xấu lắm, anh ta tự mình bỏ mặt nạ xuống, sau đó được Captain America đỡ dậy: "Tôi chỉ hơi... choáng thôi."

"Hiện tượng bình thường thôi, chờ một lúc là hết." Evanson nhún vai nói. Nghi thức triệu hồi cũng coi như là triệu hồi vượt không gian và thời gian, người bình thường sẽ hay gặp tác dụng phụ, huống hồ ma pháp của Warlock xưa nay cũng chẳng phải thứ nổi tiếng nhờ sự dễ chịu.

Dần dần, những người đang ở chỗ khác cũng tập trung lại, Hawkeye, Natasha, Dottie, còn có cả Hulk.

Thấy mọi người đều đã đầy đủ rồi, Tony lập tức phát huy bản chất cường hào của mình: "Đi, mọi người đi ăn đi, tôi bao."

"Tôi nghĩ trước tiên nên tìm bộ quần áo cho người nào đó mặc đã." Evanson quái dị nói. Bởi vì Hulk đã giải trừ được biến thân, trở lại làm Bruce Banner.

Trên người của tiến sĩ Banner ấy hả... Ngoại trừ chiếc quần cộc có thể điều chỉnh căng dãn lại cực kỳ chắc chắn kia thì anh ta gần như là trần truồng.

"Cuối cùng cũng kết thúc rồi." Một nhóm pháp sư của thánh điện ở New York nhìn thấy cánh cổng to lớn trên trời cuối cùng cũng đóng lại, những tên lính ngoài hành tinh còn sót lại trên mặt đất cũng như những con rối đứt dây mà ngã xuống, tất cả đều cùng thở ra một hơi nặng nề, cũng chẳng thèm quan tâm thân phận thần tiên, chẳng thèm quan tâm thần thái hơn người của mình mà nằm thẳng xuống đất, nghỉ ngơi trước đã rồi hẵng nói.

Nhưng nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra hôm nay, để ngăn chặn người ngoài hành tinh xâm lược mà hao tốn toàn lực, sau khi xong nhiệm vụ thì rút lui, ẩn mình phía sau màn, một cảm giác có sứ mệnh cao cả cũng tự nhiên mà hình thành, suýt nữa thì khiến bọn họ muốn phát cuồng luôn rồi.

Nhưng Ollivan không nằm xuống đất cùng đám người này, ông tiến đến bên cạnh Ancient One: "Tất cả đều đã kết thúc rồi, thưa Thượng Cổ Tôn Giả."

"Đúng vậy, kết thúc cả rồi." Ancient One rầu rĩ nói, bà đã sống quá lâu rồi, đã chứng kiến nền văn minh phát triển và suy bại, đồng thời cũng chứng kiến được rằng năng lực tìm đường chết của loài người càng ngày càng mạnh.

Chiến tranh thế giới mới qua được hơn 60 năm, nhưng nhân loại đã không kìm nổi mà chuẩn bị cho đại chiến giữa các vì sao rồi. Bản thân không chỉ đảm đương trách nhiệm đối đầu với những ma quỷ, lại còn phải giúp loài người thích tìm đến chỗ chết này thu dọn tàn cuộc, có những lúc bà cảm thấy thật sự mệt mỏi.

"Thưa Thượng Cổ Tôn Giả, không biết vị Dark Wizard kia..." Ollivan định nói lại thôi, nhưng ý của ông lại được biểu đạt rất rõ ràng rồi, chính là lúc nào thì ngài mới chịu ra tay để thu phục tên yêu nghiệt kia đây, không thì tôi sợ lắm rồi!

Sau khi chứng kiến đòn Hand of death kinh thiên địa, khiếp quỷ thần của Evanson, những pháp sư ở đây không ai là không run sợ, trước đây nhóm người này còn ngây thơ muốn tìm Dark Wizard này để xét xử, giờ thì hay rồi, tình thế đảo ngược hoàn toàn, bây giờ đến lượt bọn họ sợ vị Dark Wizard kia sẽ tìm đến tận cửa.

Ôi, Ancient One liếc nhìn Ollivan, lập tức cảm thấy càng thêm mệt mỏi hơn: "Ta nghỉ ngơi vài ngày đã, sau đó sẽ đích thân đi tìm anh ta nói chuyện."

Đến đó thì tảng đá đè nặng trong lòng Ollivan cũng rơi xuống, ông ta cực kỳ tin tưởng vào vị Thượng Cổ Tôn Giả này.

"Ha ha... cuối cùng cũng kết thúc rồi." Không chỉ có hai nhóm người này là ăn mừng thắng lợi, trên đường lớn ở ngoại ô New York, ba chiếc xe tải đóng kín đang lăn bánh, tướng quân Ross ngồi ở ghế lái phụ của xe đi đầu tiên, hưng phấn mở một lon bia uống một ngụm.

Lần này cũng coi như là đánh cược đúng, bản thân đã biểu diễn một màn xuất sắc trong thành phố, có thể nói từ nay về sau mình sẽ thành một yếu tố quan trọng trong chính phủ rồi! Nhờ vào điểm này, trên con đường tuyển cử sau này, chắc chắn mình sẽ có ưu thế vượt trội không gì sánh được so với người khác rồi. Nghĩ đến đây ông lại uống ực thêm một ngụm bia nữa.

"Nhưng mà... mấy người mang theo nhiều xác chết của Chitauri như thế để làm gì?" Ross uống xong lon bia kia liền quay sang hỏi nữ tu sĩ đang lái xe.

Nữ tu sĩ này chính là Veronica: "Tư liệu thí nghiệm."

Ross nghiêng đầu, cảm thấy việc công ty sinh hóa hứng thú với xác của người ngoài hành tinh là chuyện rất bình thường. Nhưng sau khi quan sát Veronica vài lần, ông lại nghi hoặc hỏi: "Cô tên là gì, tôi cứ thấy cô quen quen."

Veronica đảo mắt, mấy câu kiểu này nghe như kiểu ông chú kì lạ bắt chuyện với cô gái trẻ vậy, nhưng cô vẫn nói ra cái tên giả để dùng cho lần hành động này: "Leona Haydn, lính đánh thuê Brazil, lần hành động này do tôi dẫn đội."

"Lính đánh thuê Brazil? Không đúng..." Ross vắt óc nghĩ ngợi một hồi, đột nhiên hét lên một tiếng như bừng tỉnh ra: "Tôi nhớ ra rồi, cô là vũ công ở hộp đêm nào đó đúng không?"

"Vũ... vũ công gì chứ, đừng có nói bậy, tôi là lính đánh thuê tinh nhuệ đấy." Veronica vội vàng quay đầu sang một bên, đồng thời kéo kéo mũ bà sơ của mình để che mặt lại.

Ross cứng ngắc xoay đầu sang một bên, lại mở thêm một lon bia, lần này uống là để cho đỡ sợ, nếu người dẫn đầu này là vũ công thì thân phận của những lính đánh thuê khác khỏi cần phải nói rồi. Nghĩ đến việc ở New York mình đã giao tính mạng của mình vào tay của những kẻ như thế nào, ông ta liền cảm thấy không được ổn cho lắm.