Sau khi Evanson gia nhập chiến trường đã giải quyết được không ít kẻ địch, nhưng một chút ấy nếu so sánh với toàn thể quân đội Zitari xâm lược thì thật sự không tính là gì cả, huống chi bọn họ còn có thể liên tục bổ sung quân lực thông quan cổng Truyền Tống.
Cho nên mặc dù Evanson đã quét sạch kẻ địch xung quanh hắn, nhưng cũng chẳng thay đổi ở những khu vực chiến khác.
"Kẻ địch có quá nhiều...." Captain America thở hổn hển, ánh mắt mờ mịt nhìn bốn phía. Hiện giờ đến cả mặt nạ bảo hộ của hắn cũng đã bị tháo xuống rồi, cả mặt toàn bụi đen, khóe môi vẫn còn rỉ máu, trên người cũng bị thương nhiều, có thể nói bộ dạng của hắn lúc này vô cùng chật vật, điều này cũng chứng minh cuộc chiến nguy hiểm đến mức nào.
Captain America là chiến binh siêu cấp mang lại kết quả thành công duy nhất, tốc độ trao đổi chất gấp hơn bốn lần so với người bình thường, cho nên khi thể lực bị tiêu hao hay vết thương trên da thịt đều có thể nhanh chóng được khôi phục, nhưng sự đau đớn trong tận sâu linh hồn thì sao?
Nhìn đâu cũng thấy kẻ địch là tình cảnh vô cùng đáng sợ đến mức nào, điều đó sẽ khiến anh hùng mất đi ý chí chiến đấu, cũng sẽ khiến sĩ khí quân đội sụp đổ, Captain America hiện giờ đang gặp phải chính tình trạng này.
Hắn tận mắt nhìn thấy bóng Natasha cưỡng chế sử dụng tàu phi hành của người Zitari biến mất, nhìn thấy Iron Man và Thần Sấm Thor mệt mỏi ứng phó với những cuộc tổng tấn công trên không trung, nhìn thấy những khu vực trợ giúp bắn tỉa bị đột kích, Dotti phải dùng tới móc câu và nguyên tố Hỏa của bản thân để bỏ chạy, Hawkeye cũng phải theo sát phía sau, chỉ cần hắn hơi chậm một chút thì sẽ phải lo lắng cho chính tính mạng của mình rồi.
Hắn còn chứng kiến chiến tích huy hoàng của Hulk, bóng dáng cao lớn bị chìm trong loạt hỏa đạn bụi mù từ công kích của người Zitari. Còn cả tình yêu của đời hắn - Peggy Carter không cam lòng quỳ trên mặt đất, bộ dạng ác ma giống như ảo ảnh tan đi trên người cô, thể lực của cô cũng đã không thể tiếp tục duy trì trạng thái kia nữa.
Những cảnh tượng này giống như được mài giũa, làm tiêu hao chính ý chí của Captain America. Hắn không sợ chiến đấu, cũng không sợ chết trận, từ cách đây 60 năm về trước hắn đã thề phải dùng tính mạng của mình để bảo vệ đất nước và sự tự do của nhân dân. Hắn tin tưởng vững chắc rằng chỉ cần đoàn kết tác chiến sẽ không phải sợ hãi điều gì cả.
Hiện giờ điều hắn lo lắng duy nhất chỉ có một chuyện, kết cục của trận chiến này cuối cùng sẽ như thế nào? Thắng lợi hay thất bại? Trong lòng hắn đã sớm không còn so đo về vấn đề này nữa, bởi vì đã không thể nắm chắc được nữa rồi.
Vù, vù, kẻ địch hèn hạ giáng từ trên trời xuống, đánh lén từ phía sau, mà người anh hùng lại không phòng bị được vấn đề này!
"Hự a..." Thanh kiếm sắc bén xuyên thủng máu thịt của kẻ đánh lén, tấm khiên đập nát đầu những tên hèn hạ khác.
"Tôi vốn tưởng rằng anh là một chiến sĩ thành thục đấy, Steve!" Nữ sĩ Hasu sau khi xử lý xong hai binh sĩ Zitari liền đi tới, giải quyết thêm hai kẻ đánh lén, "Nhưng ngẩn ngơ trên chiến trường cũng không phải biểu hiện hợp lý với một chiến sĩ nên có đâu."
"Hừ..." Captain America gật đầu với Hasu, "Tôi chỉ đang tự hỏi xem nên dùng biện pháp nào để giành thắng lợi cho trận chiến này mà thôi."
"Không có gì đáng để suy nghĩ cả, đội trưởng ạ." Trong giọng nói của Hasu có ẩn chứa sự lạc quan và phóng khoáng bẩm sinh của người Asgard, "Chúng ta nên dốc toàn lực chiến đấu, nếu có thể thì chúng ta cuối cùng sẽ giành được thắng lợi, nếu không được..." Giọng điệu của Hasu thay đổi thành bi tráng xen lẫn vui sướng, "Ít nhất chúng ta có thể chết trận trong vinh quang, tên của chúng ta sẽ được truyền xướng suốt đời thông qua sử thi, bên trong điện anh linh chói lọi cũng sẽ có vị trí của chúng ta!"
Captain America sửng sốt một chút, hắn không ngại bản thân chết hay không có vinh quang, cũng sẽ không để ý xem sau khi mình chết đi sẽ tới Địa Ngục hay Thiên Đường, hắn chỉ sợ hãi sau khi nhóm mình thất bại, nhân loại Trái Đất sẽ mất đi tự do. Nhưng lúc này đây, dường như bản thân chỉ có một con đường để đi mà thôi. "Có lẽ tôi thật sự nên học cách suy nghĩ triết học của các bạn."
Kẻ địch dần kéo tới nhiều, hai người cùng chống đỡ, hình thành thế trận.
Hasu vung tấm khiên nhỏ của mình ra sau lưng, ánh mắt kiên quyết, "Vì..." một tiếng bốp vang lên, cô phân thanh trường kiếm hai đầu sang hai tay "Asgard!"
Đáng tiếc trước khi nữ sĩ Hasu kịp phát huy uy thế của bản thân thì phát hiện cơ thể kẻ địch đang đánh tới nhanh chóng khô quắt héo rũ, những tia sáng xanh bay từ trong cơ thể họ ra.
"Nếu cô chết trên Trái Đất thì sẽ khiến chúng tôi phải khổ não đấy, nữ sĩ Hasu ạ." Những tia sáng xanh kia cuối cùng hội tụ lên một bàn tay đang duỗi ra, Evanson nhẹ nhàng nắm chặt chúng lại, hấp thu những tia sáng thành pháp lực, bổ sung cho pháp lực tiêu hao của bản thân.
"Haizz, tôi còn tưởng rằng anh đã chạy mất rồi không dám tới đây." Hasu thấy là Evanson tới, vì vậy cất giọng trêu chọc.
"Có chút lòng tin với tôi một chút đi, nữ sĩ." Sau đó hắn đi tới gần nói, "Tôi chẳng qua đang chuẩn bị pháp thuật mà thôi."
"Anh đang chuẩn bị pháp thuật?" Hasu hoài nghi hỏi một câu, nhưng nhìn bộ dạng của cô luôn có cảm giác như đang nghiến răng nghiến lợi vậy.
"Ừ ừm." Evanson khẽ gật đầu, lời này cũng không phải nói dối, sau khi mình tới quả thật vẫn luôn chuẩn bị pháp thuật.
"Vậy thì..." Hasu liền biến sắc, vô thức lui về sau một bước, "Có phải lúc này anh sẽ thuận tiện nện lên đầu tôi một cái đúng không?"
Evanson: "..." Cô bị ám ảnh bóng ma tâm lý hả? "Yên tâm đi, vì Khối Lập Phương nên không gian nơi này đã biến đổi không còn ổn định nữa, tôi không dám tùy tiện trao đổi thứ gì ngoài không gian vũ trụ để đến thế giới này đâu."
"Phù!" Hasu thở dài một hơi, bất kể có là ai khi bị một vật thể màu xanh giáng từ trên trời xuống đập trúng chắc chắn sẽ tạo thành bóng ma tâm lý. "Đã như vậy..." Hasu hợp hai thanh kiếm lại thành một: "...thì chúng ta hãy liên thủ lại đánh một trận đi!"
Trong câu nói này của Hasu không kiềm chế được vẻ khoái ý, nhưng Evanson xác thực sớm đã quen với tính cách của cô rồi, "Chúng ta coi như là lần thứ hai liên thủ hợp tác nhỉ, vốn tưởng rằng cô sẽ hiểu rằng tôi không phải loại người thích chiến đấu." Tròng mắt Evanson híp lại, "Cho nên trận chiến này sẽ nhanh chóng chấm dứt thôi."
"Hừ!" Evanson quát một tiếng, trên người xuất hiện vô số hư ảnh lưỡi liềm, trong nháy mắt chém xuống khiến mấy kẻ Zitari đang lén lút thịt nát xương tan. Đừng tưởng rằng thuật sĩ sẽ đánh cận chiến! Chiến sĩ phòng ngự, tôi sẽ biểu diễn cho cô xem!
"Huyết nhục thành tro!" Evanson vung mạnh tay, thân thể những kẻ khác xung quanh giống như những hạt cát rơi xuống sa mạc, đầu tiên làn da bị hòa tan, lộ ra xương cốt và nội tạng bên trong, cuối cùng đều hóa thành bụi phấn bay trong gió.
"Quân đoàn Lightning!" Evanson giơ tay trái lên, những tia chớp xanh biếc từ trong tay hắn khuếch tán ra, diện tích tia chớp bạo mặc dù không thể so sánh với Thần Sấm Thor, nhưng bất luận là dưới mặt đất hay trên không trung, bất kể người Zitari nào bị tia chớp đánh trúng đều chỉ có thể kêu lên một tiếng thảm thiết hóa thành tro bụi mà thôi!
"Ừ..." Evanson giơ Usalus lên dựng thẳng trước mặt mình, hai tay chậm rãi khua, một quả cầu màu đen nhánh từ từ xuất hiện trên không trung lưỡi hái.
"Khiên Orb." Cái khiên bình thường này cũng được tạo thành từ Orb xoay quanh trên đỉnh đầu mọi người, không ngừng phát ra những mũi tên màu đen, giết chết những người Zitari quanh khu vực này.
"Hãy chịu đựng các anh hùng!" Evanson nói với Captain America và Hasu, "Tranh thủ thời gian cho tôi, tôi muốn dùng một đại chiêu!"