Yêu cầu những siêu anh hùng tác chiến tập thể là một việc mà thoạt nhìn thì đẹp đẽ vô cùng, nhưng trên thực tế thì cực kỳ khó khăn. Thậm chí còn khó hơn so với việc 25 chỉ huy đoàn đội cùng xúm lại đánh vào phó bản.

Bởi vì mỗi một người trong số họ đều đã từng tự tay đảm đương mọi việc, đã quen việc người khác ở bên cạnh mình chẳng qua chỉ là trợ thủ hay bối cảnh làm nền mà thôi. Hơn nữa tính cách dứt khoát của bản thân họ khiến họ rất khó phục tùng mệnh lệnh, họ sẽ nghi ngờ, sẽ đặt ra câu hỏi, chưa nhận được đáp án thuyết phục sẽ tự mình tìm tòi nghiên cứu.

Evanson và Natasha vừa xử xong Loki, đi tới trước cửa phòng làm việc của Tony và Banner liền nghe thấy tiếng nói nhao nhao vọng từ bên trong ra, tông giọng ngày càng cao. Thế là thế nào? SHIELD tổ chức cuộc thi The Voice à? 

Evanson đẩy cửa bước vào thì thấy Coulson đáng thương đang đứng ở một bên cam chịu làm vật trang trí. Điều này thể hiện trí thông minh của người ta, mấy ông lớn đang cãi nhau còn mình chỉ là kẻ tiểu tốt thì tham dự vào làm gì?

"Kịch liệt thật đấy." Evanson lặng lẽ tiến đến bên cạnh Coulson, anh chẳng hề hứng thú với việc tham gia vào trận chiến phun nước bọt tẻ nhạt này.

"Ừm, đúng thế." Coulson thì thầm, không bình luận gì nhiều. 

"Cho anh đồ chơi may mắn này." Evanson đưa cho Coulson một viên bảo châu màu tím.

"Cảm ơn anh."

Coulson đón lấy viên bảo châu liền định cho vào túi áo nhưng anh ta lại cẩn thận hỏi một câu: 

"Cái này chắc không cần trả tiền đâu nhỉ?" Đừng có để đến lúc tôi nhận rồi anh mới mở miệng đòi tiền tôi đấy nhé, lúc đấy thì tôi biết tìm ai mà khóc đây?

"Không cần... ừm, đến lúc anh nhìn nó thì trả tiền nhé." Evanson đang định từ chối, cuối cùng lại vội vàng nói lại.

"Evanson, anh tới rồi." Lúc này Tony tinh mắt nhìn thấy Evanson đang đứng cùng Coulson và đang nỗ lực che giấu sự tồn tại của mình. 

"Ừ, tôi vừa tới, các anh cứ tiếp tục đi."

Evanson tỏ ý các anh cứ việc cãi nhau, tôi đứng đây xem thôi.

"Anh không có gì muốn giải thích à?" Captain America đột nhiên xoay người, lạnh lùng hỏi. 

Evanson ngơ ngác đứng nhìn, sao tự nhiên lại lôi mình vào chuyện này? Mình đã im lặng đứng ở góc nhà rồi cơ mà.

Tony xoay màn hình vi tính trước mặt, trên đó có hiện nội dung chi tiết của kế hoạch giai đoạn hai, trong đó có một dòng ghi:

"Hạng mục cố vấn: Evanson Richter." 

Evanson khó chịu liếc nhìn Nick Fury: "Ông anh, ông không thể nâng cấp tường lửa hay sao?"

Sau đó anh ta lại nhìn Tony nói: "Anh muốn tôi giải thích cái gì?"

"Sao anh lại phải hỗ trợ cho kế hoạch này?" 

Banner giận dữ nói: "Dù biết rõ SHIELD sẽ lợi dụng khối Cosmic Cube, điều kiện tiên quyết của việc mở rộng sử dụng vũ khí mang tính sát thương quy mô lớn?"

"Sao lại phải hỗ trợ ấy à?" Evanson thấy câu hỏi này rất buồn cười: "Chẳng lẽ anh cho rằng kế hoạch này phải cần đến sự hỗ trợ của anh thì mới được phê chuẩn?"

"Không, dĩ nhiên là không cần." Evanson lắc đầu nói: "Kế hoạch này do hội đồng thông qua, SHIELD sẽ phụ trách thi hành cụ thể, ai có thể ngăn cản đây?" 

Evanson chỉ vào Tony:

"Là tên công tử nhà giàu này?"

Sau đó lại chỉ vào Captain America: "Hay là anh hùng nước Mỹ đã chết được hơn 60 năm? Hay là..." Khi nhìn về phía Banner và Thor, anh liền chuyển chủ đề: 

"Có lẽ các anh có thể trở thành vật cản nhưng đến cuối vẫn sẽ khiến hội đồng cảm thấy kế hoạch này càng thêm cần thiết."

"Dù gì cũng không cản nổi rồi nên tôi cũng chỉ còn cách tự tham gia vào kế hoạch này, vận dụng kiến thức của mình để đề phòng những hậu quả khôn lường ấy." Evanson vừa cười vừa tìm ghế để ngồi xuống.

"Vả lại tôi cũng không thấy kế hoạch này có vấn đề gì, khi thấy quân đội loài người giáp mặt với Kẻ hủy diệt, sau khi thấy được bao nhiêu sự yếu đuối vô lực, nếu Hội đồng Bảo an thế giới vẫn còn có thể thờ ơ thì họ nên thay người đi thì hơn." 

"Hoặc có thể anh chỉ nhân cơ hội này để khiến Nick Fury phải trả thêm tiền lương cho anh." Tony vẫn còn chút cố chấp không thể tin tưởng Evanson.

A? Sao mình lại quên mất vụ này nhỉ? Evanson gãi gãi đầu, làm nhiều thì chuốc thêm nhiều mối thù, lúc đồng ý nhận vụ này đáng lẽ phải đòi thêm một khoản mới đúng.

Trong lúc họ đang tranh cãi, máy bay của Hawkeye đã đến gần không phận của tàu sân bay trên không, nhân viên điều hành đã gửi thông báo tra hỏi. 

"Trong máy tính không có dữ liệu ghi lại hành trình bay của anh, hơn nữa anh đang vận chuyển hàng hóa gì thế?"

"Chủ yếu là đạn dược."

Hawkeye lấy chiếc cung trợ lực của mình ra, những nhân viên khác trên máy bay cũng bắt đầu trang bị quần áo. 

"Hay là chúng ta đọ thử xem..." Lúc này Hawkeye nói với cô gái xuất hiện sau cùng:

"Súng của cô nhanh hơn hay cung của tôi nhanh hơn."

Cô gái kia lạnh lùng nói: "Đây sẽ là quyết định sai lầm cuối cùng của anh đấy." 

Trong nháy mắt, những người đang trang bị quần áo đều dừng động tác lại, sững sờ nhìn hai người, chẳng hiểu sao bọn họ đều đột nhiên cảm thấy việc này thật đáng sợ.

Cửa chính của khoang máy bay được mở ra, Hawkeye chậm rãi rút ra một mũi tên lông vũ, kéo căng dây cung, thử hướng gió, dùng hành động thực tế để chứng minh rằng tài bắn cung của mình không phải tùy duyên mà là trải qua quá trình tính toán tỉ mỉ.

"Tiêu tan." Đúng vào giây Hawkeye bắn ra mũi tên đó, cô gái vốn vẫn luôn đứng bên cạnh anh đột nhiên hóa thành một loại vật chất giống như một đám khói đen vọt ra ngoài, hơn nữa còn áp sát phía trên mũi tên kia. 

Đúng vào lúc mũi tên sắp bắn trúng mục tiêu, đám khói đen đó lại đột ngột ngưng tụ lại thành hình người, cô giơ tay trái một cái, một cái lưỡi câu liền bắn ra, móc vào mép sàn của tàu sân bay, khi lưỡi câu rút lại cô liền mượn lực kéo để bay lên sàn.

Sau khi lên được đó, mặc dù đang đi giày cao gót cổ cao, lại đang ở trên cao và lượng ôxy giảm nhưng cô vẫn chạy với tốc độ mà Bolt cũng khó sánh kịp, cuối cùng cô chui vào trong ống thông gió và không thấy bóng dáng đâu nữa.

Nhưng lúc này các siêu anh hùng vẫn còn đang tiếp tục tranh cãi, hơn nữa còn tập trung hết ánh mắt về phía Banner. 

Evanson thì im lặng ngồi một bên, cứ như đang cách bọn họ rất xa vậy. Anh bỗng nhiên cười cười, như thể nhận được tin tốt lành gì vậy.

Anh đứng dậy, chậm rãi tới sát rìa phòng khách nhưng Carter lại đi đến, gương mặt nghiêm nghị hỏi:

"Anh có thấy gì kỳ lạ không? Chuyện bọn họ đang tranh cãi dường như rất vô nghĩa." 

Rõ ràng chỉ cần nói vài câu là mọi chuyện đã sáng tỏ, vậy mà lại cãi nhau đến không biết mệt, mục tiêu chuyển đi chuyển lại vẫn không biết là tại sao? Điều này khiến Carter rất nghi ngờ.

"Cô quan sát thật kỹ cây quyền trượng kia..." Evanson nói nhỏ.

Giờ cây quyền trượng đang nằm trong tay Banner, bản thân anh ta lại đang rất hồn nhiên vô tư mà kể ra từng giai đoạn trong kế sách của mình. Nhưng Carter lại không có tâm tư nghe anh ta nói, cô hơi hạ kính râm của mình xuống một chút, dùng ma nhãn của mình để nhìn thẳng vào cây quyền trượng kia. Thực ra đeo kính râm cũng chẳng để làm gì, chỉ là làm theo thói quen thôi. 

"Mọi người..." Dưới con mắt u linh của Carter, cây quyền trượng đó đang tản ra những gợn sóng quỷ dị màu xanh lam, trong số những người ở đây chỉ có cô và Evanson là không bị ảnh hưởng. Nhưng khi cô đang định nhắc nhở mọi người thì dụng cụ của Banner lại phát ra tiếng cảnh báo.

"Xem ra trò vui sở trường của tôi cũng không có tác dụng gì mấy rồi."

Banner bực dọc đặt cây quyền trượng xuống bàn để đi kiểm tra máy móc. Carter vốn đang định nhắc nhở mọi người cũng đành bỏ qua, dù gì tung tích của khối Cosmic Cube vẫn quan trọng hơn, hơn nữa đúng lúc Banner đặt cây quyền trượng xuống bàn, những tia sóng màu xanh kia cũng dừng lại. 

"A, trời ạ!" Sau khi Banner xác định được vị trí, vẻ mặt liền lộ ra vẻ khiếp sợ, còn chưa kịp đợi anh ta nói ra lý do, tàu sân bay liền phát ra một tiếng nổ lớn.

Mọi người không kịp đề phòng lập tức bị vụ nổ làm cho ngã nhào, cũng chỉ có mỗi Evanson đã thoái lui từ trước... Thôi được rồi, anh ta còn thảm hại hơn, chẳng biết lý do vì sao mà vụ nổ lại xảy ra ở ngay chỗ anh ta rút về.

"A!" Evanson sắp tức điên lên rồi, anh lau bụi bặm trên mặt một cái rồi hét lớn: "Xé xác chúng nó ra cho ta!" 

Taylor được bố trí đứng đợi ở trên thuyền, vừa nghe thấy liền hành động.