Sau khi Sitwell, tay nội gián đầu trọc người Ấn Độ thông báo vị trí cụ thể của Loki thì đội đặc nhiệm liền lên một chiếc máy bay Quinjet để xuất phát đến đó.
Cũng may là loại máy bay chiến đấu này có vận tốc tương đương với vận tốc của sóng siêu âm chứ nếu không thì không biết Loki sẽ làm gì trong suốt hơn mười giờ đồng bọn họ bay từ Mỹ đến Đức.
“Nói thật thì đây là phương tiện giao thông đắt tiền nhất mà tôi từng ngồi, nhưng mà nó còn không thoải mái bằng kiểu ghế cứng của loại tàu hỏa ở thế kỷ 20.”
Người thiết kế máy bay chiến đấu chắc chắn sẽ không bao giờ tính đến vấn đề thoải mái của người ở trên máy bay cả nên Evanson vừa ngồi được một lúc liền bắt đầu kêu ca.
“Đó là bởi vì anh chưa phải ngồi loại máy bay vận tải kiểu cũ.” Captian America ngồi ở đối diện nói: “Cái cảm giác đó mới gọi là kinh khủng.”
Có người nói cách nhau 30 năm là đã có sự khác biệt, huống hồ Captian America đã ngủ 60 năm nên mỗi một lời anh ta nói ra đều khiến cho người khác không biết phải tiếp tục như thế nào, hay nói một cách đơn giản thì anh ta là ứng cử viên tiềm năng nhất cho vị trí ông hoàng nhạt nhẽo. Ví dụ như lúc này thì Evanson chỉ có thể:
“Ha ha ha...”
“À ừ.” Evanson nhìn sang phía bên kia, ngồi ở vị trí đó là Sif trong bộ giáp và thanh kiếm lớn của cô ấy.
Evanson cảm thấy việc cô ấy tham gia vào hành động lần này là một điều vô cùng bình thường. Bởi vì với khả năng lôi kéo sự thù hận của Loki nên mặc dù đã rời khỏi chiến đấu lâu như vậy nhưng sự cừu hận của hắn ta cũng không giảm chút nào.
Hắn không chỉ hãm hại mà còn phái Kẻ hủy diệt xuống trái đất để truy sát vị quân chủ và cũng là người cô thầm mến, quan trọng hơn là hắn phải chịu trách nhiệm cho việc cô phải ở lại trái đất.
Cho nên sau khi vị nữ võ thần này nghe tin Loki đến trái đất thì cô ấy suýt nữa tiến vào trạng thái cuồng bạo, cô ấy cảm thấy có một ngọn lửa đang bùng cháy ở trong lồng ngực của mình, đương nhiên điều đó có thể là vì cô ấy vừa uống hết một thùng rượu Vodka.
Mà Nick Fury cũng sẽ không phản đối chuyện này, dù sao trong những người ở đây thì Sif là người hiểu rõ Loki nhất, hơn nữa lực chiến của cô ấy cũng rất mạnh mẽ, nếu như phải chiến đấu thì Captian America... ừ, ha ha.
Mà vị nữ chiến thần này đang cầm một chiếc máy tính bảng đời mới mà không biết phải làm gì. Vì vậy nên Evanson liền nhiệt tình hỏi thăm:
“Cô có cần tôi giúp gì không? Thoạt nhìn có vẻ như là cô không biết dùng nó.”
“Không phải...” Sif từ chối: “Tôi chỉ cần nhớ lại cách dùng của nó, đây là một loại kỹ thuật đã bị Asgard và các vương quốc khác đào thải từ rất lâu rồi.”
Nếu cuộc trò chuyện giữa hai người cách nhau 60 năm khiến cho người ta thấy tẻ ngắt thì có thể tưởng tượng được cuộc trò chuyện giữa hai người cách nhau hơn một nghìn năm, lại đến từ hai nền văn minh khác nhau có bao nhiêu xấu hổ.
“Dạo gần đây cô sống thế nào?” Evanson chỉ có thể chuyển sang đề tài khác, dù sao cũng không quên kiếm thêm hảo cảm.
“Buồn chán...” Hình như là Sif cũng đã nghĩ ra làm thế nào để sử dụng loại đồ vật lạc hậu này, cô ấy không ngừng di chuyển ngón tay ở trên màn hình:
“Tuy mọi người ở đây đều rất nhiệt tình nhưng bọn họ không chịu uống rượu với tôi.”
Sif lúc này như muốn xả hết tâm sự trong lòng vậy:
“Hơn nữa mấy ngày nay không có gì để làm nên tôi cảm thấy cơ thể của mình sắp rỉ sét rồi, muốn tìm một người để luyện tập thì lại không có ai đồng ý cả.” Lúc này Sif nhìn về phía Evanson:
“Bọn họ quá nhát gan.”
Evanson khẽ nhếch miệng, trong lòng lại thầm oán, dám uống rượu với cô không phải là dũng cảm mà là không muốn sống. Người mà dám uống rượu rồi lại dám cũng cô luyện tập thì chắc chắn là người đó đang lẩn quẩn trong lòng.
“Các anh, thời gian nói chuyện phiếm đã hết.”
Phi công nghiệp dư Natasha quay đầu lại nói: “Chúng ta sắp đến rồi.”
Sau đó lại có chút mất tự nhiên: “Sarah, cô có thể trở lại chỗ ngồi của cô được không? Chúng ta chuẩn bị giảm tốc độ và nếu cô không thắt dây an toàn thì sẽ bị thương.”
Trước khi mọi người lên máy bay thì Sarah vẫn nằng nặc đòi đi theo, nói là vì muốn được kề vai tác chiến với cấp trên của mình, nhưng vừa lên máy bay thì cô ta liền đến phía sau ghế điều kiển của Natasha.
“Cô quan tâm đến tôi sao? Thật là cảm động.”
Trên khuôn mặt của Sarah tràn đầy ý cưới, sau đó vội vội vàng vàng trở về chỗ ngồi của mình.
Evanson lúc này chỉ muốn chửi ầm lên, cô chính là sự sỉ nhục của giới Summoned Succubus. Nhưng sau đó nhìn lại bản thân mình thì anh ta liền cảm thấy xấu hổ khi nói ra những lời này,
“Rất tốt.” Carter, người vẫn không nói gì từ đầu đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng:
“Đúng lúc để tôi có thể thử nghiệm sức mạnh mới của mình.
“Đừng hòng.” Có lẽ là vì đang rất vội vàng nên Sif cũng quên mất là mình đang thắt dây an toàn nhưng cô ấy vẫn đứng dậy mà không gặp phải sự trở ngại nào:
“Tôi muốn đích thân bắt kẻ đã phản bội Asgard này.” Khi nói xong thì cô ta còn nhìn về phía Carter với ánh mắt tràn đầy sự uy hiếp.
“Cô đừng quên nơi này là trái đất.”
Peggy Carter cũng là một người rất cứng đầu cho nên bà ấy sẽ không nhượng bộ, tháo kính râm ra, dùng đôi mắt tràn đầy tà hỏa nhìn về phía Sif:
“Những chuyển xảy ra trên trái đất đều do người trái đất quyết định.”
Sif nói: “Điều đó cũng không thể thay đổi được việc Loki là tội phạm của Asgard.”
Carter: “Vậy đợi đến lúc chúng tôi bắt được hắn ta thì sẽ giao cho cô dẫn độ hắn về Asgard.”
Evanson cũng không rõ loại chuyện như thế này thì có gì phải tranh giành, chứ bản thân anh ta không hề có chút hứng thú nào với loại chiến đấu không có ý nghĩa này cả. Anh ta ngồi ở giữa, bình tĩnh dõi theo trận chiến giữa hai người phụ nữ xinh đẹp nhưng tính cách thì lại như hai người đàn ông này.
Mà hai người phụ nữ đó cũng đã phát hiện ra việc mình đang làm không giải quyết được gì nên họ quyết định chuyển sang đấu khí thế.
Còn Evanson bị kẹp ở giữa liền cảm thấy như có một luồng gió lạnh thổi qua nên anh ta chỉ có thể lên tiếng:
“Hai vị đừng cãi nhau nữa, Captian America đã nhảy xuống rồi.” Nếu muốn thì trực tiếp xông lên đánh một trận chứ mất công cãi nhau làm gì, cuối cùng lại để cho người khác giành trước.
“Anh ấy lúc nào cũng như vậy.” Bạn trai của mình muốn tỏ vẻ thì thân là bạn gái cũng phải phối hợp một chút. Hơn nữa nếu người đàn ông của mình đã nhảy ra ngoài thì Carter cũng chỉ có thể bỏ qua.
“Tại sao từ khi tôi đến trái đất thì đều gặp được những người như thế chứ.”
Còn Sif thì lại tức giận đến mức thở phì phò, nhưng tự ý xông vào trận chiến của người khác là một việc thiếu đạo đức cho nên cô ấy cũng chỉ có thể bỏ qua.
Về phía Loki thì hắn ta đang bắt một nhóm người quỳ xuống trước mặt mình, không chỉ thế hắn ta còn đang phát biểu một bài diễn thuyết để làm cho những người đó tiếp nhận vị chủ nhân mới này.
Thế nhưng trong đó có một ông lão hơn 80 tuổi lại không để cho bản thân bị lôi kéo, ông ấy liền đứng thẳng dậy, tôi cho kẻ chỉ biết nói phét câu không điểm! Chỉ dựa vào vài câu nói mà cậu nghĩ chúng tôi sẽ khuất phục dưới chân cậu sao? Nằm mơ đi!
Ông già tôi cũng đã trải qua không ít những sự kiện trọng đại, nhớ lại những bài diễn thuyết của các vị nguyên thủ năm đó mới hùng hồn làm sao! Còn như của cậu thì chẳng là cái đinh gỉ gì cả!
May mà Captian America kịp thời lao xuống để cứu ông lão, người mà có thể sống từ trước khi Đức quốc xã ra đời này một mạng, đồng thời anh ta cũng bắt đầu sơ tán đám người đang đánh nhau với Loki.
Loki lại tỏ vẻ, sức mạnh của tôi hơn hẳn đám người các anh! Thế mà vài giây sau hắn đã bị Captian America đè xuống mặt đất và đánh một trận. Còn Sif đứng ở trên máy bay vừa nhìn thấy cảnh này liền biết sắp đến lúc để cô ấy xuất hiện rồi.
“Đặc vụ Romanov, cô còn nhớ tôi không?”
Bỗng nhiên lại có âm nhạc vang lên ở trong máy bay, kèm theo đó là một giọng điệu cợt nhả và chủ nhân của những thứ đó là Iron Man Tony Stark.
“Không nhớ!” Sarah trực tiếp trả lời và vẻ mặt của cô ta lúc này cũng vô cùng lạnh lùng.
Tony cũng không để ý đến những cái này, bởi vì trong đầu hắn lúc này chỉ đang suy nghĩ đến sự xuất hiện hoành tráng của mình, nhưng khi mà anh ta vừa tính ra được vị trí tốt nhất để tấn công thì đột nhiên lại cảm thấy bản thân như muốn ngất xỉu, sau đó rơi thẳng xuống người của Loki.
Mà Loki lại không hề ngờ đến còn một chiêu này nên bị Iron Man đè nặng, cả người đều lún vào trong bậc thang ở quảng trường.
“Ôi chao...” Tất cả mọi người ở trên máy bay đều nhìn về hai tay của Evanson. Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía mọi người:
“Tôi đã nói loại trang bị phản thuật sĩ của hắn ta là không có tác dụng gì rồi mà, mọi người thấy đó, lời nguyền của tôi vẫn còn rất hữu hiệu.”