"Tôi không... không hình dung ra được thứ tôi đã nhìn thấy."

Peggy Carter vẫn còn sợ hãi, đôi mắt rực cháy những ngọn lửa tà năng của bà cũng vụt sáng.

"Tôi nhìn thấy những xác chết đang cháy âm ỉ ở vô số thế giới..." 

Vẻ mặt của Carter cứng ngắc, cô bắt đầu thở gấp: "Tôi nhìn thấy những sinh vật méo mó kinh tởm tạo thành những đội quân vô tận đi hoành hành..."

Càng nhớ ra nhiều hơn, biểu cảm của Carter càng trở nên kỳ dị, sợ hãi nhưng lại nở một nụ cười điên cuồng:

"Chúng phát động một cuộc viễn chinh với hàng ngũ kéo dài mênh mông cuồn cuộn, thề rằng sẽ dùng tà hỏa để thiêu rụi tất cả thế giới thành tro tàn..." 

"Chúng nhất định sẽ hủy diệt tất cả những thứ mà ta quý trọng!"

Carter dùng hai tay ôm đầu mình như thể muốn xua đuổi tất cả những hồi ức điên cuồng trong đầu mình ra ngoài. Cuối cùng bà khản tiếng hét lớn:

"Thế giới này, tất cả thế giới đều sẽ bị thiêu sạch!" 

Đùng! Evanson lấy pháp trượng ra, nặng nề đập xuống đất một tiếng, những gợn sóng vô hình cũng tản ra theo âm thanh đó, Carter cũng vì thế mà vùng vẫy ra khỏi dòng hồi ức điên loạn kia.

"Đó là thứ gì? Rốt cuộc những thứ tôi đã nhìn thấy là gì?!"

Carter đột ngột tỉnh lại, như thể một người đang chết chìm vớ được khúc gỗ mà nhào tới nắm lấy hai cánh tay của Evanson, lớn tiếng chất vấn. 

Khi quá trình chuyển hóa vừa hoàn tất, vô số những hình ảnh rời rạc tràn vào trong não của Peggy Carter, nhưng bà còn chưa kịp phân biệt kỹ càng thì đã bị Evanson cắt ngang. Sau đó bà lại nhìn thấy Captain America, người mà bà đã ngày nhớ đêm mong suốt 60 năm nên bà liền không kìm chế được mà nhảy cùng anh một điệu nhảy, những ký ức này vốn không thuộc về trí nhớ của bà nên đã bị bỏ đi.

Cho đến khi Evanson nhắc lại chuyện này lần nữa, bà mới thực sự nhìn thẳng vào những hình ảnh đáng sợ kia.

"Bà nhìn thấy linh hồn..." 

Evanson cầm hai tay của Carter, nói: "Nghề nghiệp của tôi là thuật sĩ, nó có cội nguồn cực kỳ cổ xưa, thậm chí còn cổ xưa hơn thế giới này..." Anh nhìn Carter rồi nở nụ cười thần bí:

"Nó bắt nguồn từ bên ngoài thế giới này."

Evanson biết rằng, thật ra vừa rồi Carter chẳng hề nhìn thấy gì cả, những hình ảnh xuất hiện bên trong đầu bà chẳng qua chỉ là những mảnh vụn ký ức của Doomguard mà thôi, bà chỉ dựa vào góc nhìn của một người lần đầu xem một bộ phim kinh dị về ngày tận thế mà thôi. 

Sau khi nghe xong những lời này, Peggy Carter không nói gì, với thân phận trước đây của bà, bà cũng biết là có sự sống tồn tại bên ngoài trái đất, mặc dù chưa tận mắt chứng kiến nhưng bà cũng đã từng tiếp xúc qua vô số những vật phẩm bí mật tương tự như thế, ví dụ như khối Cosmic Cube, khối Obelisk... Đặc biệt là những hình ảnh bà vừa "tận mắt" nhìn thấy.

"Nhưng sau khi chúng tôi được kế thừa sức mạnh và hoàn thành việc thăng cấp."

Evanson nghiêm mặt nhìn Carter với ánh mắt sáng quắc: "Chúng tôi đều ở nơi sâu thẳm nhìn thấy kẻ địch cũ từ thời viễn cổ, những kẻ hủy diệt mọi thế giới, Quân đoàn Rực Lửa." 

"Nói vậy thì tất cả đều là thật... những thứ tôi nhìn thấy đều có thật?"

Carter không dám tin, hỏi lại. Carter cũng được coi là người có nhiều trải nghiệm, bà cũng từng đích thân trải qua những trận chiến oanh liệt nhất trong lịch sử nhân loại, cũng biết đến những loại vũ khí chỉ cần kích hoạt là có thể san phẳng một thành phố, nhưng những thứ đó chẳng là gì so với những gì bà vừa nhìn thấy.

"Bọn chúng... cũng sẽ tìm đến chúng ta sao?" Carter hỏi, bà cực kỳ hy vọng sẽ nghe được lời phủ nhận. 

"Không biết nữa..." Evanson suýt chút nữa đã nói thành "để xem tâm trạng tôi ra sao đã."

"Nhưng cũng có vô số thế giới đã từng gặp phải bọn chúng mà kết cục của họ thì... bà cũng nhìn thấy rồi đấy."

"Đúng vậy, tôi nhìn thấy rồi." Carter trả lời, cả thế giới bị phá thành vụn nát, chỉ còn lại những mảnh vụn âm ỉ cháy. 

"Bà đã nhìn thấy những gì tôi nhìn thấy rồi, cũng hiểu rõ vận mệnh của chúng tôi rồi..." Evanson nghiêm nghị nói: "Vậy bà có đồng ý dốc hết sức mình để ngăn chặn Quân đoàn Rực Lửa, dốc sức mình vì sự nghiệp vĩ đại này không?"

"Chúng... chúng ta có thể thắng không?" Carter hỏi như vậy cũng không có gì lạ, rất nhiều người sau khi nhìn thấy những gì Quân đoàn Rực Lửa đã làm đều mất đi dũng khí đấu tranh.

"Sao bà lại hỏi thế?" Nhưng Evanson lại cực kỳ không hài lòng với thái độ này của Carter, anh bước từng bước tiến lại gần: 

"Là do bà không có quyết tâm bảo vệ thế giới này, hay là do tôi đã đánh giá quá cao sự cứng cỏi của bà?"

Mời tướng không bằng khích tướng, đôi cánh ác ma đen tuyền vụt sải rộng sau lưng Carter, ma văn trên người bà lại lóe sáng, da cũng biến thành màu đen và hóa cứng, trên đầu mọc lên sừng thú cong cong, biến thân thành ác quỷ:

"Tôi sẽ cho anh thấy sự cứng cỏi của tôi." 

"Vậy thì tốt." Evanson hài lòng nhìn tác phẩm của mình. "Còn nữa, tốt nhất bà đừng nói chuyện này với ai cả."

"Việc này không cần anh phải dạy, tôi tự biết mình phải làm thế nào."

Dù gì cũng là một trong những người sáng lập ra SHIELD, Peggy Carter hoàn toàn có thể kết luận rằng những chuyện kinh thiên động địa này dù nói ra cũng sẽ chẳng có ai tin, ngược lại có khi còn bị coi là người theo thuyết âm mưu, gặp phải nhiều trở ngại. 

"Ha ha..." Peggy Carter đột nhiên phá lên cười: "HYDRA? Những lần anh đến tìm tôi bảo là để đối phó với HYDRA, giờ tôi mới phát hiện ra chẳng qua chỉ là cái cớ để anh lừa tôi mà thôi."

"Tôi chẳng hề lừa bà đâu, người đẹp." Evanson cười, nói:

"HYDRA vẫn là kẻ địch, sự tồn tại của chúng đã ngăn cản kế hoạch, sự tồn tại của chúng đã ngăn cản tôi tập trung sức mạnh, ngăn chặn tai họa sẽ đến." 

"Còn SHIELD thì sao?" Carter hỏi: "HYDRA là vật cản, vậy trong mắt anh SHIELD là gì?"

Sau khi trải qua phen này, Peggy Carter có thể chắc chắn khẳng định rằng Evanson chẳng phải đặc vụ trung thành với SHIELD.

"Tôi đã nói là tôi không lừa bà mà, người đẹp." Evanson nở nụ cười kỳ quái rồi nói: 

"SHIELD đã không còn tồn tại từ rất nhiều năm trước rồi."

Peggy Carter im lặng, bà biết nếu đúng như lời Evanson vừa nói, SHIELD hiện tại chỉ là một miếng da của HYDRA mà thôi. Hơn nữa, nếu trên một cái cây to có hai con mối, ta có thể diệt sâu nhưng cái cây ấy đã bị sâu mọt đục khoét đến rỗng ruột rồi, chỉ có thể đốt cả cây lẫn mối mọt mà thôi.

Tâm huyết nửa đời người lại chỉ cần một mồi lửa là xong. 

"Thôi, không nói mấy chuyện này nữa." Evanson thấy bộ dạng đau khổ cùng cực của Peggy Carter cũng biết bà đang đau buồn chuyện gì nên anh liền đổi chủ đề:

"Tôi có quà tặng cho bà đây."

"Vì tính đặc thù hiện tại của bà nên những vũ khí thông thường không còn phù hợp với bà nữa nên tôi đã chuẩn bị cho bà một vài thứ đặc biệt." Evanson lấy từ trong ba lô của mình ra một vài thứ. 

Mặc dù vũ khí tiêu chuẩn của thợ săn ác quỷ là dao chiến nhưng những thứ đó rất khó dùng, nếu không tập luyện vài năm thì đừng hòng dùng được nó thuần thục, lính mới vừa ra trận đã dùng thứ này có khi vừa ra tay đã tự làm mình bị thương rồi.

"Cái này gọi là Đại nạn."

Evanson lấy ra một cây súng hỏa mai dài nửa mét rồi đưa qua, cả cây súng đều được rèn từ kim loại, từ chỗ vòng cản đến dưới họng súng là lưỡi đao nên những lúc quan trọng cây súng này cũng có thể dùng như dao phay. Trên miệng súng cũng khắc cả những ký hiệu đặc biệt nên cây súng này không cần dùng đạn, chỉ cần dùng năng lượng được truyền vào là có thể bắn. 

"Cây này là Báo thù."

Evanson lại rút ra một cây rìu chiến đơn tay, cây rìu này mang màu sắc lạnh lẽo, dù bên trên có móc câu hình răng cưa hay không thì cây rìu này chỉ cần chém xuống là có thể chặt đôi một cân thịt, chỉ nhìn cũng khiến người ra rét run vì sợ.

Hơn nữa hình dáng của chiếc rìu này cũng có danh tiếng lẫy lừng, được gọi là cây rìu của những vị vua Lordaeron. Nhưng sau khi đã được Evanson rèn giũa rất nhiều và tư liệu cũng khác một trời một vực, cây rìu này cùng lắm cũng chỉ được gọi là cây rìu của nông dân Lordaeron mà thôi. 

"Quý bà, hai món vũ khí này thực ra mới được tôi lấy ra từ trong một lò rèn nhỏ ở Scotland ba ngày trước thôi nhưng chúng không phải dạng vừa đâu..."

Vừa nãy thì vẫn còn ổn nhưng bây giờ Peggy Carter đột nhiên nghe thấy câu này, liền có cảm giác từ trước đến nay chưa từng có, cuộc đời này đúng là chẳng nói trước được điều gì.