"Sarah, nói thật là tôi cũng không thích như thế này lắm."

Hai tay bị trói đặt lên đỉnh đầu, Natasha nằm ở dưới đất, chau mày nói.

Tuy cô ta có năng lực xuất chúng nhưng dù sao cũng chỉ là loài người, hơn nữa lúc này Sarah khôi phục nguyên hình ác ma, cầm vũ khí trong tay. Cho nên trận đấu này đã không kéo dài lâu, Natasha rất nhanh đã bị chế ngự. 

"Thế này có gì không hay sao?" Sarah xinh đẹp nằm nghiêng người bên cạnh Natasha, tay cầm một nhành cỏ trêu chọc Natasha:

"Dù sao chuyện cũng sắp kết thúc rồi, chúng ta cứ nhàn hạ ở đây có phải thích hơn không?"

"Nếu thật sự như cô nói, chuyện này có thể coi là chuyện tốt." 

Natasha tránh né, không biết vì sao nhành cỏ cọ tới cọ lui trên mặt làm cho cô cũng thấy ngứa ngáy trong lòng: "Tại sao lại thành ra như thế này?"

"Ai mà biết..." Sarah cũng lười trả lời:

"Sếp có tính toán của ngài, mà nếu các cô đến chậm một chút thôi thì đã không xảy ra những chuyện như thế này rồi". 

"Được thôi..."

Natasha cảm thấy có hỏi cũng không hỏi ra được gì khác nên khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn cơ thể của mình nói: "Nhưng chúng ta không thể đổi sang phương thức khác để nói chuyện sao?"

Cây roi da của Sarah rất dài, không chỉ trói được hai tay của Natasha, còn vòng qua được hai chân, tạo thành một chữ Mã, không thể không nói, tư thế này đúng là... rất đã con mắt. 

"Không." Sarah dứt khoát từ chối:

"Tôi cảm thấy cách này rất hay." Cô ta thổi một hơi nóng nhè nhẹ vào bên tai Natasha, nói:

"Hơn nữa không phải cô cũng thích những trò kích thích sao?" 

"Ừm..." Natasha bật ra tiếng, vừa xấu hổ, vừa giận dữ, khi mà cái đuôi của Sarah đang tiến dần tiến dần lên phía trên đùi...

"Captain, chúng tôi đến chi viện cho anh đây."

Lúc này đội hành động đã kịp đến bên Captain America: 

"Mời anh đứng xa hắn ra, chúng tôi chuẩn bị bắn đây".

Bởi vì lúc này Captain và Taylor đang đánh nhau rất kịch liệt, hơn nữa vị trí hai người thay đổi liên tục nên đội hành động cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn.

"Đừng lo cho tôi... đi..." Captain America cầm chặt khiên cố chống đỡ cú đánh của Taylor, hét to với đội hành động: 

"Tôi sẽ chặn hắn lại, các anh mau đi cứu người".

Captain America cũng coi như đã trải qua nhiều cuộc chiến đấu, nhưng hắn cũng thừa nhận chưa từng gặp qua kẻ địch mạnh như thế này, còn nhớ Red Skull năm đó cũng không biết đánh lắm.

"Tấn công!" 

Taylor hét lên một tiếng, hai tay nắm chặt chùy đập thật mạnh xuống, tuy nói là Captain America có tấm khiên bảo vệ sẽ không bị thương nhưng những đội viên đội hành động xung quanh lại bị âm thanh chùy va vào khiên tạo ra làm cho đinh tai nhức óc, ôm lấy tai mà lùi lại vài bước.

Được rồi, đây vốn không phải là cuộc chiến mà chúng ta có thể tham gia vào, chúng ta tiếp tục tiến lên về phía trước đi. Đội hành động chỉ đành bỏ lại Captain America, cẩn thận đi đến bên cạnh cái động mà Taylor tạo ra, cùng lúc trong lòng còn cầu nguyện, hi vọng cái gọi là vòng tay chống thuật sĩ có tác dụng.

Nếu không, mới có con yêu quái nhỏ mà đã làm tổn thất hai đại tướng, chúng ta giờ đi vào chọc đến boss của cửa này, vậy chẳng phải trong nháy mắt đã thành nấm mộ sao? 

"Ngài ấy không thích bị làm phiền."

Đội hành động đang chuẩn bị đi vào động thì nghe thấy tiếng nói sắc lạnh, dọa bọn họ lập tức giơ súng lên nhìn tứ phía, nhưng đợi cả một lúc lâu nhưng không thấy gì cả.

Chẳng lẽ là người vô hình? Đội hành động vô cùng ngạc nhiên, kẻ thù không nhìn thấy mới là kẻ thù đáng sợ nhất. 

Vào lúc bọn họ đang sợ hãi, nuốt nước bọt, tim đập thình thình thì thấy một bóng dáng đang gắng sức trở mình ở cửa động. Thì ra không phải người vô hình, mà là tên vừa nói quá lùn nên bọn họ không nhìn thấy.

"Đây là cái gì?" Nhìn thấy kẻ mới xuất hiện này, cao chưa qua tới đầu gối bọn họ, đội viên đội hành động thở phào một hơi, một tên trong số đó còn ác miệng còn nói: "Một đứa lùn tịt ti tiện sao?"

"Ti tiện?" 

Giọng nói cao vút, the thé đó là của Tiểu quỷ Trippsey, gã nghe thấy lời đó, ánh mắt đỏ ngầu:

"Trước giờ chưa có kẻ nào dám gọi Trippsey vĩ đại là một tên lùn ti tiện cả, ta vốn không phải là người lùn.

"Đến đây, Habbs." Trippsey cất giọng the thé: "Để chúng ta giải quyết đám ô hợp kia!" 

Không biết từ đâu xuất hiện một con chó địa ngục Habbs, Trippsey nhìn thấy nó, cười:

"Tao còn tưởng mày sợ".

Chó địa ngục Habbs không phục nói: "Ai sợ thì làm chó" vừa hiện ra dáng vẻ vốn có, một con Cerberus to tầm như con nghé xuất hiện trước mặt tất cả mọi người, sau đó nó hét lớn: 

"Hợp thể! Tôi đến làm nửa thân dưới."

"Ha ha!" Trippsey cũng hiện ra nguyên hình, biến thành một tiểu quỷ tà năng đốt cháy ngọn lửa màu xanh, nhảy lên lưng chó địa ngục Habbs:

"Tôi đến hợp thành nửa thân trên!" 

"Trạng thái đồng tác chiến, quỷ và chó!" Sau cùng cả hai tên ác quỷ đồng thanh hô to, cũng may là Evanson chưa nhìn thấy cảnh này, nếu không hắn sẽ trục xuất hai tên này vào hư không.

"Nhận thấy hỏa diệm tiễn của ta!" Chó địa ngục Habbs điên cuồng xông vào, Trippsey cưỡi trên lưng nó, liên tục ném ra những quả cầu lửa nhỏ, uy lực cũng không lớn lắm nhưng lại có sức mạnh tương đương những quả lựu đạn bình thường.

Đáng chết đáng chết đáng chết... quả nhiên không thể coi thường bất kỳ ai trong đám người này! 

Đội hành động bị đuổi chạy tán loạn, cũng may bọn họ là tinh binh, cho dù đối mặt với tình hình này thì cũng không đến nỗi bó tay chịu trói, bọn họ lập tức tản ra xung quanh, như vậy, hỏa cầu của Trippsey không có cách nào khống chế được bọn họ.

"Succubus! Mau xuất hiện!" Chó địa ngục Habbs hét lên, không còn cách nào khác, nhận thấy không thể một lúc mà không chế được toàn bộ đội hành động, không nhanh thì bọn họ ắt sẽ bắt đầu phản công.

Trippsey lại không hề sợ hãi, một hình dáng hữu hình chuyển thẳng sang trạng thái ẩn hình, lựu đạn căn bản không làm hại gã được, hơn nữa gã còn có thể rình cơ hội để ném cầu lửa. 

Nhưng chó địa ngục Habbs lại không có kỹ năng này, chỉ có thể lấy thân ra đối chọi với những đợt tấn công của súng tự động, tuy không bị thương nhưng cứ "bùm bùm" thế này thì cũng không dễ chịu gì.

"Tôi... đến từ hư không!" Một hình dáng tự do chầm chậm bay từ trong cửa động ra, là sứ giả hư không do nguyên tố bóng đen tạo thành, vô hình ám ảnh, Succubus vừa ra khỏi đó, cơ thể đã như bùng nổ mạnh mẽ, vốn chỉ là một gã béo cao 1m50 liền biến thành một tên cực béo cao 2m30.

Từ sau khi hắn xuất hiện, các đội viên của đội đều có chung một cảm giác, đó là tên trước mặt này giống như không chỉ nợ 800 vạn định quỵt mà còn nẫng mất bạn gái của họ. 

Không thể nhịn được nữa! Vì thế bọn họ đều điều chỉnh họng súng, không quan tâm đến con quỷ cưỡi con chó đó nữa, toàn bộ đều quay về phía tên béo trước mặt. Đáng tiếc tên béo này dù có ăn bao nhiêu viên đạn thì gã vẫn không chút suy chuyển.

"Chúng ta hãy biến thành một thể thống nhất đi!" Trippsey chỉ vào chó địa ngục Habbs, nắm lấy hai cái sừng của nó, vèo một cái, hai gã đã chui vào bên trong người Succubus, được ôm trọn trong lực phòng ngự vô cùng mạnh của Kassadin.

"Biến hình siêu hiệp đồng tác chiến... Tempestuous God of Valour!" 

Tóm lại, chó địa ngục Habbs dịch chuyển, Trippsey phụ trách tấn công, Succubus đảm nhiệm phòng ngự, thật sự tạo nên một khối thống nhất vừa công vừa thủ.

Còn lúc này Evanson đang ở trong phòng nhìn Carter trước mặt, thỉnh thoảng cơ thể khẽ co rúm lại, anh biết, hiện giờ Carter đang phải đánh nhau với linh hồn của Doomguard bên trong cơ thể, chỉ có chiến thắng được linh hồn này thì bà ta mới chính thức có được toàn bộ sức mạnh ác ma bên trong quả tim đó. Đây là con đường ắt phải đi của các thợ săn ác ma.

Anh không quan tâm lắm nếu thất bại, bởi vì nghi thức lần này là do một thuật sĩ chủ trì, luận về săn và giết ác ma, Illidan chắc chắc là người giỏi nhất. Nhưng làm thế nào để làm suy yếu và khống chế ác ma thì vẫn phải xem phương pháp của thuật sĩ. 

Nhưng vào lúc này, Evanson ngẩng đầu lên nhưng không quay đầu lại nói: "Đến rồi à? Melinda, không hổ là tinh binh".