Sau khi chuyện của Randolph kết thúc, Evanson đương nhiên là người đầu tiên nhận được tin tức. Dù sao chuyện này nói cho cùng vẫn là anh gây ra. Ý kiến của anh ta và hai chị em sinh đôi kia giống nhau.
Trước tiên cứ bảo quản đông lạnh, những chuyện khác đợi qua một thời gian hẵng nói sau.
Rất nhiều chuyện đều phải chờ tới thời cơ thích hợp thì mới có lợi. Đến lúc đó mới có thể thu được lợi ích lớn hơn, mà thời cơ này đã không còn xa nữa.
Nhưng trong khoảng thời gian một tháng tiếp theo này thật sự là yên tĩnh đến quá mức rồi.
Trong khoảng thời gian này, ban ngày thì Evanson ở trong cửa hàng ngẩn người, ban đêm đến chỗ của Claire để kiếm thêm danh vọng. Có đôi lúc Captain America đi ra tản bộ sẽ đến trong cửa hàng trò chuyện cả buổi trời, tóm lại cuộc sống trôi qua vẫn tạm ổn.
Tuy nhiên tiếc nuối duy nhất chính là anh vẫn chưa thành công trong việc dụ dỗ Captain America đi ra ngoài biểu diễn tiết mục đập đá trên ngực để kiếm thêm, nguyên nhân là do người ta bây giờ trôi qua càng êm ấm.
SHIELD không chỉ cung cấp cho người ta một căn hộ ba phòng ngủ tại Brooklyn mà mỗi tháng còn phát cho người ta trợ cấp sinh hoạt, điều buồn cười hơn là tên này hiện tại đã bắt đầu nhận bảo hiểm dưỡng lão rồi.
Loại đãi ngộ khác biệt này khiến Evanson hận đến ngứa răng. Tuy nhiên nghĩ lại thôi được rồi, dù sao thân phận hiện tại của Captain America thật sự là quá đặc biệt rồi.
Người anh hùng vĩ đại nhất của nước Mỹ từ lúc mới thành lập đến nay, 60 năm trước đã bị chính phủ “khai tử” cướp mất tất cả tài sản, đến năm 80 tuổi trở về lại thành cực khổ không nơi nương tựa, sinh sống trong vô vọng. Nếu để loại tin tức này truyền ra ngoài thì đây chính là vụ bê bối cực lớn, cổng lớn của Nhà Trắng cũng có thể bị quần chúng diễu hành biểu tình chặn lại.
Nhưng đoán chừng quân đội Mỹ lúc này cũng không chịu nổi, bao nhiêu năm nay bọn họ vẫn coi Captain America là tấm gương anh hùng, không tiếc sức lực để tiến hành các loại tuyên truyền, chí ít là có một thế hệ nghe sự tích về anh hùng Captain America mà lớn lên, với lại khi còn bé đều từng mơ mộng nghĩ sau này khi mình lớn lên phải trở thành anh hùng giống như Captain America vậy.
Thế nhưng bọn họ làm như vậy là bởi vì lúc đó đã xác nhận Captain America chết rồi nên dù có thần thoại hóa hắn cũng chẳng sao cả, dù sao cũng là một người chết.
Nhưng ai có thể nghĩ tới 60 năm sau hắn lại nhảy nhót tưng bừng chạy ra ngoài được? Một người sống lại có thể hưởng thụ được vinh dự chỉ có người chết mới có, một thánh nhân đang sống sờ sờ, kiểu tồn tại này khiến cho người cầm quyền cảm thấy hết sức đau đầu.
Cái này giống như là hoàng đế cổ đại đều sẽ gia phong Khổng Tử thế nhưng đột nhiên có một ngày Khổng Tử sống lại thì phải làm sao bây giờ? Hoàng đế lập tức phong ông ta làm tể tướng, tất cả chuyện triều chính đều giao cho ông ta bày bố hay là sẽ dứt khoát thoái vị, giao giang sơn cho ông ta cho xong? Loại danh vọng như vậy đã đạt tới mức nói ra làm liền, thật sự là một người nhất ngôn cửu đỉnh, muốn nuôi nó làm linh vật cũng không được. Thế nên suy nghĩ kiên định nhất của bọn họ có lẽ là sẽ đưa Khổng Tử đã sống lại kia nhét trở về trong quan tài.
Nhưng bây giờ thái độ của quân đội nước Mỹ đối với Captain America rất là vi diệu, chính là ngươi không tìm đến ta, ta cũng sẽ không đến tìm ngươi, chờ cho đến khi ngươi đến tìm ta... Đến lúc đó rồi nói sau.
Cũng may Captain America không màng danh lợi, không đi tìm quân đội muốn này muốn nọ. Nhưng thái độ lảng tránh của quân đội có thể đã khiến anh ta cảm thấy thất vọng nên dù là hiện tại hay là sau này, anh cũng sẽ tiếp xúc với quân đội rất ít.
Cuộc sống nhàm chán này cứ vậy tiếp diễn đến cuối tháng, đêm đó Evanson đang cùng Claire chơi game, tuy nhiên đêm nay lại không giống mọi khi là đùa giỡn vui vẻ, bầu không khí trong phòng tương đối ngột ngạt.
“Chao ôi...” gần như tất cả nhân vật mà Evanson lựa chọn đều ngủm cả, anh đành phải thở dài một hơi, thả tay cầm xuống dụi dụi hai mắt đã có chút mệt mỏi. Sau đó nhìn sang Claire ở bên cạnh, cô hình như cũng có tâm sự, chơi có chút không nhập tâm, vả lại nếu như bình thường Evanson đã ngủm sớm như vậy chắc chắn sẽ bị cô châm chọc khiêu khích.
“Em có phải là có lời gì... muốn nói với anh hay không?” Evanson chần chờ nói với Claire, đồng thời nghĩ trong lòng, tuyệt đối không được giống với cái mà mình đoán.
Nghe thấy lời này, tay Claire run một cái, sau đó màn hình TV lập tức hiện ra chữ game over thật to, nếu là lúc trước đoán chừng cô đã bùng nổ nhưng lần này cô chỉ là yên lặng thả tay cầm xuống.
“Cách đây vài ngày em đã muốn nói với anh rồi.” Đôi mắt Claire nhìn chằm chằm xuống mặt đất, giọng nói có chút trầm thấp nói: “Nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.” Sau đó cô quay đầu nhìn Evanson, rất miễn cưỡng nở ra một nụ cười nói:
“Em... em phải đi.”
Miệng của Evanson im lặng khép mở mấy lần nhưng lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ đành trả lời “ừ.”
“Trong khoảng thời gian này em đã sống rất vui vẻ, nếu như có thể em thật muốn cả một đời đều được sống như vậy.” Claire nói:
“Nhưng em không thuộc về nơi này.”
“Anh... biết.” Evanson cười khổ nói.
Claire chợt giật mình một cái, nghi ngờ hỏi:
“Anh biết?” Cô đang suy nghĩ chẳng lẽ thân phận của mình bại lộ rồi sao?
“Lúc mới bắt đầu, anh không phát hiện điều gì cả, nhưng thời gian lâu rồi, em có chỗ khác biệt.”
Evanson giống như là đang nhớ lại cái gì đó.
“Có gì khác biệt?” Claire hỏi. Đồng thời cũng đang nghĩ lại lúc rời khỏi Thánh Điện, pháp lực của cô đã bị rút đi hết, cô bây giờ vốn dĩ cùng với người bình thường không có gì khác biệt thì lấy đâu ra điểm khác biệt chứ?
“Cái cửa hàng này của em tuy kinh doanh tốt hơn anh nhưng anh có thể nhìn ra được, em so với anh càng không quan tâm tới những thứ này. Có thể thấy được, em thật sự vốn không cần cái cửa hàng này để kiếm tiền.”
“Hơn nữa chúng ta mới gặp mặt vài lần, lúc đó còn không tính là quá quen thuộc với nhau, chỉ vì anh và em có sở thích giống nhau, em liền mời tôi buổi tối tới nhà em chơi game.”
Evanson cười lắc đầu: “Những biểu hiện này chỉ có được nuôi nấng nuông chiều từ nhỏ, lớn lên ở gia đình ấm cúng, không cần lo lắng đến chuyện sinh hoạt và những người chưa từng tiếp xúc xã hội hiểm ác mới có.”
“Tuy nhiên em và những đám con nhà giàu mới nổi kia lại khác biệt, em không giống như bọn họ hô mưa gọi gió mà rất hướng nội.” Evanson lúc này lại nói đùa: “Ngoại trừ việc sau khi anh chơi game thua em đạp anh hai cái ra, em biểu hiện rất có gia giáo.”
Claire bị chuyện này chọc cười: “Vậy anh cảm thấy em là người như thế nào?”
“Em hẳn là...” Evanson do dự một chút rồi nói: “Hẳn là con cái của một hộ gia đình giàu có muốn ra ngoài trải nghiệm cuộc sống chăng? Đồng thời còn phải là những người thừa kế tài sản của hào môn thế gia thật sự, nếu không em sẽ không có khí chất như vậy.”
Không trách Evanson sẽ có suy đoán như thế vì dù không nhắc đến pháp sư ẩn tu rốt cuộc thực lực thật sự như thế nào nhưng cuối cùng một tổ chức được kế thừa từ mấy trăm năm, trong đó sẽ có những kẻ tự cao tự đại, con mắt dài đến trên đỉnh đầu, đối nhân xử thế cũng tốt hơn so với những nhà giàu mới nổi, huống chi là Claire được tập trung bồi dưỡng, cho tới bây giờ không hề có suy nghĩ gièm pha người bình thường.
Về phần Evanson vì sao không đoán ra thân phận thật sự của Claire, ngoài việc anh không nghĩ đến hướng đó ra, còn là vì anh không cảm nhận được một chút pháp lực nào trên người Claire cả. Vả lại Evanson cảm thấy, cho dù có làm ra một nơi ẩn nấp rất hoàn hảo đi nữa nhưng tuyệt đối không thể gạt được Hubbs, con chó của địa ngục. Thế nhưng Hubbs một chút phản ứng cũng không có nên Evanson tự nhiên cũng sẽ không hoài nghi.
“Hào môn? Cứ xem là thế đi.” Claire thấy thân phận thật sự của mình không bị bại lộ, thở phào một hơi. Cô lại nói với Evanson: “Anh không có... không có gì muốn nói với em sao?”
“Anh...” Lúc này đầu Evanson nóng lên, chính là muốn nói anh thích em nhưng anh lại nghĩ tới mình vừa chỉ ra đối phương xuất thân là hào môn thế gia, bây giờ nói thích người ta, có phải sẽ bị người nghi ngờ là ham muốn gia thế của đối phương. Vì vậy anh sửa lời nói:
“Anh còn có thể gặp lại em không?”
Kỳ thật câu nói này đã có tính ám chỉ rất mạnh mẽ rồi nhưng Claire sau khi nghe xong, trong ánh mắt lại hiện ra vẻ thất vọng. Cô vẫn hy vọng Evanson có thể nói ra suy nghĩ thật lòng vì đó cũng là suy nghĩ của cô. Cuối cùng cô đưa ra một đáp án lấp lửng: “Có thể có, cũng... có thể sẽ không.”
Ngày hôm sau Claire đã rời đi từ sớm, cửa hàng của cô vốn là được mua lại nhưng khi rời đi cô lại không tiến hành chuyển nhượng, ngược lại chìa khóa lại giao cho Evanson cất giữ, nói là nếu có cơ hội, cô sẽ trở lại xem thử.
Evanson về sau quả thật có chút trầm lặng nhưng với bộ dáng này, anh còn chưa đến mức vì thất tình mà chán sống tìm đến cái chết, hơn nữa anh có niềm tin, anh nhất định sẽ gặp lại Claire.
“Cục trưởng...” Ban đêm, Evanson gọi điện thoại cho Nick Fury: “Tôi thất tình rồi.”
Nick Fury “...” liên quan gì đến tôi, tôi lại không chịu trách nhiệm tư vấn tâm lý.
“Vì vậy tôi muốn đi ra ngoài cho khuây khỏa một chút.” Giọng nói của Evanson nghe mặc dù vẫn là rất suy sụp nhưng trong ánh mắt của anh lại lấp lánh: “Đến chỗ mà chúng ta đã bàn trước lúc đi New Mexico, ngài phải phê duyệt hộ chiếu du lịch nước ngoài cho tôi.”
“Anh muốn đi đâu?”
“Nước Anh.”