“Cậu xác nhận người đó nói như thế chứ? Những người và tổ chức có thể nói như thế, lẽ ra đã bị tiêu diệt từ cách đây rất nhiều năm rồi mới phải.” Ngẩn ra một hồi, Coulson mới nói ra câu này bằng một giọng điệu không dám tin là sự thật.
Chém một cái đầu lại mọc ra thêm hai cái đầu nữa. Đây chính là câu danh ngôn và tín ngưỡng của Hydra, kẻ thù truyền kiếp của SHIELD. Lịch sử của hai tổ chức SHIELD và Hydra vốn đã bắt nguồn từ thời Ai Cập cổ, nhưng họ bắt đầu được mọi người biết nhiều nhất là từ Thế chiến thứ hai.
Hydra là một đội quân bí mật do phần tử phát xít Red Skull Johann Schmidt sáng lập, nhưng sau đó lại phản bội phát xít, định lợi dụng sức mạnh của Cosmic Cube để nắm cả thế giới trong lòng bàn tay. Để chống lại tổ chức này, các nước đồng minh đã lập ra một đội quân khoa học chiến lược, đồng thời đào tạo ra được siêu chiến binh Captain America. Cuối cùng, Captain America đã đánh bại Red Skull và âm mưu của Hydra, nhưng cũng vì việc này mà phải đánh đổi sinh mạng. Dù vậy họ vẫn đạt được thắng lợi, lãnh tụ của Hydra đã chết, các thành viên còn lại kẻ thì chết, người thì đầu quân cho SHIELD, có kẻ lại bị giam cho đến chết trong nhà ngục đặc biệt. Thể nên kết luận cuối cùng chính là, Hydra đã bị diệt vong hoàn toàn, đây chính là điều mà Coulson được biết.
“Diệt vong? Có lẽ thế. Nhưng anh ta đã nói thế thật mà.” Evanson thong dong nói.
“Cậu có hiểu hàm ý của câu nói này không?” Melinda hỏi. Việc Hydra bị tiêu diệt đã xảy ra cách đây sáu năm, trong khi Evanson giờ mới hơn hai mươi tuổi, nên Melinda không dám chắc liệu Evanson có hiểu hàm ý đặc biệt của câu nói đó không.
“Chị nhìn tôi đi, một người Đức tóc vàng mắt xanh, vào thời đó tôi được xem là chủng tộc thượng đẳng. Hơn nữa, việc vị nguyên thủ ấy si mê phép thuật là việc mà ai cũng biết, chị nghĩ tôi lại không biết à?” Evanson nói.
“Trong số các cậu đã có người từng là phát xít hoặc góp sức cho Hydra sao?” Việc Hitler si mê phép thuật là việc mọi người đều biết, thế thì một người Đức thuần chủng lại nắm giữ được sức mạnh của phép thuật thì sẽ được ông ta trọng dụng đến nhường nào? Thế nên Coulson không khỏi nghi ngờ, có thể cha ông của Evanson đã từng gia nhập phát xít.
“Đương nhiên là không có, tôi có thể thề là không có Warlock nào góp sức cho họ cả.” Evanson nói một cách khẳng định. Đương nhiên là không có rồi, vì trên đời này chỉ có một mình anh là Warlock thôi.
“Có thể đó chỉ là lời nói nhảm của người đó trước khi chết nhưng tôi vẫn mong cậu tạm thời giữ bí mật chuyện này. Cậu hiểu không cậu Richter?” Coulson giờ không có thời gian điều tra xem tổ tông của Evanson có người nào góp sức cho Hydra hay phát xít không. Cậu ta nói không có thì xem như không có vậy, hơn nữa có thì đã làm sao? SHIELD còn chiêu mộ được rất nhiều nhà khoa học của Hydra nữa là. Bây giờ điều quan trọng là cần phải báo ngay chuyện này cho cục trưởng Nick Fury, làm rõ xem đây chỉ là một lời nói nhảm của một tên điên trước khi chết, hay là Hydra đã thật sự hồi sinh rồi.
Nhưng mà, thật sự có người như thế đến tìm Evanson sao? Đương nhiên là không có, nhưng anh cứ thích nói thế đấy, được không?
“Cuối cùng cũng đi rồi.” Evanson liếc nhìn Hubbs đang nằm dưới đất, con chó liền ra dấu cho thấy hai đặc vụ ấy không để lại thứ gì hết. Có thể để lại thứ gì? Đương nhiên là những thứ đại loại như máy nghe trộm hoặc camera quay lén rồi.
Evanson lập tức thở phào nhẹ nhõm rồi nằm vật ra bàn, trời ạ cuối cùng thì họ cũng bỏ đi trong yên ổn, tưởng dễ lắm sao? Trong phút chốc có thể bịa ra một đống thứ như thế, bản lĩnh này thật sự có thể chuyển sang đi viết tiểu thuyết kiếm tiền rồi. “Sarah, rót hộ tôi cốc nước.”
Lúc này đám Demon của anh mới từ đằng sau bước ra. Quý cô Succubus lập tức nghe lệnh rót một cốc nước mang qua: “Chủ nhân, ngài định dạy phép thuật Warlock cho họ thật sao?”
Evanson nhận cốc nước uống một hơi: “Không, tôi đâu có định như thế. Ít nhất là trước mắt sẽ không làm thế.”
“À, tôi hiểu rồi, ngài bịa chuyện để lừa họ đúng không? Quả là một chủ nhân gian xảo.” Không hổ danh là Succubus tà ác, lập tức hiểu ra ngay ý nghĩ của Evanson.
Evanson biết rõ, nếu SHIELD thật sự có hứng thú với phép thuật thì tuyệt đối sẽ không vì mấy lời nói của Coulson và Melinda mà bỏ cuộc đâu. Thế nên thay vì ngồi chờ họ đến ép buộc mình, chi bằng trước tiên hãy giả vờ thể hiện sự chân thành, nói rằng mình cũng muốn dạy lắm, nhưng mà điều kiện năng khiếu yêu cầu cao quá nên không dạy được. Để sau này, cho dù SHIELD có tìm được người thích hợp đưa đến thì cũng không thể đảm bảo là sẽ học được. Đây chính là ý nghĩa của câu nói: Không được là không được, muốn được cũng không được.
“Cũng tốt, trong một thế giới mà có quá nhiều Warlock thì không hay đâu, ai biết lúc nào sẽ đột nhiên mở ra một cánh cổng hắc ám chứ?” Sarah cũng thở phào rồi nói.
Evanson kinh ngạc nhìn Sarah: “Trời ạ, cô chuyên nghiệp một chút được không? Cô dù gì cũng là một ác ma, ăn nói thế không thấy có lỗi với chủng tộc của mình sao?”
Sarah nghiêng đầu tỏ vẻ không quan tâm: “Xì, không biết Burning Legion có gì hay ho nữa, đi đến đâu là đốt đến đó, ngay cả người đẹp cũng không tha, chủ nhân, người đẹp là hàng hiếm, thế mà bọn họ lại lãng phí như thế.”
“Cô cũng biết người đẹp là hàng hiếm, thế thì cô mau bẻ thẳng xu hướng của mình đi, đừng có giành với tôi được không?” Đúng là chuyện hiếm có ngàn năm có một, Succubus của mình lại là một người đồng tính nữ.
“Hi hi, nếu chủ nhân thật sự cần thì tôi cũng có thể miễn cưỡng đấy…” Sarah nói bằng giọng quyến rũ, sau đó còn thè lưỡi ra liếm mép một cái.
“Ha ha.” Evanson không thấy phấn khích chút nào, bởi vì anh biết cô nàng Succubus kỳ quái này chỉ đang đùa thôi, thực tế cô ta rất ghét bất kỳ động vật giống đực nào tỏ ra thân mật với mình. Đương nhiên, Evanson là chủ nhân thì sẽ được đặc biệt hơn một chút, nhưng không có nghĩa là anh có thể vượt qua tuyến phòng ngự cuối cùng.
“Được rồi, có việc giao cho các người làm đây.” Sau khi uống hết cốc nước, Evanson nói với các Demon của mình.
“Sarah, cô hiểu rõ tình hình của băng Tử Cục chứ?” Evanson hỏi.
“Rõ mồn một, chỉ cần uống vài ly rượu là bọn chó háo sắc đó sẽ kể ra hết mọi chuyện, kể cả chuyện khi còn bé mặc quần lót gì nữa.” Sarah trả lời với vẻ khinh miệt. Với bản lĩnh Succubus của mình, việc khai thác thông tin tình báo của người bình thường đối với cô là quá dễ.
“Chị hai, tôi háo sắc lúc nào chứ?” Đúng lúc Evanson chuẩn bị dặn dò tiếp thì con chó địa ngục Hubbs bỗng nói chen vào.
“Ngoan ngoãn nằm đó.” Evanson và Sarah đều đồng thanh quát.
“Domen, giải thể.” Evanson nói. Anh chàng Voidwalker không nói tiếng nào, lập tức nổ bụp một tiếng rồi biến mất, chỉ chừa lại trên mặt đất hai chiếc vòng tay lớn.
Evanson cầm vòng tay đưa cho Sarah: “Đêm nay cô đưa Domen ra ngoài, nhớ là phải tàng hình, sau đó giết một vài tên trong băng Tử Cục, mục tiêu là các thành viên cấp thấp và cấp vừa, số lượng khoảng bảy tám tên là được.”
“Được, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Sarah nhận vòng tay và nói lời đảm bảo.
“Nhớ là không được để lại dấu vết gì, tôi không mong có ai chứng kiến hoặc có camera nào quay lại được hình ảnh của cô đâu, phải tuyệt đối bí mật.” Evanson lại dặn dò.
“Vâng, chủ nhân.” Cô nàng Succubus lại đảm bảo, nhưng cũng đặt câu hỏi: “Thế thi thể thì phải làm sao?”
“Không phải cô dẫn theo Domen sao? Cứ giấu vào bụng anh ta là được.” Voidwalker về lý thuyết không cần ăn gì cả, nhưng cũng có thể ăn được bất kỳ thứ gì, chỉ cần yếu hơn là được. Mọi vật chất khi đưa vào cơ thể anh ta đều sẽ bị phân giải thành nguyên tố Shadow. Cũng chính vì điểm này mà trước đây từng có một lãnh chúa Voidwalker tên là Dimensius được biết đến với danh hiệu Kẻ Hấp Thu Thế Giới.
“Thế còn tôi?” Taylor nóng lòng hỏi, nghe nói đến giết người mà lại không có phần mình, việc này thật sự khiến cho một Demon Guard hiếu chiến cảm thấy khó chịu.
Evanson nghĩ một lúc rồi nói: “Anh đi bẻ gãy chân cái tên nhóc giao hàng cho tôi, khốn kiếp, tôi bảo hắn làm hàng giả chứ đâu phải phế phẩm, tượng Phật phỉ thúy mà lại bị phai màu, cái tên khốn ấy nếu thật sự không tìm ra phỉ thúy giả thì lấy lon bia ra làm cũng được mà đúng không?”
Thế là Taylor lập tức cảm thấy phẫn nộ trước hành vi lừa gạt người mua hàng này rồi mừng rỡ bước ra ngoài.