“Hừ, xem ra mình đã không đến nhầm chỗ, chắc chắn hai đứa nó đều ở trong này.”
Sau khi bước vào quán bar đã được đổi tên thành “Legacy of the Void bar”, thứ đầu tiên đập vào mắt Evanson chính là hai cột đèn nê-ông khổng lồ, một cái màu xanh và một cái màu đỏ được đặt ở hai bên nơi bắt mắt nhất trong vũ trường. Ánh sáng nhấp nháy liên tục, bên trên còn có hai câu: “Bóng tối ẩn nấp trong ngọn lửa. Ngọn lửa thiêu đốt trong bóng tối.” Trông thấy hai câu vô cùng quen thuộc này, Evanson trong lòng trào dâng nhiều cảm xúc. Đã từng có thời hắn ngày nào cũng cứ cách sáu phút là phải nghe hai câu này trong tâm trạng thấp thỏm. Haizz, thôi quên đi, nói nữa thì toàn nước mắt là nước mắt.
Nhưng điều hắn nghĩ nhiều nhất lúc này chính là tại sao không phải hai câu “Chiến đấu đến cùng vì Aiur” và “Vinh quang thuộc về Protoss”? Như thế mới hợp với cái tên “Legacy of the Void” chứ.
“Á, mình căm ghét nhạc kiểu này.” Evason cố gắng lách qua đám người đang điên cuồng nhảy theo nhạc kia, từ từ tiến lên phía trước, vừa đi vừa chửi rủa cái thứ nhạc rock đinh tai nhức óc, lúc nào cũng có thể khiến hắn bực bội khó chịu.
“Cuối cùng thì cũng tới nơi, đúng là khổ sở quá mà.” Evanson đến được trước bục quầy bar, liên tục xoa dịu trái tim đang đập bình bịch của mình. Hắn định sẽ hỏi bartender về tình hình trước, hai nữ Demon lần trước cũng nói chúng có năng lực tiềm ẩn không thua gì Demon Boss, xem ra là không phải chúng chém gió đâu. Mặc dù biết là bọn chúng ở trong này nhưng Evanson không có cách nào để cảm nhận chính xác vị trí của Eredar Twins.
Hơn nữa, bọn họ ngồi mốc ở trong phòng suốt sẽ cảm thấy nhàm chán, ra ngoài đi bar, nhảy múa thì cũng không có gì quá đáng, nhiều người cũng làm thế. Chỉ có điều cứ nhảy múa như thế mãi sẽ coi cái vũ trường của người ta thành nhà mình mất. Hai quý cô này thừa sức làm được, huống hồ những người trong này đều tinh thần đều tạm ổn, dù có mấy kẻ hơi không đàng hoàng xíu do có dùng hơi nhiều thuốc lắc. Xem ra hai người vẫn chưa dùng đến kỹ năng Hypnotism (thôi miên) người khác chẳng hạn.
“Bảo vệ, lại đây chút...” Evanson đang định gọi bảo vệ quán bar lại thì có một một bàn tay đeo tận mấy cái nhẫn, vỗ mạnh lên vai anh.
“Người anh em, đang tìm gì thế?”
Evanson quay đầu lại nhìn, một tên da đen cao to, đầu trọc lốc, môi dưới với tai ghim đầy những đinh, trên người chi chít những vết sẹo đeo dây xích nhằng nhịt, nhìn là biết dân xã hội đen chuyên đi đánh đấm.
Hắn sớm đã chú ý đến anh chàng của chúng ta, vì Evanson dù ăn mặc không thể coi là quá nghiêm túc nhưng so với dân anh chị Hippi đến đây để tìm thú vui thì anh vẫn khá là lạc long. Thứ hai là sau khi Evanson đến đây lại không hề ăn chơi mà còn chả thèm giấu giếm sự chán ghét chốn này. Quan trọng nhất là mắt anh chàng cứ đảo lia lịa bốn phía để quan sát. Những hành động như vậy khiến gã này nảy sinh nghi ngờ, những kẻ như vậy đến đây chỉ có hai loại, một là cớm, hai là bang phái khác đến dò xét. Vì vậy hắn phải có trách nhiệm đi đến hỏi rõ, bởi vì sếp mới của bọn hắn không dễ tính đâu, nếu như trong ca gác của hắn mà xảy ra chuyện gì, ừm, nghĩ đến thôi mà đã lạnh cả sống lưng.
“Tôi đến... ơ? Đợi đã, nhìn cậu quen quen.” Evanson đột nhiên nhận ra, hình như anh biết tên này, vì hắn còn đeo một cái kính râm to đùng che gần hết mặt dù chốn này làm gì có ánh sáng mấy nên anh không chắc chắn cho lắm.
“Luthor, là cậu à?”
“Đúng. Luthor là tên tôi. Có chuyện gì không?” Hắn vẫn hờ hững.
Xem ra Evanson nhận đúng người rồi nhưng thái độ của gã kia chẳng thay đổi gì. Nhận ra hắn thì sao? Hắn làm bảo vệ bar ở đây được mấy năm rồi, đầy người biết tên hắn, đều có chút chút quan hệ. Nhưng hắn vẫn phải quan sát cẩn thận Evanson.
“Sao lại là cậu?” Chưa cần quan sát quá kĩ, hắn đã nhận ra ngay Evanson, lập tức thu cánh tay đang nắm chặt lấy vai anh ra, vội vàng lùi lại, coi bộ có chút sợ Evanson.
“Ha ha, tại sao không thể là tôi?”
Đúng là tên này thật, lần này tôi còn đang lo không biết tìm ai để hỏi thì cậu lại tự tìm đến rồi. Lần trước Evanson bị bắt vào cục vì tội đua xe náo loạn thành phố nhưng hắn không phải là một nhân vật lớn mặt nào bị “hạ đài”, cũng chẳng phải tổng thống tiền nhiệm bị kết tội gì cả nên cũng không được hưởng đãi ngộ một mình một phòng. Còn tên da đen Luthor này chính là kẻ ở cùng phòng giam với anh lúc đó.
“Nghe đây, đây là địa bàn của băng đảng tao, người của bọn tao đông lắm.” Các bạn chắc cũng hiểu quy tắc trong nhà tù mà. Tên Luthor cậy mình cao to, lại là người trong băng nhóm nên định dạy dỗ tên da trắng gầy gò, ốm yếu như Evanson. Nhưng rốt cuộc lại bị xơi một trận no đòn nên hắn đang rất lo sợ khi gặp lại Evanson.
Đừng nghĩ rằng Warlock là những người chỉ biết dùng tà pháp và cho rằng họ yếu đuối. Hãy xem thứ quyền năng ma quỷ của Gul’dan và “cái chết mềm mại” của Laura sẽ nghĩ ngay đến vào một khoảnh khắc nào đấy thể chất của Warlock còn mạnh hơn nhiều so với những player cùng cấp.
“Tao tìm sếp của mày, sếp mới ý.” Gặp người quen thì dễ rồi, ít nhất không cần giới thiệu bản thân. Evanson nói luôn mục đích của mình.
“Sếp của bọn tao không thích gặp người lạ.” Sau khi biết được lý do của anh, Luthor vô cùng cảnh giác. Hắn vẫn còn nhớ cái tên trước đó đã đánh hắn một trận nhừ tử, sau đó không lâu thì lại bảo lãnh cho hắn ra ngoài, đã vậy quá trình bảo lãnh nhanh lắm, cứ như là trình tự chạy vậy. Lại thêm cái người mặc vest thắt cà-vạt, trông như người của bên chính phủ. Hắn cảm thấy Evanson rất có khả năng là gián điệp của một cơ quan chính phủ nào đó. Thế nên sau khi nhận ra Evanson, hắn cũng không hô hào anh em mà chỉ một mình ứng phó. Nhưng nếu dẫn loại người này vào bên trong thì e là sẽ sớm đi gặp tên sếp cũ thôi.
“Tao là bạn của hai người bọn họ, không phải người lạ.” Evanson khẳng định.
Nghe thấy thế, Luthor hơi do dự. Evanson có lẽ biết sếp mới của bọn hắn thật. Vì hắn biết sếp mới không phải chỉ có một người, hơn nữa còn biết bọn họ là nữ.
“Mày biết thật à?”
“Tất nhiên, chính tao là người đưa hai quý cô sinh đôi đó đến thành phố này mà.” Câu này nghĩ kiểu gì cũng thấy ổn: “Hơn nữa nếu như hai người bọn họ chưa đổi tên thì vẫn là Sacrolash và Alythess.”
“Đợi một lát, tao vào hỏi trước đã.” Thấy Evanson hiểu rõ về hai sếp của mình, Luthor thấy mấy người này không chỉ là bạn bè mà chắc chắn có mối quan hệ nào đó, vậy thì chuyện này hắn không dám tự ý quyết định rồi.
Luthor đi đến một căn phòng bí mật, tách biệt riêng. Đứng bên ngoài, hắn cẩn thận gõ cửa trước, nhận được lệnh mới dám vào. Một lúc sau thì thấy hắn đi ra, đến trước mặt của Evanson, nói với giọng đầy cung kính: “Thưa ngài, xin mời đi theo tôi.” Không ngờ cậu ta là bạn của sếp hắn thật, cũng may lần trước là tên này đập mình chứ không phải mình đập hắn.
“Khụ khụ, mẹ kiếp.” Evanson vừa bước vào trong căn phòng đã bị sặc ngay lập tức, đến mức phải lùi lại. Bên trong phải nói là sương khói mù mịt, làm anh thiếu chút nữa hét lên hỏi là vị cao nhân nào đang tu tiên ở chốn này?
“Ừm, cái này đỡ hơn rồi.” Evanson nhanh chóng tăng Unending Breath (1) cho mình.
Từ lúc mới bước vào Evanson đã nhận ra sự khác biệt giữa bên trong và ngoài kia. Mặc dù ánh sáng mờ ảo nhưng trong căn phòng cách âm rất tốt này lại mở loại nhạc rất du dương, trang hoàng rất tinh tế, nhã nhặn. Rốt cuộc là Eredar hay là một ai đó rất biết cách hưởng thụ.
Chính giữa căn phòng giăng một tấm voan mỏng, bên trong trải thảm nhung tím, bên trên đặt chiếc giường tròn. Có một cặp chị em sinh đôi nằm trên đó, chính xác là Eredar Twins trong bộ dạng con người. Nhưng mà trông hai ả lúc này có chút kì lạ, có vẻ hơi ẻo lả, mềm oặt như kiểu sắp hỏng. Đến khi Evanson nhìn rõ thứ mấy người hầu gái vây xung quanh đang cầm trên tay là anh liền hiểu ra ngay lí do. Một người đang cắm ống vào chiếc bình nhả khói liên tục, một cái bình màu trắng, còn có một cái bình đựng dạng thủy tinh hơi trong suốt.
Ha ha, Evanson cạn lời luôn, dù biết là lối sống của Demon có chút sa đọa nhưng hai quý cô này cũng nhanh quá đi. Hai cô mới tới đây bao lâu chứ mà đã học được cả mấy thứ này rồi? Tiện thể Evanson cũng quyết tâm cả đời này sẽ không dây vào mấy cái này, nhìn thấy hai Demon Lord này đi, đã ra bộ dạng gì rồi?
“Ngài đến rồi hả?” “Có chuyện gì không?” Hai nữ Demon lười biếng nhấc nửa người dậy, dựa vào cạnh giường.
“Nghĩ thử xem?” Evanson cũng không ngại ngùng gì với hai người họ, đi thẳng đến chỗ sofa, ngồi bịch xuống, sau đó liếc nhìn mấy người hầu gái đứng xung quanh.
“Ra ngoài cả đi. Bọn ta không gọi thì không một ai được phép vào.” Eredar Twins ra lệnh, đuổi những người không có phận sự ra ngoài hết.
Đám hầu gái đặt mấy món đồ trong tay xuống chiếc bàn bên cạnh để chủ nhân có thể từ từ dùng rồi lần lượt lui ra, không một tiếng động.
“Nói đi, chuyện gì hả Warlock?” Sau khi hầu gái đều đã đi hết, Eredar Twins lập tức vứt bỏ cái dáng vẻ sắp chết vừa nãy. Xem ra nếu như bọn họ không muốn thì mấy cái thứ gây tổn thương nghiêm trọng đến con người chả có tí tác dụng gì với hai nàng cả.
“Nhiều chuyện lắm.” Evanson chỉ trỏ xung quanh, nói: “Hay là chúng ta nói về chỗ này đã xảy ra chuyện tốt gì trước đi.”
“Hi hi”. Nghe thấy thế, Eredar Twins cùng lúc đều nở nụ cười mê hoặc.
“Chúng tôi là Eredar cao quý đó, ngài thật sự cho rằng chúng tôi sẽ ở lại cái căn phòng xấu xí, tẻ nhạt đó ư?”
“Nhưng mà chúng tôi thấy ngài cũng không có tiền nên chỉ còn cách tự mình “lao động”, cải thiện chất lượng cuộc sống xíu.”
“Chúng tôi sớm đã phát hiện ra chỗ thú vị này rồi.”
“Tội ác, điên cuồng, buông thả.”
“Một nơi tuyệt vời như này tất nhiên phải rơi vào tay bọn tôi rồi.”
“Cho nên, đây là trùm cũ của chỗ này?” Evanson vừa hỏi vừa chỉ vào một cái giá nến để trên bàn. Giá nến này được chạm khắc từ một cái đầu lâu, hơn nữa 100% là đầu lâu người, trông màu sắc lại còn rất mới nữa. Vì vậy Evanson đoán đây có lẽ là của đại ca trước của băng Blue Fire Wind.
“Đúng thế.” Alythess không chút do dự thừa nhận: “Vốn dĩ, chỉ cần ông ta đồng ý giao nộp chỗ này cho bọn tôi thì sẽ được làm đàn em của Eredar này.”
“Đáng tiếc, ông ta lại hoàn toàn không biết trân trọng cơ hội vinh hạnh hiếm có này.” Sacrolash nói với giọng khing bỉ: “Tôi cũng chỉ còn cách xin hắn cái đầu.”
Có phải thường di chuyển trong các không gian đều có lô-gic kiểu này không vậy. Tôi nhìn trúng thứ gì của anh thì đó là vinh hạnh, anh phải mau chóng tặng nó cho tôi rồi dập đầu xưng một tiếng đàn em. Nếu không thì có giết anh thì cũng là đáng, lẽ thường tình.
“Các cô có nghĩ là sẽ gây ra phiền phức không?’
Có điều nếu so với tính mạng của một tên xã hội đen thì Evanson càng lo lắng sẽ có rắc rối.
“Tất nhiên có nghĩ đến rồi, bọn tôi đâu có phải là mấy con Demon cấp thấp không có não chứ.” Alythess ra vẻ lão luyện nói: “Như chỗ này, chúng tôi cũng thấy nhiều rồi. Một tổ chức tự do đứng bên rìa trật tự, có một loạt những quy tắc riêng, với cả có chuyện gì cũng sẽ không tìm chính quyền để giải quyết. Mà chính quyền cũng lười quản chuyện bên trong chỗ này. Mối quan hệ duy nhất giữa bọn họ là đưa hối lộ đúng hẹn thôi.”
“Vì vậy tôi có giết tên này cũng sẽ không khiến người ngoài để ý đến bởi lẽ những người bên này cũng sẽ không hóng hớt ra bên ngoài.”
Sacrolash giải thích: “Hơn nữa SHIELD đâu đâu cũng có mà ngài nói đến, chỉ cần chúng tôi không dùng nặng lực siêu phàm thì bọn họ cũng chẳng để ý mấy việc muỗi này đâu.”
Không hổ là Demon tháp tùng quân đoàn, có khả năng đi tới các thế giới khác nhau để hoàn thành nhiệm vụ, chưa đến bao lâu đã học được nhiều như vậy. Mấy cái kiểu huyết chiến báo thù trong giới xã hội đen đã ai nghe thấy có báo cảnh sát chưa? Bởi vì xã hội đen không tin tưởng phía cảnh sát, huống hồ thế giới ngầm này có ai là trong sạch? Lỡ như lũ cớm thu thập thông tin, tóm gọn một mẻ thì lúc ấy biết oán ai? Với lại, cảnh sát cũng chỉ cần tiền đút đủ là cũng không muốn quản chuyện bên trong giới xã hội đen làm gì. Cơ bản chính là, dân không báo, cán bộ không quan tâm.
Còn về SHIELD thì càng không thể rồi, bọn họ bận đủ thứ việc lớn nhỏ trên thế giới này, hơi đâu mà đi quản chuyện có người chết trong giới xã hội đen? Chỉ cần không phải người dị nhân ra tay thì mấy thứ cặn bã trong xã hội, muốn giết bao nhiêu thì tùy.
“Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây đi.” Evanson không định truy cứu chuyện này nữa, dù sao thì anh cũng không truy cứu nổi.
“Có điều tôi mong hai người không mở rộng địa bàn.” Một băng nhóm xã hội đen đổi trùm, nếu không báo thì cảnh sát cũng không quản nhưng chỉ sợ hai ả này vui chơi đến mức nghiện luôn vậy thì sẽ lại xảy ra chuyện lớn mất.
“Tại sao? Theo như tính toán của bọn tôi thì lấy thêm ba nơi to như chỗ này cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
Xem ra bọn họ thật sự có dự định như vậy, đã thế lại còn lên kế hoạch xong cả rồi.
“Vấn đề về thân phận.” Evanson đột nhiên đề cập đến: “Tôi nghĩ hai người là dòng Eredar cao quý chắc sẽ hiểu tầm quan trọng của thân phận.”
“Dĩ nhiên.” Eredar Twins chắc chắn hiểu vấn đề này, mặc dù quan niệm có thể khác nhau nhưng việc này không là ảnh hưởng đến bọn họ. Trong một thế giới có trật tự thì xã hội đen là một xuất thân không ra gì. Có điều bọn họ cảm thấy Evanson sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới mấy điều như vậy. Chắc chắn có việc gì muốn nhờ bọn họ làm, mà người có thể làm thì nhất định không thể có xuất thân dơ bẩn.
“Có gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
“Nhưng mà chúng tôi cũng không phải tôi tớ của ngài, có thể đồng ý hay không còn phải xem tâm trạng của bọn tôi thế nào đã.”
“Tất nhiên.” Evanson nói một cách đầy tự tin: “Các cô chắc chắn sẽ đồng ý thôi, hơn nữa sẽ vô cùng thích thú với công việc này.”
***
(1) Unending breath: Một thuật của warlock, cho phép thở dưới nước.