Một linh hồn trụy lạc ích kỷ, tham lam, cuồng vọng và giả dối đương nhiên sẽ mạnh hơn các linh hồn bình thường nhiều. Hơn nữa nếu linh hồn này trước khi bị rút ra lại đang ở trong khoảnh khắc từ thành công bỗng nhiên thất bại, phải chịu một sự giày vò cực lớn thì phẩm chất lại càng tốt hơn nữa.
Đây cũng là lí do vì sao Warlock trước khi hút linh hồn thì thường thích giày vò hành hạ mục tiêu thật tàn nhẫn cho đến khi mục tiêu chỉ còn lại chút hơi tàn, bởi vì như thế không những giúp dễ hút linh hồn hơn mà còn tăng cao chất lượng của linh hồn.
Trong tay Evanson lúc này lại có một linh hồn như thế, tên của hắn là Obadiah.
“Được rồi, tôi nghĩ chúng ta có thể bàn việc chính rồi.” Sau khi giao dịch xong, Evanson phát hiện việc chính ngày hôm nay vẫn chưa làm, anh đến đây chủ yếu là để tìm người sửa xe mà.
“Sao? Bàn việc chính à?” Agatha cất viên Pha Lê Linh Hồn đi rồi ngồi ở cạnh giường, rồi chợt đưa tay ra nâng cằm của Evanson lên, sau đó nói bằng một giọng đầy quyến rũ: “Trước tiên không muốn vui vẻ một chút sao?”
Evanson vội nghiêng đầu sang một bên, đẩy tay Agatha ra: “Trời ạ, cô lúc nào cũng có cái suy nghĩ này sao?”
Evanson đến Dreadscar Rift mười lần thì hết tám lần bị Agatha chọc ghẹo thế này nhưng mà cũng chỉ có thể chọc ghẹo thôi, vì Evanson luôn giữ vững được giới hạn cuối cùng.
Chuyện này cũng chẳng phải vì anh có đạo đức, trách nhiệm hay thanh cao gì cả, đơn giản vì Evanson biết rằng, nếu tùy tiện làm chuyện ấy với một Shivarra thì nửa đời còn lại e sẽ si mê cô ta mất.
“Ha ha ha, được rồi, không đùa với ngươi nữa.” Không biết là do vừa bán được một món hàng lớn hay là do vừa mới chọc ghẹo thành công Evanson mà tâm trạng Agatha hiện giờ cực kỳ tốt: “Ngươi có việc gì thì nói đi.”
“Gan’arg.” Evanson nói: “Tôi muốn tìm một vài nhân công Gan’arg, tốt nhất là một quản đốc.”
“Gan’arg sao? Warlock mà lại tìm bọn chúng thì đúng là kỳ lạ đấy.” Agatha đứng dậy chải tóc: “Nhưng mà nếu là ngươi thì ta lại không cảm thấy bất ngờ.”
Gan’arg chính là những Demon xây dựng trong Quân Đoàn, từ những hỏa pháo Tà Năng đến những chiến hạm Tà Năng hoặc cơ giáp Ma Năng, tất cả đều do bọn họ tạo ra, có thể gọi là chuyên gia xây dựng của Quân Đoàn.
Lần này Evanson đến đây là để tìm bọn họ, bởi anh cần bọn họ giúp anh thiết kế động cơ Tà Năng. Tuy nhiên Evanson lại không quen bọn họ, hay nói chính xác hơn là chưa từng gặp bao giờ, vì thế cần một thổ địa như Agatha dẫn đường, cho nên mới đến gặp cô ta.
“Thôi được rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi.” Agatha bước xuống giường, lừ mắt nhìn Evanson rồi nói: “Không phải ngươi muốn ta phải làm thế sao? Thế nên ta mới ngạc nhiên một kẻ bình thường bủn xỉn như ngươi lần này sao lại chi mạnh đến thế, thì ra là có việc muốn nhờ vả.”
“Ha ha.” Evanson chỉ biết gượng cười: “Thế thì đa tạ chủ mẫu Agatha đã dẫn đường.”
“Hừ, ở đây chờ một chút.” Agatha bước đến bàn trang điểm rồi trang điểm một chút, ở trong phòng mình thì sao cũng được, nhưng nếu đã ra đường thì một Shivarra như cô ta sẽ luôn chú trọng vẻ ngoài.
Nhưng cũng may là cô ta không giống với mấy cô gái ở Trái Đất, mỗi lần trang điểm thì ít nhất cũng mất hai tiếng đồng hồ, cái gọi là trang điểm của cô ta chẳng qua chỉ là chải lại tóc, sau đó đội mũ miện và đeo mạng che mặt thôi.
“Này, rốt cuộc chúng ta đi đâu thế?” Cùng Agatha lên đường, nhưng phát hiện đường đi càng lúc càng xa nên Evanson không kiềm được mà hỏi. Lẽ nào cái ả này không phải chỉ muốn chọc ghẹo mình, mà là đang tìm nơi vắng người sau đó sẽ…
“Đi xuống tầng dưới của Rift.” Trong lúc Evanson đang suy nghĩ lung tung thì Agatha trả lời: “Gan’arg sống ở những nơi rất xa xôi.”
Tầng dưới của Rift, Evanson đã từng nghe nói đến nơi này, nơi đó có vẻ là nơi tụ tập của những Demon không có địa vị, đối với một Demon cấp cao như Agatha mà nói thì thật sự là một nơi xa xôi.
“Lẽ nào họ thường tiến hành những thí nghiệm nguy hiểm sao?” Evanson hỏi.
Anh cảm thấy địa vị của Gan’arg trong Quân Đoàn lẽ ra không thể thấp được, tuy bọn họ không phải là những binh lính chủ lực xung phong hãm trận nhưng dù gì cũng là nhân tài kỹ thuật mà, tất cả những cỗ máy chiến tranh của Quân Đoàn, có cái nào là không do họ chế tạo ra đâu? Thế nên việc bọn họ phải sống ở tầng dưới ắt hẳn là do phải thường xuyên thực hiện các thí nghiệm nguy hiểm rồi, bởi vì so với những nhân vật lớn cấp cao ở tầng trên thì việc nổ tung mấy trăm đám tiểu Ác Ma ở tầng dưới thật sự chẳng là gì cả.
“Một phần lí do là thế.” Agatha nói: “Nhưng chủ yếu là do địa vị của bọn chúng ở đây không cao.”
Hả? Evanson nhướn mày, trong lòng nghĩ khoa học phải là đứng đầu chứ… Kỳ lạ, khoa học là sức chiến đấu mạnh nhất, các người sao có thể không tôn trọng khoa học gia thế này?
Tại tầng dưới của Rift, trong một phòng thí nghiệm Tà Năng chợt vang lên một tiếng thở dài đau buồn, Gornoth, một quản đốc Gan’arg đang nhớ lại những ngày tháng vinh quang năm xưa.
Lúc trước, khi Dreadscar Rift vẫn còn là tiền tuyến của Quân Đoàn, những trận địa hỏa pháo Tà Năng liên tục bắn vào những tinh cầu đáng thương, vô số Ma Năng hội tụ về nơi này. Lúc ấy, Gornoth là tổng quản đốc của Gan’arg ở đây, có thể gọi là một nhân vật lừng lẫy không ai dám đắc tội.
Chẳng kẻ nào dám trải nghiệm cảm giác bị nằm trong nòng súng của cơ giáp Ma Năng vốn dùng để chi viện cho bản thân, chẳng kẻ nào quên được tiếng nổ kinh hồn của hỏa pháo Tà Năng vang lên bên cạnh mình, bị như thế tất cả đều là do đã đắc tội mới một nhà khoa học lớn tên là Gornoth.
Tiếc là, thế gian vật đổi sao dời, khi tiền tuyến của Quân Đoàn ngày càng mở rộng thì Dreadscar Rift đã trở thành một nơi bị người ta quên lãng. Một nhà khoa học lớn như Gornoth hiện giờ chỉ còn được dẫn dắt một đám lính nhỏ, ngoài việc bảo dưỡng mấy khẩu hỏa pháo Tà Năng đã vạn năm không dùng đến ra thì không còn việc gì để làm nữa.
Không có gì để làm, sức chiến đấu lại thấp, thế nên địa vị đương nhiên sẽ giảm sút.
Một tiếng bộp vang lên. Gornoth đang nhớ lại những thời khắc đẹp đẽ năm xưa thì chợt thấy có người ném một thứ gì đó sang bên cạnh mình. Gornoth lập tức nổi nóng, ông ta cho rằng lại là đám tiểu tốt đến để sai khiến mình làm gì đó.
“Được rồi, đám tiểu tốt, ta sẽ cho các ngươi thấy cơn giận của một nhà khoa học, lưỡi cưa điện của ta đã đói khát rất lâu rồi. Hả, đây… đây là…” Gornoth vừa mới đứng dậy khởi động lưỡi cưa điện gắn trên cánh tay thì đột nhiên dừng lại.
Vì ông ta phát hiện thứ vừa được ném sang bên cạnh mình chính là một số Pha Lê Linh Hồn, đếm kỹ thì thấy có năm sáu viên, nếu là năm xưa thì ông ta hoàn toàn không quan tâm đến loại pha lê chất lượng không cao này, nhưng mà hiện giờ thì… ông ta đã cả chục ngàn năm không thấy thứ này rồi.
Có điều, ông ta không vội đi nhặt thứ ấy lên, ông ta biết tình hình hiện giờ ở Dreadscar Rift, một kẻ vội vàng nhặt mấy viên pha lê chất lượng kém thì rõ ràng là một nhân vật thấp kém.
Gornoth từ từ quay người lại, sau khi thấy rõ người vừa đến là ai thì cảm thấy khá ngạc nhiên.
Chính là phó quan của lãnh chúa, Agatha, là một chủ mẫu mà cho dù là năm xưa thì ông ta cũng không dám mạo phạm.
Còn có… một Warlock sao? Phải chăng là tên kỳ quái mà dạo gần đây mọi người đồn đại?
“Nhặt lên đi, của ông cả đấy.” Evanson nói: “Tôi nghĩ ông không có gan đứng trước mặt chủ mẫu mà từ chối một món hời đâu nhỉ?”