“Đã lâu lắm rồi ta không giảng giải cho người khác tính quan trọng cần có của quy định này. Các học trò khác đều chỉ bị động chấp hành theo chứ chưa bao giờ hỏi tại sao cả.” Nói đến đây, Olivan chợt thở dài: “Tư duy khép kín như thế thì chắc chắn không thể tiến xa trên con đường phép thuật.”
Sau đó ông lại nở nụ cười hài lòng, nói với Claire: “Chỉ có con mới có lòng hiếu kỳ lớn đến thế, có lẽ đó chính là lí do vì sao con lại ưu tú thế này.”
Khi học phép thuật mà chỉ biết bám lấy lí thuyết kiến thức trong sách vở thì chắc chắn sẽ không tiến xa được. Bởi vì, cho dù có học nhiều lí thuyết trong sách bao nhiêu cũng không thể giỏi hơn người viết sách được, thế nên việc có một lòng hiếu kỳ nhất định chính là điều không thể thiếu.
Chỉ khi có được lòng hiếu kỳ thì mới có động lực đi tìm hiểu chân lí, từ đó sẽ bước đi càng xa hơn trên con đường phép thuật. Đây cũng có thể xem là một điều rất quan trọng tạo tiền đề cho việc học phép thuật, bởi thầy giáo tuy có thể dạy cho ta kiến thức nhưng không thể nhét lòng hiếu kỳ vào đầu ta được.
Đương nhiên, lòng hiếu kỳ ở đây chỉ nên có một mức độ giới hạn nhất định thôi. Nếu vượt quá giới hạn này thì sẽ biết thành sự tò mò quá đáng mà hậu quả của sự tò mò quá đáng thì… có rất nhiều pháp sư và Warlock đã phải đánh đổi bằng sinh mạng và linh hồn của mình rồi, điều này cũng đủ để chúng ta hiểu kết cục đáng sợ thế nào.
“Con xin lắng nghe lời dạy của đại sư.” Claire được khen nên nở nụ cười thích thú.
“Khoảng năm trăm năm trước, Thượng Cổ Tôn Giả đã lập ra một hội ẩn tu, đồng thời đặt ra quy định này.” Olivan bắt đầu kể lại lai lịch của quy định này: “Lúc ấy người đời còn rất ngu muội, cho dù chỉ là một pháp sư học nghệ chưa tinh thông cũng có thể gây sóng gió trên thế tục, lợi dụng sự ngu muội của người đời mà hầu như có được mọi thứ mà hắn muốn, có được quyền lực, tiền tài và thành tựu của thế tục nhưng những thứ ấy lại có được bằng cách tàn phá thế tục.”
“Cho nên…” Olivan nói bằng vẻ mặt kính phục: “Thượng Cổ Tôn Giả đã cấm các pháp sư lập mối quan hệ quá sâu với thế giới, sự thật đã chứng minh hành động ấy của người là rất cơ trí, khi người đời bước đi một con đường khác với phép thuật thì bắt đầu có sự phát triển không tồi.”
Cho dù tên pháp sư bước đến thế tục ấy đã lợi dụng phép thuật để thống trị hay là vĩ nhân trị quốc một cách vô tư lợi thì cũng đều đã ngăn cản sự phát triển của nền văn minh loài người.
Bởi vì đối với loài người trên Trái Đất thì phép thuật không phải là thứ mà ai cũng học được, chỉ có một số ít người mới có được năng lực này nhưng sự phát triển của văn minh nhân loại không thể nào chỉ dựa vào một số ít người mà đi lên được.
Khi khoa học dần phát triển thì họ cuối cùng sẽ bị kéo xuống, từ việc được muôn người sùng bái sẽ trở nên dần bị lãng quên.
Họ sẽ cam tâm sao? Ai mà cam tâm chứ? Để ngăn chuyện ấy xảy ra, họ sẽ quy cho tất cả khoa học trở thành dị đoan tà giáo, họ sẽ dùng mọi thủ đoạn để ngăn cấm tư tưởng con người.
Tóm lại, bọn họ sẽ còn tàn độc và thành công hơn cả tòa án dị giáo của giáo hội, bởi vì bọn họ thật sự sở hữu sức mạnh phi phàm.
“Quả đúng là như thế.” Claire cảm thấy lời mà Olivan nói rất có lí. Cô có thể hình dung ra được cách đây năm thế kỷ, một pháp sư sẽ có thể tạo ra ảnh hưởng lớn thế nào lên thế tục, bởi vì cô ngoài việc xem truyên tranh ra thì còn từng xuyên không rất nhiều lần để học hỏi quan sát.
“Nhưng mà, con cảm thấy hiện giờ quy định ấy đã lỗi thời rồi.” Claire tuy đồng ý với cách nói của Olivan nhưng không có nghĩa là cô không có suy nghĩ của riêng mình.
Khi Claire nói ra câu này thì cũng cảm thấy khá căng thẳng, bởi vì đây là một lời hoài nghi quy định mà Thượng Cổ Tôn Giả đã đặt ra nhưng cô nhận ra Olivan lại không hề tức giận, chỉ nở một nụ cười khích lệ rồi nói với cô: “Không sao, con cứ nói suy nghĩ của mình đi.”
Thế là Claire sau khi được động viên đã can đảm nói ra suy nghĩ của mình: “Vật đổi sao dời, đúng như đại sư vừa nói, người đời đã phát triển rất tốt. Họ giờ đã không còn ngu muội như trước nữa, họ nắm trong tay sức mạnh khoa học mà sức mạnh ấy không hề thua kém phép thuật, hơn nữa người sở hữu sức mạnh siêu phàm không chỉ có chúng ta mà còn có những người đột biến, thế thì chúng ta có cần thiết phải tiếp tục giấu mình nữa không?”
Ý của Claire rất rõ ràng, chính là hiện giờ người đời đã không còn ở thời trung cổ nữa, không phải chỉ bị một tên giả thần giả quỷ nói vài câu là đã vội vàng ngu ngốc hiến dâng sinh mạng của mình. Giờ đây mọi người đã sáng suốt hơn rất nhiều, nếu đột nhiên xuất hiện một pháp sư thì nói không chừng vừa tung phép thuật ra đã bị người ta xem là người đột biến, không kỳ thị là đã may rồi. Còn chuyện hô phong hoán vũ, muốn người ta sùng bái mình ư? Đừng có mơ, làm gì có cửa. Thế thì chúng ta cứ ẩn nấp ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi.
“Rất vui khi con nghĩ như thế.” Olivan vui vẻ nói: “Chúng ta gọi thế gian bên ngoài là thế tục, gọi người bên ngoài là người đời nhưng thật ra họ có kém chúng ta nhiều không? Không, không hề. Họ hoàn toàn không hề kém chúng ta bao nhiêu, con nhận ra được điều ấy là rất tốt.”
“Nhưng mà… trong số chúng ta vẫn còn một số người khá kiêu ngạo.” Olivan có hơi lo lắng nói: “Họ vẫn cho rằng người đời rất ngu muội, chân lí vẫn ở trong tay họ. Nhưng nếu phép thuật là chân lí thì lẽ nào khoa học lại không phải sao? Không, khoa học cũng là chân lí, tiếc là bọn họ lại không hiểu được điều này.”
“Thế nên, hiện giờ việc giữ vững quy định này…” Claire nói: “Chính là để tránh cho đám người kiêu ngạo ấy gây rối người đời sao?”
“Họ có thể gây rối gì chứ?” Olivan nhăn mặt nói: “Những người tài giỏi trong số họ thì lại càng muốn giữ vững quy định này hơn, bởi vì họ cho rằng người siêu phàm phải có cái giá của mình, tiếp xúc với người đời chỉ khiến họ bị hạ thấp giá trị. Còn đối với những kẻ không tài giỏi thì…”
“Thì lại không có năng lực gây rối.” Claire tiếp lời.
“Đúng thế.” Olivan thừa nhận: “Họ mà lộ diện thì e là còn không đủ khả năng khiến người đời kinh ngạc. Thế tục còn có một vài tổ chức rất có thực lực, chẳng hạn như tổ chức SHIELD. Tuy ta chưa từng tiếp xúc với bọn họ nhưng thấy cách họ xử lí mọi việc, xử lí đám người đột biến đó thật sự là rất bài bản. Đám người trong chúng ta nếu chạy ra ngoài gây rối thì có lẽ sẽ bị họ tống vào tù thôi.”
“Con lại nghĩ họ sẽ bắt về nghiên cứu.” Claire nói: “Trong truyện tranh hay có trường hợp như thế lắm”
“…” Olivan cạn lời trước suy nghĩ của Claire.
“Nếu đã thế thì chúng ta sao lại còn phải tuân thủ quy định này?” Claire thắc mắc hỏi, vì quy định này hầu như chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Lúc trước người đời quá ngu muội, thế nên chúng ta mới phải tránh xa họ nhưng hiện giờ họ lại…” Olivan nói đến đây chợt ngập ngừng, giống như đang viện cớ: “Họ lại có vẻ quá thông minh rồi.”
Hai người lúc này đã bước đến ban công của thánh điện, ở trên đây có thể nhìn thấy toàn cảnh New York, nhìn thấy nhiều người đang đi lại trên đường nhưng chẳng ai trong số những người bên dưới ấy nhìn thấy được tòa thánh điện ẩn trong không gian dị thường này, thật sự khiến người ta có cảm giác bao quát chúng sinh.
“Con biết tòa thánh điện này vì sao lại có thể lơ lửng trên không trung không?” Olivan hỏi.
“Bởi vì ma pháp trận trong thánh điện đã tạo ra phép thuật giúp thánh điện lơ lửng.” Claire trả lời.
“Ma pháp trận ấy duy trì nhờ vào gì?” Olivan tiếp tục hỏi.
“New York là một trong những nút thắt phép thuật lớn nhất trên Trái Đất, ma pháp trận rút năng lượng từ đó ra để duy trì.” Claire trả lời rồi nói tiếp: “Những việc này con vốn đã biết từ lâu rồi, đại sư muốn kiểm tra con thì hỏi câu nào khó hơn đi.”
“Ha ha.” Olivan cười một lúc rồi nói: “Con có biết là nếu người đời biết sự tồn tại của phép thuật thì năng lượng này cũng sẽ bị lộ ra trước mắt họ không?”