“Cậu không có gì để giải thích sao?” Nick Fury ngồi tại bàn làm việc văn phòng nhìn Evanson bằng gương mặt sa sầm. 

Abomination và Hulk hỗn chiến trên đường phố New York, khiến quân đội và dân thường thương vong vô số, đồng thời tạo ra một sự thiệt hại kinh tế lớn. Nếu Nick Fury mà không quan tâm việc này thì cái chức cục trưởng SHIELD nên đổi người khác làm đi là vừa. 

Nhất là vào lúc sau thì Evanson vốn là một cố vấn của SHIELD lại cũng tham gia vào. Việc này dễ dàng khiến cho những người nắm rõ tình hình, chẳng hạn như tướng Ross, sẽ cho rằng SHIELD cũng đã can dự vào chuyện này, thế thì cũng phải gánh một phần trách nhiệm. 

Tuy Evanson rõ ràng là tự tiện hành động nhưng Nick Fury làm sao có thể trả lời như thế được? 

Không lẽ ông phải nói với người ta rằng, Evanson chỉ là một cố vấn hữu danh vô thực của SHIELD, mọi hành động của cậu ta lần này đều là hành vi cá nhân, SHIELD không hề hay biết, cũng chẳng có liên quan gì đến chuyện này sao? 

Chuyện này có khác gì với khi một công ty xảy ra chuyện thì lập tức công bố rằng đây là lỗi cá nhân của một nhân viên, chẳng liên quan gì đến công ty cả, hơn nữa nhân viên ấy chỉ là làm thêm thôi, hiện giờ đã bị đuổi việc rồi? Có ma mới thèm tin cách giải thích này! 

Hết cách rồi, giờ đã bị người ta cùng lôi xuống nước, thế thì Nick Fury chỉ còn cách gồng mình tiếp chiêu thôi. 

“Hừ, chẳng có gì phải giải thích cả.” Evanson mới sáng ra đã bị gọi đến giáo huấn nên quay mặt sang một bên khó chịu nói: “Anh ta đập nát chiếc xe đầu đời của tôi, không lẽ ông bảo tôi cứ trơ mắt nhìn sao?” 

“Còn nữa.” Evanson sa sầm nét mặt nói: “Tôi cũng vì dại dột tin lời người ta, người ta vỗ ngực nói với tôi là những việc này tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến tôi, bảo tôi cứ yên tâm ngồi ở nhà là được rồi nhưng cuối cùng thì sao?” 

Evanson nhìn Nick Fury trách móc: “Đúng là đang ngồi trong nhà thì họa từ trên trời rơi xuống.” Câu này không hề sai, chiếc xe của Evanson đúng là bị đập nát bởi một chiếc taxi từ trên trời rơi xuống. 

Nick Fury nhướn mày. Lúc đó đúng là ông đã đích thân gọi điện thề thốt với Evanson rằng việc của Ross và Hulk tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng gì đến anh cả nhưng cuối cùng Evanson lại bị đánh bẹp bẹp. 

“Tôi cũng đâu có biết sự việc lại thành ra như thế.” Nick Fury ngượng ngùng giải thích, tôi đâu phải thần tiên mà đoán ra được việc lòi ra thêm một tên Abomination. 

Việc này đừng nói là Nick Fury, ngay cả Evanson từ đầu đã biết Abomination sẽ xuất hiện cũng không ngờ được rằng mình sẽ bị ảnh hưởng. Bởi vì New York rất to, ai mà ngờ được hai cái tên ấy chạy đâu không chạy lại chạy đến ngay con phố nhà Evanson để phát tiết chứ? 

“Được rồi, việc cậu tự tiện hành động, tôi sẽ không truy cứu nữa.” Nick Fury nói. 

Nói cho cùng thì Evanson chỉ là một cố vấn tạm thời của SHIELD, thế nên mức độ tự do sẽ cao hơn nhiều so với một cố vấn chính thức. Tuy trước khi sự việc xảy ra, Nick Fury đã có nói rõ rằng Evanson không được can dự vào nhưng tiền đề là việc này phải không đụng chạm đến anh đã. 

Càng huống hồ, lần này Evanson ra mặt với tư cách ngăn chặn quái vật lộng hành trên phố. Tuy trên thực tế anh chỉ muốn trả thù chuyện chiếc xe bị đập nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với phía quân đội là người đã tạo ra con quái vật. Với cách so sánh như thế thì hình tượng của SHIELD lập tức trở nên chính nghĩa vĩ đại. 

“Tôi chỉ muốn biết cậu làm thế nào mà buộc được Ross giao thi thể Abomination cho SHIELD.” Với hiểu biết của Nick Fury về Ross thì hiểu rõ rằng Ross sẽ không dễ dàng giao ra xác của Abomination, thế nên ông rất muốn biết Evanson đã làm thế nào. 

“Tôi đã hứa với ông ta rằng SHIELD sẽ giúp ông ta che giấu chuyện này.” Evanson trả lời thật lòng. 

Nick Fury lập tức thấy trước mặt tối sầm, liền hỏi ngay: “Tại sao cậu lại hứa với ông ta như thế?” 

“Ông không định làm như thế sao?” Evanson hỏi lại, sau đó lại nói bằng giọng khoa trương: “Nói ra sự việc thì có gì là tốt chứ? Bây giờ nếu nói với dân chúng rằng lực lượng quân đội mà họ đóng thuế để nuôi, đáng lẽ phải bảo vệ họ thì lại đi tạo ra hai con quái vật rồi hai con quái vật đó lại phá hoại thành phố mà họ đang sống, tạo ra vô số tổn thất và thương vong, thế thì sự việc sẽ không còn đơn giản chỉ là xì-căng-đan chính trị nữa.” 

“Hừ.” Evanson hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Chuyện này sẽ khiển cho sự uy nghiêm của toàn bộ chính phủ bị sụp đổ, một loạt quan chức cấp cao trong quân đội và chính phủ sẽ phải từ chức, thậm chí bao gồm cả tổng thống.” 

Nick Fury biết những điều Evanson nói là đúng. Thử nghĩ mà xem, nếu vì một sai lầm của quân đội mà trong thành phố xảy ra một vụ nổ đầu đạn chiến thuật thì người dân sẽ phản ứng như thế nào? Nếu họ mà tiến hành khởi nghĩa vũ trang thì Nick Fury cũng không cảm thấy lạ. 

Thế nên cho dù là quân đội hay chính phủ thì cũng đều vì để đảm bảo cho xã hội ổn định, cũng như giữ vững cái chức của mình mà sẽ dốc toàn lực che giấu việc này. Lúc này cho dù SHIELD có muốn nói ra chân tướng thì chính phủ cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách bịt miệng SHIELD lại, thậm chí cả Hội đồng Bảo an Thế Giới cũng sẽ can dự vào. Đám người quan liêu đó không bao giờ muốn nhìn thấy xã hội náo loạn bất an, cho nên việc chân tướng thật sự là thế nào, bọn họ sẽ không hề quan tâm. 

“Tôi nghĩ cậu chưa nghe hiểu ý của tôi.” Nick Fury đương nhiên đã nhìn thấy trước viễn cảnh mà Evanson nói, thế nên ông không phải muốn hỏi điều đó: “Ý tôi muốn hỏi là…” 

“Ý cậu ta muốn hỏi là, cậu ỷ mình là ai mà lại làm thế?” Khi Nick Fury vừa định mở miệng thì cánh cửa văn phòng ông bật mở, người vừa bước vào đã tiếp lời ông. 

Evanson quay lại nhìn người vừa bước vào ấy. Đó là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, mái tóc vàng xen kẽ bạc, gương mặt có hơi nhăn nheo, mặc một bộ đồ vét màu vàng. Nhìn dáng vẻ của ông ta rồi lại thấy việc ông ta không cần xin phép mà có thể bước thẳng vào văn phòng Nick Fury, Evanson liền đoán ra được ngay ông ta là ai. 

Quả nhiên, người ấy tự giới thiệu: “Alexander Pierce, bộ trưởng của SHIELD.” 

“Sao anh lại rảnh rỗi đến đây?” Nick Fury thấy Pierce vào thì lập tức đứng dậy tiếp đón. 

“New York đã thành chiến trường rồi, cậu nghĩ tôi có thể ngồi yên được sao?” Pierce nói. 

Sau đó ông ta quay sang Evanson: “Evanson Richter, cố vấn, tôi có nghe nói rồi.” 

Mặc dù việc của Evanson thuộc quyền hạn bí mật cấp mười nhưng Pierce là một bộ trưởng, muốn điều tra thì cũng sẽ tra ra được, chỉ là vì để tránh bị dị nghị nên ông ta không làm mà thôi. 

Nhưng sau khi Evanson trở thành cố vấn của SHIELD thì Pierce lại vô tình “trùng hợp bất ngờ” biết được sự tồn tại của Evanson. 

Thế nên ông ta muốn tận mắt đến gặp tên Warlock đã tiết lộ sự tồn tại của Hydra rốt cuộc mặt mũi trông như thế nào. 

“Thật vinh hạnh, ngài bộ trưởng.” Đối diện một boss lớn của Hydra, Evanson tỏ ra vô cùng lịch sự. 

“Nói thật lòng thì tôi phải cảm ơn cậu.” Pierce cũng nói chuyện rất tự nhiên: “Cậu biết không? Lúc nãy khi tôi nói chuyện với Hội đồng, họ nói rằng rất hài lòng với phản ứng kịp thời của SHIELD chúng ta lần này.”