Sau khi Thẩm Dịch ngồi xuống, Trần Quốc Huy ra hiệu ý bảo Tô Đường ngồi xuống vị trí gần cửa nhất, dường như cách Thẩm Dịch đúng một vòng tròn. Thẩm Dịch nhìn cô ngồi xuống vị trí đó, thì mặt bỗng tái xanh, giống như có chút khó chịu, nhưng anh cũng không thể hiện gì nhiều.

Tô Đường đoán anh không hài lòng khi cô ngồi cách anh hơi xa, nhưng vị trí này là chỗ hoàng kim có thể nhìn chính diện mặt Thẩm Dịch, nên thật ra Tô Đường cũng khá thích thú.

Dù sao trên bàn cũng đầy đồ ăn, ngồi chỗ nào không phải cũng ăn giống nhau sao?

Thẩm Dịch không dẫn theo tài xế, là Tần Tĩnh Dao đưa anh tới đây, lúc nhân viên phục vụ rót rượu, Trần Quốc Huy đã nhờ anh ta pha cho Tần Tĩnh Dao một ly nước chanh, Trần Quốc Huy vốn ra hiệu cho nhân viên phục vụ rót cho Tô Đường một ly rượu trắng, nhưng người phục vụ vừa cầm cốc nâng chai rượu chuẩn bị đổ, Thẩm Dịch liền ra hiệu tay, dùng thủ ngữ nhanh chóng nói với Tần Tĩnh Dao vài câu gì đó.

Tần Tĩnh Dao nhẹ nhàng gật đầu, ngước mắt nhìn Trần Quốc Huy cười khổ,“Thẩm tiên sinh cảm thấy để một mình tôi uống nước chanh thì quá thất lễ, anh ấy có hơi ngại, nhưng hôm nay tôi lại lái xe tới, lát nữa còn phải đưa Thẩm tiên sinh về công ty, thật sự không thể uống rượu, ngài xem có thể để Tô tiểu thư uống nước chanh như tôi không, nếu không bữa cơm này tôi cũng ăn không ngon.”

Trần Quốc Huy rõ ràng hơi ngạc nhiên, nhưng thấy Thẩm Dịch có chút áy náy nhìn ông, thì vội vàng cười đáp lễ,“Ái chà, Thẩm tiên sinh khách sáo quá rồi, chút chuyện nhỏ ấy thì có sao …… Tới đây tới đây tới đây, cậu mau rót nước chanh cho hai vị nữ sĩ này đi.”

Lúc này Tô Đường mới kịp nhận ra Thẩm Dịch đang đỡ rượu giúp cô. Tửu lượng của cô thật ra cũng không quá kém, nhưng dù sao uống rượu cũng không phải chuyện tốt lành gì. Tô Đường cảm kích mà đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi cách cô một vòng tròn, phát hiện Thẩm Dịch cũng đang nhìn cô, trong mắt cất giấu ý cười trêu chọc.

Tô Đường đột nhiên có cảm giác, tuy rằng cô là bên đại diện cho Hoa Chính tham gia tiệc rượu này, nhưng trong bữa cơm này, Thẩm Dịch mới là người cùng phe với cô.

Tần Tĩnh Dao nói ăn không ngon, nhưng thật ra cô ấy vốn không hề có thời gian động đũa. Mấy vị chủ tịch cấp cao của Hoa Chính là người ở rất nhiều nơi, mở miệng là nói mấy câu khách sáo đậm chất khẩu âm đa dạng của các vùng miền Trung Quốc, Thẩm Dịch không thể chỉ dựa vào việc đọc khẩu hình là có thể hiểu bọn họ đang nói gì. Trong bữa cơm Tần Tĩnh Dao đều ở bên cạnh phiên dịch bằng thủ ngữ cho Thẩm Dịch, đồng thời cũng phiên dịch lại thủ ngữ của Thẩm Dịch đáp lễ lại đối phương không hề kém cạnh chút nào, câu chữ đâu ra đấy, trôi chảy giống như Thẩm Dịch chính miệng nói ra với mọi người vậy, khiến cho Tô Đường bội phục sát đất.

Nhờ sự giúp đỡ của Tần Tĩnh Dao, Tô Đường đúc kết được vài thông tin hữu ích từ mấy lời khách sáo không ngừng thốt ra từ hai bên.

Thứ nhất, Thẩm Dịch sinh vào tháng bảy, tháng trước anh vừa tròn 28 tuổi.

Thứ hai, Thẩm Dịch tốt nghiệp thạc sĩ hai chuyên ngành song song là tài chính và pháp luật tại Đại học Colombia.

Thứ ba, mấy vị chủ tịch cấp cao của tập đoàn Hoa Chính mời anh ăn cơm là vì có chuyện cần nhờ anh, về phần chuyện đó là gì, thì bọn họ dường như đã nói qua với Thẩm Dịch trước rồi, nên hôm nay cũng không nhắc lại cụ thế nữa, mỗi lần đề cập tới chuyện đó thì cũng nói rất thoáng qua, Tô Đường nghe ngóng thì mơ hồ có cảm giác chắc hẳn chuyện này có liên quan đến tiền.

Thứ tư, sở dĩ cô bị Trần Quốc Huy đưa tới tham gia bữa tiệc rượu này, là vì chuyện cô trúng tuyển vào Hoa Chính có liên quan đến Thẩm Dịch, mà có liên quan thế nào, những người ngồi đây đều ngầm hiểu trong lòng hết rồi.

Bữa tiệc rượu này kéo dài từ sáu giờ đến tám giờ hơn, Thẩm Dịch không từ chối lời mời rượu của ai cả, uống đến lúc tan tiệc thì đã say lắm rồi, anh phải nhờ sự giúp đỡ của Tần Tĩnh Dao mới có thể đứng lên được, sắc mặt vô cùng khó nhìn, nhưng vẫn nở nụ cười với mấy vị quan chức cấp cao Hoa Chính đang say rượu mà nói mấy lời càng ngày càng khó nghe.

Tần Tĩnh Dao vẫn đang giúp đỡ anh, nên không rảnh phiên dịch mấy lời say đó, trong nhất thời Tô Đường lại cảm thấy thật may vì Thẩm Dịch không nghe được, khen cũng không nghe thấy, chê cũng không nghe thấy, họa phúc khôn lường. [1]

[1] Gốc là 焉知非福: một vế trong câu thành ngữ 塞翁失马,焉知非福 < Tái ông thất mã, yên tri phi phúc >, ông già ở biên cương mất ngựa ; không biết là phúc hay họa?

Tần Tĩnh Dao đỡ Thẩm Dịch vào trong xe, cô ta vừa định giúp anh đóng cửa thì lại bị Thẩm Dịch vươn tay cản lại, Tô Đường nhìn Thẩm Dịch tựa người vào ghế dùng thủ ngữ chậm chạp nói gì đó với Tần Tĩnh Dao, sau đó Tần Tĩnh Dao gật gật đầu, xoay người lại nhìn về phía cô,“Tô tiểu thư, dù sao chúng tôi cũng tiện đường, nếu không có chuyện gì thì để tôi đưa cô về cũng được.”

Tô Đường còn chưa kịp trả lời, thì đã bị Trần Quốc Huy say đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh xen mồm nói với vào,“Đúng đúng đúng, mọi người cùng nhau về đi…… Tiểu Tô này, cô đưa Thẩm tiên sinh về nhà đi… phải chăm sóc cậu ấy chu đáo….nhé..”

“Dạ, vâng.”

Chăm sóc người say là chuyện mất công mất sức mà chẳng có tác dụng gì nhất, nhưng nếu người đó là Thẩm Dịch, vậy cũng không sao.

Tô Đường vừa lên xe, Tần Tĩnh Dao liền mau chóng mở cửa ghế lái chính mà ngồi xuống, vẫy tay mỉm cười chào mấy vị quan chức cấp cao của Hoa Chính ngoài cửa xe, rồi một chân đạp xuống chân ga, thản nhiên mà mở miệng,“Thẩm tiên sinh nói để cô là con gái lại đêm hôm một thân một mình ở cạnh một đám ma men thì không an toàn. Tôi sẽ đưa Thẩm tiên sinh tới bệnh viện trước, sau đó sẽ đưa cô về nhà, cũng không quá muộn đâu. Bây giờ anh ấy có thể sẽ nôn đấy, trong hộp dự phòng có túi nilon, phiền cô chăm sóc anh ấy một chút.”

Nghe thấy hai chữ “Bệnh viện”, Tô Đường quay đầu nhìn người đang ngồi bên cạnh mình.

Thẩm Dịch đang nhắm mắt im lặng mà tựa lưng vào ghế, lông mày chau lại vì đau đớn, một tay còn đặt lên dạ dày xoa xoa, hình như dạ dày anh đang khó chịu.

Tuần trước anh cũng vừa nằm viện vì bệnh đau dạ dày, hôm nay lại đột nhiên uống nhiều rượu như vậy, thì bây giờ khó chịu đến mức nào chứ?

Tô Đường không khỏi lo lắng, nhẹ vỗ mấy cái lên cánh tay anh,“Nếu anh thấy khó chịu thì mau nằm xuống đi.”

Lái xe trong đêm tối, ánh sáng trong xe cũng hiếm hoi, Thẩm Dịch không nhìn thấy rõ khẩu hình miệng của Tô Đường, nên mặt có chút khó hiểu mà nhìn cô.

Đối với người say rượu mà nói ngồi trên chiếc xe lao nhanh như bay thì hành hạ dạ dày cỡ nào chứ, Tô Đường không tìm di động trong túi, cô duỗi tay chỉ vào đầu Thẩm Dịch, rồi lại vỗ vỗ vào chân mình, ý bảo anh ngả đầu xuống chân cô, Thẩm Dịch hiểu được ý cô nhưng vẫn do dự cuối cùng thì mỉm cười lắc đầu.

Tô Đường đoán anh đang sợ cô không đủ sức để đỡ sức nặng từ đầu anh, cô nghiêm mặt hai tay nắm chặt cong khuỷu tay bày ra tư thế khoe cơ bắp của vận động viên thể dục tài năng, Thẩm Dịch bị cô trêu chọc liền bật cười, lông mày đang chau cũng lập tức giãn ra như thường, cuối cùng anh nhẹ nhàng gật đầu.

Từ kính chiếu hậu Tần Tĩnh Dao thấy Thẩm Dịch gối đầu lên chân Tô Đường, thì mở miệng nhắc nhở cô,“Dưới kính chắn gió phía sau có tấm chăn mỏng, cô có thể đắp tạm lên người cho anh ấy.”

“Được.”

Tô Đường vươn tay lấy chiếc chăn tới, mở ra đắp lên người Thẩm Dịch đang nồng nặc mùi rượu, Thẩm Dịch ở dưới chăn hơi cuộn tròn người lại, vùi đầu vào lòng cô, anh không mở mắt, nhưng Tô Đường có cảm giác, tấm chăn này khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.

Tô Đường an tâm hơn hẳn, cô không khỏi nhìn sườn mặt của Tần Tĩnh Dao ngồi trên, có vẻ cô ấy hiểu rõ Thẩm Dịch hơn những người bình thường.

Tần Tĩnh Dao dường như cảm nhận được ánh mắt tò mò đang nhìn chằm chằm của ai kia sau lưng mình, thì vẫn không chớp mắt nhìn đường phía trước, mà thản nhiên mở miệng nói,“Năm nay tôi 32 tuổi, con trai đã đi nhà trẻ, nó họ Triệu.”

Tô Đường hơi ngạc nhiên rồi mới nhận ra cô ấy đang phủi sạch quan hệ riêng tư của mình và Thẩm Dịch, trong lúc nhất thời chỉ đành dở khóc dở cười mà đáp lại,“Tôi và Thẩm tiên sinh chỉ là bạn bè, anh ấy thường tới thăm bà ngoại tôi……”

Tần Tĩnh Dao cũng không nói gì nữa, chuyên tâm dùng vận tốc nhanh nhất lái xe tới thẳng bệnh viện Bác Nhã.

Tần Tĩnh Dao lái xe rất êm, tăng tốc hay dừng lại đều rất ổn định, dù vậy, xe đi được nửa đường Thẩm Dịch đột nhiên túm lấy góc áo cô, khó chịu mà chau mày nhăn mặt.

Tô Đường cố gắng tiến sát mặt mình lại gần mặt anh,“Anh muốn nôn phải không?”

Thẩm Dịch khẽ gật đầu, một tay đè lên đệm ghế muốn ngồi thẳng người dậy nhưng lại không thể ngồi lên được, Tô Đường thấy anh khó chịu, thì đưa một tay vòng qua bên vai anh, đỡ nửa người trên của anh ngồi dậy, nhưng cũng không dìu anh ngồi thẳng dậy mà ngược lại cô ôm lấy bờ vai anh để anh nghiêng người dựa hẳn vào người cô.

Hơi thay đổi tư thế ngồi cũng khiến Thẩm Dịch khó chịu đến mức sắp nôn ra, Tô Đường không dám động đậy nữa, bàn tay còn lại nhẹ nhàng xoa xoa lên vùng lưng đang phát run của anh,“Muốn nôn thì cứ nôn đi, tôi sẽ dọn giúp anh, không sao không sao.”

Thẩm Dịch không thấy rõ cô đang nói gì, nhưng Tần Tĩnh Dao lại nghe thấy rất rõ ràng, nhìn tư thế của hai người qua tấm kính chiếu hậu thì không khỏi chau mày,“Tô tiểu thư, cô cứ để anh ấy nôn ra đi, túi nilon còn trong hộp dự phòng.”

Tô Đường không ngẩng đầu mà đáp,“Đừng lo, dạ dày anh ấy khó chịu nên nằm sẽ thoải mái hơn, tôi sẽ chăm sóc không để anh ấy nôn đâu.”

Tần Tĩnh Dao im lặng vài phút cuối cùng vẫn không nhịn được,“Cô để anh ấy ngồi thẳng người lên sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.”

Tô Đường ngạc nhiên một chút rồi mới phản ứng lại, cam chịu mà cười,“Không sao đâu, cũng không phải lần đầu tiên anh ấy nôn vào người tôi.”

Tần Tĩnh Dao cũng không nói gì nữa.

Dường như Thẩm Dịch hiểu được ý Tô Đường, anh cố nén không chịu mở mồm, còn giãy dụa muốn ngồi thẳng dậy, Tô Đường không kìm nổi anh, trong lúc gấp gáp thì cơn giận ập tới, cô lôi di động ra bật đèn lên, đặt chiếc di động ngay phía dưới cằm mình, ánh sáng từ dưới chiếu lên rọi chính diện gương mặt, cô tàn nhẫn trừng mắt nhìn kẻ sĩ diện kia,“Anh muốn chết hay sống, dám động đậy nữa tôi vật ngã anh luôn!”

Không biết là bị dọa bởi lời nói hay gương mặt đáng sợ kia của cô, mà Thẩm Dịch chỉ ngây ngốc nhìn cô một cái chứ không động đậy nữa, thuận theo Tô Đường ngoan ngoãn ngả đầu vào vai cô.

Tô Đường vừa thở dài một cái, chợt nghe Tần Tĩnh Dao hỏi cô một câu,“Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

“Hai tư.”

“Giọng điệu có vẻ giống bà ngoại tôi.”

“……”

Cuối cùng Thẩm Dịch cũng không chịu nổi cơn đau cuồn cuộn trong dạ dày mà nôn ra hết cả, nôn đến mức cả người cuộn tròn lại, trong không gian kín mít nhất thời tràn ngập một mùi chua thối khó ngửi của rượu, Thẩm Dịch khó chịu đến cứng cả người, không thể ngừng được mà bắt đầu nôn mửa dữ dội.

“Không sao, không sao…… nôn ra là tốt rồi…… không sao……”

Tô Đường hoàn toàn đã quên anh là một người khiếm thính, cô vừa đưa tay xoa xoa vùng lưng của anh lại vừa ghé sát vào tai anh dịu dàng an ủi, Tần Tĩnh Dao cũng không để ý đến cô, chỉ chau mày rồi hạ cửa sổ đằng sau xuống.

“Đừng mở cửa sổ!” Tô Đường vội vàng mở miệng ngăn lại,“Anh ấy nôn ra toàn mấy thứ có màu xẫm, tôi không thấy anh ấy ăn gì có màu xẫm thế này, có thể là xuất huyết dạ dày, nếu bị cảm lạnh sẽ rất phiền toái.”

Tần Tĩnh Dao không lên tiếng, lại nâng cửa kính lên, chân đạp xuống chân ga tăng tốc độ lên nhanh hơn trước rất nhiều.

Bệnh viện Bác Nhã dường như đã sớm nhận được thông báo, xe vừa chạy đến cửa, các thiết bị thiết yếu cần có đã chờ sẵn ngoài cửa, Tần Tĩnh Dao vừa dừng xe lại thì bật chế độ mở tất cả cửa xe ra, còn chưa kịp tắt máy, thì các bác sĩ đã chạy tới kéo cửa xe ra, cẩn thận mau chóng đưa Thẩm Dịch đang mê man bất tỉnh lên giường cấp cứu.

Trong không gian nhất thời tràn ngập tiếng các bác sĩ trao đổi với nhau toàn những thuật ngữ y học, Tô Đường vô cùng đau lòng đầu óc trống rỗng, cũng chỉ biết chạy theo giường cấp cứu tới thẳng tới phòng phẫu thuật. Trước khi cô bị các y tá cản lại, Tần Tĩnh Dao đã mau chóng kéo cô lại.

“Bệnh viện này có rất nhiều bác sĩ nội khoa giỏi nhất của thành phố S, cứ giao cho bọn họ là được rồi.”

Tô Đường nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật khẩn cấp đang khép kín thì ngây người một lúc, sau đó mới khó khăn khôi phục lại tinh thần, thở hổn hển nhìn về phía Tần Tĩnh Dao mặt không biến sắc mà hỏi,“Trước kia … anh ấy cũng…… như vậy sao?”

Tần Tĩnh Dao hơi run hỏi,“Ý cô là say rượu?”

Một người đàn ông hơn hai mươi tuổi sao có thể chưa từng say rượu bao giờ, sau khi Tô Đường ngạc nhiên mà bình tĩnh lại, không còn thở dốc nữa, mới đổi sang một câu hỏi cụ thể hơn,“Xuất huyết dạ dày cấp tính, trước kia anh ấy từng bị rồi sao?”

Tần Tĩnh Dao nhợt nhạt chau mày,“Tôi đã thấy ba lần, lần gần đây nhất là hai tháng trước.”

Đối với một sinh viên đại học mà nói tỉ lệ bộc phát của căn bệnh này chỉ đứng sau cảm mạo. Trong ấn tượng của cô với bệnh này chỉ cần đưa tới bệnh viện kịp thời thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Nếu Thẩm Dịch mắc bệnh này như cơm bữa thì chuyện Tần Tĩnh Dao thản nhiên đón nhận như vậy cũng rất dễ hiểu.

Tô Đường vừa mới yên tâm được một chút, thì lơ đãng nhìn thoáng qua tấm biển bắt mắt đang treo lơ lửng ở ngã rẽ của hành lang, rồi vô cùng sửng sốt.

Vừa rồi cô hoảng loạn quá nên không chú ý, đây là phòng phẫu thuật khoa tiêu hóa, không phải phòng cấp cứu……

Tô Đường vừa cảm thấy yên tâm thì tim lại như bắn khỏi lồng ngực,“Xuất huyết dạ dày không phải chỉ cần nội soi thôi sao, cần gì phải vào phòng phẫu thuật?”

Tần Tĩnh Dao ngạc nhiên, có chút bất ngờ mà nhìn cô,“Không phải chuyên ngành cô học là xây dựng sao?”

“Bà ngoại tôi là y tá.”

Tần Tĩnh Dao thản nhiên đáp “À” một tiếng,“Hai tháng trước anh ấy làm phẫu thuật cắt bỏ một phần ba dạ dày, tuần trước vừa mới ra viện, nên bác sĩ đã nói sẽ kiểm tra xem có phải vết khâu lúc phẫu thuật có vấn đề gì không.”

“Cắt bỏ?” Tô Đường mở to hai mắt nhìn cô, sau khi nghe hai từ này thì lạnh hết cả sống lưng, giọng nói cũng có chút chột dạ,“Anh ấy bị ung thư dạ dày sao?”

“Bà ngoại cô chưa nói cho cô biết không phải cứ cắt bỏ dạ dày thì là ung thư dạ dày à?” Tần Tĩnh Dao lẳng lặng chỉnh trang lại, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, rồi lại nhìn bộ quần áo lem nhem trên người Tô Đường do Thẩm Dịch nôn vào, mà bình thản chau mày, “Tôi phải về công ty làm việc, nếu có chuyện gì cô cứ gọi điện cho tôi.”

Tô Đường ngẩn ngơ, cũng gần chín giờ tối rồi, cô ta còn làm việc?

“Rốt cuộc hai người làm nghề gì?”

Tần Tĩnh Dao hơi giật mình,“Thẩm tiên sinh vẫn chưa nói cho cô biết à?”

Tô Đường lắc đầu,“Chưa……”

“Vậy tôi cũng không thể nói được.”