Lực khuếch tán tin tức của Lục Tiểu Mãn còn mạnh hơn nhiều so với những gì Tô Đường tưởng tượng, đi làm chưa đến hai giờ mà khi Tô Đường đi đến tổ hạng mục ở một tầng khác đã được đắm mình trong đủ các kiểu ánh mắt khác nhau của đồng nghiệp.

Tò mò, nghi ngờ, đồng tình, hâm mộ, ghen ghét, đố kị, đầy đủ mọi thứ.

Tô Đường cũng chẳng có tâm tình là bao, ngoài khao khát bữa tối xa vời thì chỉ còn lại lo lắng cuộc hẹn với Trần Quốc Huy.

Cách của Thẩm Dịch là làm một cú, thành là được, không thành thì sau này sẽ khiến ông ta và cả nhà ông ta khó chịu, không riêng gì tập đoàn Hoa Chính.

Tô Đường cảm thấy, bây giờ cô còn có gan để chuẩn bị ngày hẹn với Trần Quốc Huy, không liên quan gì đến tinh thần trọng nghĩa gì gì đó, thuần túy bởi vì cô muốn cho Thẩm Dịch thời gian có quãng thời gian thanh tĩnh một chút.

Làm phiền một người cả đời chỉ có thể sống trong thế giới tuyệt đối an tĩnh, những người này đã bắt nạt người khác quá đáng rồi.

Thứ sáu tuần trước Tô Đường trốn việc, ngày mai cũng trốn cả sáng, công việc đều dồn hết vào ngày hôm nay, nếu không phải Lục tiểu Mãn đưa sandwich tới cho cô thì có lẽ Tô Đường bỏ luôn cả cơm trưa.

Tô Đường muốn gửi tiền sandwich cho Lục Tiểu Mãn nhưng cô nàng không nhận.

“Đây là quà hối hộ cô, cô giúp tôi đi cửa sau, xin một quyển sách ký tên của bạch mã hoàng tử nhà cô, mẹ chồng tôi là fan trung thành đấy.”

Tô Đường cười phá lên.

Có đôi khi cô cảm thấy mình không được bình thường cho lắm. Mọi người đều nói, khi đã yêu, người khác chỉ liếc mắt thôi đều cảm thấy như bị cướp mất, còn cô, từ trong đáy lòng cô chỉ muốn tất cả mọi người trên thế giới này đều thích Thẩm Dịch.

“Fan chân thành như thế nào?”

Lục Tiểu Mãn liếc mắt: “Bà ấy nước mắt nước mũi tùm lum xem hết bài phỏng vấn của Thẩm Dịch, sau đó đổi tên con chihuahua bà coi như con đẻ là Tiểu Dịch, có gì hay không cũng đều nhắc đến nó.”

“…”

Tô Đường cong mông chạy, vất vả lắm mới hoàn thành kế hoạch công việc trước khi tan làm, hưng phấn lái xe đến bữa tối, rồi lại bị tầng tầng lớp lớp dòng xe dày đặc giờ tan tầm ngăn lại ở trung tâm thành phố.

Tô Đường luôn ngồi tàu điện ngầm đi làm, không rõ lắm tình hình giao thông lúc này, đến khi nhẫn nại ngồi trong xe hơn mười phút mà không nhích được tí nào cô gửi tin nhắn cho Thẩm Dịch.

—— Đang lái xe trên đường cái, không biết khi nào mới hết tắc, anh đói thì ăn cơm trước đi.

Thẩm Dịch trả lời lại đúng như những gì Tô Đường nghĩ.

—— Không sao, không gấp đâu, chú ý an toàn.

Tô Đường hé miệng cười, với những lời nói mang vẻ dịu dàng của Thẩm Dịch trên màn hình di động.

Cô tin tưởng vô điều kiện rằng, chuyện tiếp đó Thẩm Dịch làm nhất định sẽ giống hệt những gì cô đoán.

Nhất định Thẩm Dịch sẽ đợi cô về cùng ăn cơm, cho dù cô bị tắc trên đường bao lâu, giống như anh nhất định sẽ dặn dò cô ‘Chú ý an toàn’ vậy.

Cũng may mà buổi ‘triển lãm xe’ này kết thúc sớm hơn những gì Tô Đường nghĩ, Tô Đường vừa nghe xong hai bài hành khúc để nâng cao tinh thần thì dòng xe từ từ chuyển động, nhích từng chút một ra khỏi trung tâm thành phố, cô chạy một đường thẳng tắp đến ngoại ô phía đông.

Khi Tô Đường cầm chìa khóa mở cửa nhà anh thì trời còn chưa tối, Thẩm Dịch không ở trong phòng khách, cũng không trong phòng ăn hay phòng bếp, cả lan can cũng trống không, nhưng phòng ngủ lại đóng chặt, còn khóa trái bên trong nữa.

Tô Đường ghé sát tai vào lỗ khóa nghe ngóng, cô không nghe được bất kỳ âm thanh nào nói lên sự hoạt động của con người, chỉ có tiếng meo meo khiến người ta lo lắng ở trong đó.

Từ sau khi cô cầm chảo đập vỡ cửa phòng ngủ thì Tô Đường chưa thấy Thẩm Dịch khóa cửa phòng lại bao giờ.

Tô Đường hoảng hốt, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Thẩm Dịch.

—— Anh đang làm gì thế?

Tin nhắn được gửi đi thì Tô Đường chợt nghe thấy tiếng rung điện thoại ngoài phòng khách, cô bước qua xem thì thấy di động anh để trên bàn nước, trên màn hình hiện lên nhắc nhở có tin nhắn đến.

Tô Đường lại càng luống cuống hơn.

Anh là người từng có tiền sử bị đau dạ dày đến ngất đi, di động lại không bên người, cửa phòng lại khóa trái, nhỡ đâu anh ở trong phòng ngủ đau dạ dày không dậy được, không có sức ra mở cửa.

Trong phòng ngủ lại vang lên tiếng mèo kêu, làm Tô Đường càng sợ hơn.

Cô có chìa khóa tất cả các phòng trong nhà Thẩm Dịch, chẳng quán tấm lý do anh khóa cửa là gì, vội vàng cầm chìa khóa mở ra.

Tô Đường sợ người trong phòng sẽ gục phía sau cánh cửa nên khi mở cửa cô rất cẩn thận, khi cánh cửa mở được ¼ hình vòng cung mà không chạm phải bất kỳ chướng ngại vật nào, cô đẩy toang cửa ra.

Khả năng cao nhất khi ở trong phòng ngủ không một tiếng động vang lên chính là ngủ, ánh mắt Tô Đường quét về phía giường Thẩm Dịch trước tiên.

Trên giường không có người.

Sau đó dùng cổ làm trọng tâm, lấy giường làm phương hương, cô quay mặt 180 độ, cuối cùng ngơ ngác nhìn chằm chằm vào hướng đối diện với giường.

Đối diện với giường là một bức tường thủy tinh trong suốt, tường thủy tinh và tường bê tông quây thành một không gian, đó là phòng tắm của Thẩm Dịch.

Tường thủy tinh cách trần nhà một đoạn khá cao, không khi trong và ngoài thông với nhau, Tô Đường có thể nhìn thấy rõ lớp hơi nước mỏng lờ mờ trong tường thủy tinh, Thẩm Dịch đang thoải mái tựa vào bồn tắm sứ trắng, hai cánh tay đặt nhẹ lên mép bồn tắp, đôi mắt nhắm lại, yên tĩnh như đang ngủ.

Chú mèo cố gắng đẩy cánh cửa thủy tinh trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, cả người ướt sũng, nhìn gầy đi bao nhiêu, tiếng kêu thảm thiết.

Thẩm Dịch đang… tắm sao?

Cả căn nhà đều tràn ngập mùi thức ăn, chắc anh nghĩ cô sẽ bị tắc trên đường rất lâu, nên định tắm để tẩy đi vị thức ăn đầy người vì nấu ăn, và sau khi cô về thì mũi anh có thể thoải mái cảm nhận sự hiện hữu của cô.

Tô Đường đứng ngây người tại chỗ, không hiểu sao lại nhớ đến lý lẽ ngụy biện của một câu tổng kết trong một bộ phim truyền hình.

Dù thế cũng không được nhìn lén ….

Cô đang nhìn quang minh chính đại đấy chứ.

Thẩm Dịch như chìm sâu trong sự yên tĩnh của riêng mình anh, Tô Đường bạo gan bước qua, con mèo càng điên cuồng cào cửa, Thẩm Dịch vẫn thoải mái dựa vào bồn tắm, quay đầu về phía cửa, khóe môi khẽ cong.

Trong bồn tắm là một lớp bọt biển dày đặc, Thẩm Dịch lộ nửa bộ ngực trên mặt nước, hơi phập phồng theo từng hơi thở, đẩy những bọt biển xung quanh nhẹ nhàng dập dờn theo.

Sắc trời đã tối đen rồi, trong phòng chỉ còn ánh đèn ấm áp phía trên bồn tắm, ánh sáng tập trung lại một chỗ càng làm nổi bật hơn chút cử động dù là nhỏ nhất của người dưới ánh đèn. Tô Đường bất tri bất giác mất hồn nhìn theo nơi ngực và nước giao thoa, cho đến khi cái người ngâm nửa mình trong nước bỗng nhúc nhích, cô mới giật mình tỉnh lại.

Thẩm Dịch nằm trong bồn tắm đột nhiên xoay người 180 độ, đổi thành nằm sấp trên bồn, duỗi cánh tay viết mấy chữ lên bức tường thủy tinh thấm hơi nước gần anh nhất.

—— Thấy hứng thú thì bước vào xem.

Thẩm Dịch viết xong, quay đầu về phía Tô Đường cười thật tươi, thấy Tô Đường không nhúc nhích thì viết thêm bốn chữ.

—— Không thu vé vào cửa.

Từ chối lời mời như thế là phí của trời, Tô Đường nhướn mày, đẩy cửa đi vào không chút do dự.

Nhân cơ hội đó mèo chạy khỏi phòng tắm, bị Tô Đường tóm lấy phần gáy ướt nhẹp, tiếp tục tuyệt vọng cào cửa phòng tắm lại được đóng chặt.

Thẩm Dịch đã xoay người nằm ngửa lại, mỉm cười nhìn cô như muốn nói: “Chào mừng em đến.”

Tô Đường đến cạnh bồn tắm, híp mắt nhìn anh.

“Xem được, thế sờ có được không?”

Thẩm Dịch cười gật đầu, giang rộng hai cánh tay, vô cùng phối hợp với cô.

Tô Đường khẽ khom người, duỗi tay quấy vài cái trong nước, đẩy lùi lớp bọt biển, đẩy chút nước lên lồng ngực anh, nhìn sóng nước khẽ dừng lại một chút trên xương quai xanh của anh, sau đó từ từ chảy xuống, rồi đọng lại từng gọt trên làn da căng mịn.

Thẩm Dịch chỉ nhìn cô cười, nụ cười yên tĩnh mà sâu lắng, giống như anh bị cả bồn nước tắm làm mềm hóa, tất cả mặc cho cô xử trí.

Tô Đường bị khung cảnh toàn là nước sáng loáng hấp dẫn, không tự chủ được cúi người xuống hôn anh, một ngón tay nghịch ngợm trượt trên ngực anh theo một giọt nước, vừa đến gần mặt nước, còn chưa kịp làm mấy chuyện xấu thì cánh tay đặt hờ lên eo cô đột nhiên ép chặt, Tô Đường không kịp phòng, bị anh ôm vào trong bồn tắm.

Cô và quần áo cùng ùm vào nước, tiếng kêu sợ hãi chẳng khác gì mèo kêu.

“Á ——”

Thẩm Dịch vững vàng đón cô vào ngực, Tô Đường ngã vào trước ngực anh, còn chưa đập vào nhưng lại làm bọt nước bắn tung tóe lên mặt Thẩm Dịch.

Anh không lau khuôn mặt đọng đầy nước, giống như đứa trẻ thực hiện được trò đùa, thỏa mãn ôm cô cười không ngừng.

Lần đầu tiên Tô Đường mặc áo khoác đi giày cao gót ngã vào bồn tắm, làn nước ấm áp, bọt biển mềm mại, mùi hương trong veo, và cả cánh tay Thẩm Dịch vây quanh, tức giận gì cũng đều mềm xuống, lúc đánh vào bả vai anh cũng nhẹ như lông hồng.

“Anh bị nước tắm ngấm vào đầu rồi à!”

Thẩm Dịch cười buông tay ôm eo cô, Tô Đường ướt sũng đứng lên, nhưng không vội leo ra khỏi bồn mà ngồi trên hai chân đang duỗi ra dưới nước của Thẩm Dịch, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn anh đang dùng thủ ngữ nói với cô.

—— Nhìn từ đây rất rõ.

Sau khi nhận được ánh mắt xem thường không hề tức giận của Tô Đường, Thẩm Dịch vừa nghiêm trang đưa tay chỉ vào con mèo đang lay cửa, vừa nói thêm

—— Nếu em không tin có thể hỏi nó, vừa rồi anh cũng để nó nhìn thế này.

Tô Đường hơi tưng tức, hất vài vốc nước lên mặt anh.

Thẩm Dịch không hất lại cũng không đưa tay cản nước, cứ nhắm mắt mím môi, hàng mi ướt nước nằm trên làn da trắng nõn, niềm vui trong ánh mắt như tan vào giọt nước chảy xuôi theo lông mi, lăn trên gương mặt anh, qua cằm, cổ, rồi lồng ngực, sau đó lặng yên hòa vào nước, cả bồn tắm đều tràn trong niềm vui sướng.

Tô Đường hất nước đến mệt, vươn tay nhéo nhéo mặt anh, đợi khi anh mở to mắt ra thì nửa thật nửa đùa nghiêm nghị nhìn anh.

“Lát nữa anh phải giặt quần áo cho em đấy.”

Thẩm Dịch chỉ cười, đưa tay cởi đai lưng áo khoác cho Tô Đường.

Thẩm Dịch giúp cô cởi từng cái quần cái áo ướt đẫm, nhưng chỉ tiện quăng ra sàn nhà, rồi chỉ để ý đến cơ thể dưới lớp quần áo đó, không hề có ý định sẽ xử lý chúng.

Tô Đường trùm khăn tắm, đi đôi giày cao gót sũng nước, theo sát Thẩm Dịch ra khỏi phòng tắm, cũng đã chuẩn bị tâm lý ngày mai mặc quần áo Thẩm Dịch đến gặp Trần Quốc Huy.

Thẩm Dịch quả nhiên đưa cô đến trước tủ quần áo, một tay dùng khăn lông bọc lấy con mèo, một tay kéo một trong năm cánh cửa tủ.

Đây chắc chắn là tủ quần áo của Thẩm Dịch, nhưng sau cánh cửa treo toàn quần áo nữ, phong cách gì cũng có, đồ mới tinh, mỗi kiện đều được treo vào bọc chống bụi.

Tô Đường còn đang thất thần thì Thẩm Dịch lại kéo tường kép của ngăn kéo, lộ ra những bộ nội y cũng mới tinh được xếp gọn gàng.

Thẩm Dịch cười dùng tay ra dấu mời, ý bảo Tô Đường tùy ý chọn lựa.

Tô Đường sững sờ: “Cho em sao?”

Thẩm Dịch gật đầu, vui vẻ trong mắt làm Tô Đường cảm giác như cô vừa mới khen anh vậy.

Cô tiện tay mở ra, dù là nội y hay quần áo đều là số đo phù hợp với cô, hơn nữa tùy vào các nhãn hiệu khác, kiểu dáng khác nhau mà có chỗ điều chỉnh.

Tô Đường lại càng sững sờ hơn: “Những thứ này… Anh mua lúc nào?”

Thẩm Dịch thả mèo vào ngực Tô Đường, sau đó nơ nụ cười còn mông lung hơi nước, dùng thủ ngữ nói với cô.

—— Mỗi lần anh nghĩ đến em.

Nếu không phải trong tay còn ôm con mèo như muốn đồng quy vu tận với cả thế giới thì Tô Đường rất muốn giang hai tay ôm lấy anh

Cách anh nhớ đến cô thực dụng quá rồi…

“Anh có thời gian nghĩ đến em, nhưng sao anh có thời gian dạo phố được?”

Có lẽ Thẩm Dịch cảm thấy đáp án của vấn đề này vượt quá trình độ lý giải thủ ngữ của Tô Đường hiện nay, anh xoay người cầm iPad trên đầu giường gõ mấy câu lên đó rồi đưa cho Tô Đường xem.

—— Rất nhiều website chính thức của các nhãn hàng có nhận đặt mua trên mạng. Nhãn hiệu và kiểu dáng đồ nữ nhiều lắm, thay đổi cũng nhanh, gần như vượt khỏi tần suất anh nhớ em.

“Anh có thể cho em xem lịch sử mua đồ của anh không?”

Thẩm Dịch khẽ mím môi, có lẽ là đang do dự gì đó.

Tô Đường cười lắc đầu: “Em không muốn biết anh mua những bộ quần áo này bao nhiêu tiền, em chỉ muốn biết, anh nhớ em vào ngày nào giờ nào.”

Nụ cười trên môi anh càng tươi hơn.