Không đợi Thẩm Dịch và bác sĩ phụ trách nói xong chuyện bệnh trạng, nhân viên nhà ăn bệnh viện đã mang hai phần cơm hộp đóng gói gọn gàng tới gặp Tô Đường, cậu ta nói bác sĩ Triệu khoa tiêu hóa đặt cơm đưa tới, Tô Đường vừa nhận rồi nói câu cám ơn khách sáo, nhưng lại không thấy cậu ta rời đi, chỉ im lặng đứng đó gãi đầu thật lâu sau mới mở miệng nói.

“Anh ấy vẫn chưa trả tiền cơm……”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi……”

Vừa tiễn chàng trai đưa cơm đi xong, Tô Đường dở khóc dở cười gửi tin nhắn QQ cho Triệu Dương.

— Đặt cũng đặt rồi, sao anh không trả tiền luôn cho người ta, không biết tiễn phật phải tiễn tới Tây thiên sao?

Triệu Dương nhắn lại một câu chặn ngang họng cô.

— Trong cuộc đời của thần y tôi chưa từng phải đưa ai“tới Tây thiên”.

Phòng bệnh của mẹ Thẩm Dịch ở tầng mười lăm, là phòng bệnh ở phía bên phải đối diện phòng bệnh của Thẩm Dịch trước kia, cơ bản cách bài trí không khác biệt lắm so với căn phòng của Thẩm Dịch, chỉ là vì bệ nh tình khác nhau nên có thêm rất nhiều máy móc chữa bệnh khác, khiến cho không gian rộng phía đầu giường chằng chịt dây rợ máy móc.

Bác sĩ phụ trách tạm thời không cho phép người thân vào thăm bà, Tô Đường đành phải đứng ngoài cửa phòng bệnh cùng Thẩm Dịch mà nhìn vào. Trong phòng bệnh dưới ánh sáng mờ, Tô Đường nhìn thấy một người đang lẳng lặng nằm trên giường bệnh, thân thể gầy yếu đến mức dường như đắp cái chăn lên cũng không thêm lên được tí thịt nào, rất nhiều dây rợ rối loạn lung tung kéo dài từ trong chăn ra ngoài, nối cùng với những chiếc máy lạnh lẽo.

Hiện nay tình trạng của bà cũng đã bình thường trở lại, sau khi Thẩm Dịch nhìn thấy mẹ mình rõ ràng yên tâm hẳn lên, anh bắt tay bác sĩ phụ trách cám ơn rồi đưa Tô Đường đi tới phòng bệnh của anh, động tác lấy chìa khóa mở cửa phòng tự nhiên tựa như đang mở cửa nhà mình vậy.

Tô Đường cứ thế theo anh đi vào,“Vào phòng anh làm gì?”

Thẩm Dịch vươn tay đóng cửa lại, cười mỉm giơ phần cơm tối đã nhận được từ lâu lên.

Tô Đường ngây người một chút rồi hỏi,“Ăn cơm ở đây sao?”

Thẩm Dịch để hộp cơm lên bàn trà đặt trước bộ ghế sofa, rồi lấy di động ra đánh vài chữ rồi đưa cho Tô Đường.

— Em yên tâm, căn phòng này anh vẫn thường dùng, mỗi lần đến thăm mẹ anh sẽ ngủ lại ở đây.

Lần trước Tô Đường đến đây đã cảm thấy nơi này có rất nhiều hơi thở của người sống, lúc ấy cô chỉ nghĩ rằng vì anh thường xuyên nằm viện nên thế, không ngờ nơi này lại có tác dụng như vậy.

“Anh thường xuyên tới thăm mẹ sao?”

Thẩm Dịch gật gật đầu.

“Vậy lần sau anh đến thăm mẹ, em sẽ đi cùng anh nhé?” Thấy trong mắt Thẩm Dịch có một chút do dự, Tô Đường nhanh nhảu nói tiếp,“Bà ngoại em đã gặp anh rồi, ba anh cũng gặp em rồi, chỉ còn thiếu mẹ anh chưa từng gặp em thôi, em đã túm được con trai bà như vậy, thế nào cũng phải chào bà ấy một câu chứ.”

Thẩm Dịch bật cười vui vẻ, khẽ gật đầu đồng ý.

Tô Đường cảm thấy anh không tự nhiên khi nhắc đến chuyện của mẹ mình, nên ngẩng đầu quét mắt nhìn xung quanh một vòng, rồi giơ khuỷu tay chọc chọc vào bụng anh mấy cái,“Này, trực giác của anh lợi hại thế, có dự đoán được lần đầu tiên hẹn hò với bạn gái lại là ăn cơm trong phòng bệnh của mình không?”

Thẩm Dịch hơi nheo mắt, nụ cười có vẻ nham hiểm.

— Trước đó trực giác đã nói cho anh biết, em rất thích mang đồ ăn vào đây ăn nhé.

Tô Đường ngạc nhiên một chút rồi mới phản ứng kịp, vừa bực mình vừa buồn cười lườm anh,“Chuyện đó xảy ra lâu rồi, anh còn ghim thù đến tận giờ sao?!”

Thẩm Dịch cười ranh mãnh, nhe răng trêu đùa cô.

— Cả đời cũng không quên.

Triệu Dương đặt hai phần cơm không giống nhau, Thẩm Dịch nhìn qua hai hộp cơm rồi đưa hộp vừa có món mặn món chay cơm dẻo cho Tô Đường, để lại cho mình một hộp chỉ có hai chiếc bánh bao cùng mấy miếng rau rưa vì luộc quá kỹ nên mềm nhũn.

Tô Đường nhìn mà choáng váng, may mắn mà cô không nấu cơm cho anh ăn,“Anh muốn ăn kiêng đến mức này sao?”

Thẩm Dịch nở nụ cười trấn an cô mà lắc lắc đầu, đưa cho cô một đôi đũa, rồi ngồi xuống sofa, lấy chiếc di động ra trả lời cô.

— Bình thường không ăn thế này đâu, nhưng giờ cũng quá muộn rồi, ăn mấy món này dạ dày sẽ thoải mái hơn một chút.

Tô Đường chau mày,“Một chút thôi sao?”

Thẩm Dịch cười cười.

— Có em ở đây lại càng thoải mái hơn.

Tô Đường lườm anh một cái, nhưng trong lòng lại bình tĩnh không ít, anh còn có tâm trạng nói đùa với cô, chứng tỏ đêm nay cô đã lo bóng lo gió rồi.

“Thực bất ngôn tẩm bất ngữ” [1] Câu châm ngôn này áp dụng với Thẩm Dịch thì không chính xác cho lắm, mà vì hằng ngày không còn sự lựa chọn nào khác, Tô Đường sợ anh ăn đồ nguội dạ dày sẽ khó chịu, nhưng cũng không nói gì với anh, vùi đầu nghiêm túc mà ăn cơm, thỉnh thoảng còn liếc nhìn trộm anh.

[1] Thực bất ngôn tẩm bất ngữ (食不言寝不语): trích từ Luận Ngữ của Khổng Tử. Khi ăn không nên nói chuyện tránh ảnh hưởng đến tiêu hóa, lúc đi nằm chuẩn bị ngủ cũng không nên trò chuyện, dễ gây khó ngủ.

Mấy món rau dưa luộc nước trắng không có chút gia vị gì hiển nhiên rất nhạt nhẽo không gây hứng thú cho người ăn. Thẩm Dịch lại ăn rất chậm, anh hơi chau mày, giống như mỗi lần nuốt một miếng đều có cảm giác như đang tra tấn bản thân, Tô Đường nhìn anh, không kiềm chế được đưa đũa gắp hai miếng rau mềm nhũn trong hộp cơm của anh.

Thẩm Dịch hơi ngạc nhiên một chút, anh vươn đũa muốn ngăn cô, nhưng không kịp, mắt thấy cô vừa đưa miếng rau vào miệng, anh vội vàng rút khăn giấy đưa tới.

Tô Đường kiên trì được hai giây, sau đó thành thật nhận khăn giấy, phun ra toàn bộ những thứ vừa đưa vào mồm, vẻ mặt đau khổ lắc đầu,“Cho dù không thêm muối cũng đã mặn lắm rồi …… đây rõ ràng không phải đãi ngộ với bệnh nhân, mà là đãi ngộ cho chiến sĩ hồng quân!”

Thẩm Dịch thả đũa xuống, đứng dậy rót cho cô một cốc nước, sau khi ngồi xuống sofa liền lấy di động trả lời cô.

— Chắc họ có nêm chút dấm trắng, nó rất tốt cho tiêu hóa .

Tô Đường trưng vẻ mặt đồng cảm nhìn anh,“Thực sự không thể ăn món nào khác sao?”

Thẩm Dịch có chút bất đắc dĩ nở nụ cười nhạt.

— Dù sao cũng tốt hơn nhiều so với cảm giác truyền ống.

Ở trong phòng bệnh nghe được một câu như vậy, trong lòng Tô Đường bỗng cảm thấy ngứa ngáy, vừa định nói anh quá đáng vừa thôi, bỗng có người đột nhiên mở cửa phòng bệnh.

Người vừa mở cửa là một người phụ nữ hơn bốn mươi năm mươi tuổi, mặc trên người chiếc áo blouse trắng, cầm tập hồ sơ bệnh án trên tay, vừa thấy hai người đang ăn cơm, người đứng ngoài cửa hơi sửng sốt một chút, Tô Đường không hiểu sao lại bà ấy có vẻ rất ngạc nhiên như vậy.

“À…… hai đứa đang ăn cơm đấy à?”

Thẩm Dịch vốn đang quay đầu nhìn Tô Đường ngồi bên cạnh, thấy sự thay đổi ánh sáng nơi góc cửa, anh liền quay đầu nhìn qua. Vừa nhìn thấy người kia thì anh hơi ngẩn người rồi đứng bật dậy, khách khí gật đầu mỉm cười chào đối phương.

Tô Đường thầm nghĩ chắc hẳn đây là ngưởi quen của Thẩm Dịch, nên cũng vội vàng buông đũa đứng dậy chào hỏi.

“Không vội không vội…… hai đứa cứ ăn tiếp đi, không có chuyện gì đâu.”

Người phụ nữ nở nụ cười khách khí, đi vào phòng, tiện tay đóng cửa lại rồi tự nhiên mà nói,“Dì đang kiểm tra phòng bệnh ở tầng này, thấy đèn phòng con vẫn sáng, còn tưởng con lại nằm viện nên định qua thăm một chút, con không sao là tốt rồi.”

Người phụ nữ dường như cũng không hiểu thủ ngữ của người câm điếc, nên Thẩm Dịch chỉ nhìn bà cười cười lắc lắc đầu, đưa tay hướng về phía sofa, làm động tác mời ngồi.

“Không ngồi, không ngồi……” Người phụ nữ xua tay, thu hồi nụ cười tươi, mày hơi chau thể hiện sự lo lắng của mình,“Vừa rồi dì mới tới thì nghe nói mẹ con đêm nay phải vào phòng cấp cứu, sao rồi, không có chuyện gì chứ?”

Thẩm Dịch vẫn mỉm cười lắc đầu như cũ.

Người phụ nữ gật đầu, khẽ thở dài một tiếng,“Không sao là tốt rồi…… cũng đã nhiều năm như vậy, con cũng nên nghĩ thoáng một chút, sức khỏe của con đã yếu rồi, bình thường phải chú ý hơn, nếu không thật sự phải coi bệnh viện là nhà mình đấy.”

Dáng người phụ nữ có vẻ được chăm sóc rất khá, gương mặt xinh đẹp mà không tầm thường, toát ra khí chất đặc biệt cao sang của những phần tử tri thức cao cấp, mấy lời bà vừa nói cũng chỉ là mấy lời nói đùa bên miệng, nhưng Tô Đường lại cảm thấy có gì đó rất lạ, cô đột nhiên nhớ tới lời Triệu Dương từng nói, không khỏi quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch đang gật đầu, cười có vẻ mất tự nhiên.

“Chào dì,” Không để người phụ nữ kia nói thêm gì nữa, Tô Đường cười vươn tay tới chào bà,“Dì là phu nhân của viện trưởng Thẩm ạ?”

Người phụ nữ hơi ngẩn người một chút, rồi điềm đạm bắt tay với cô,“Đúng, tôi là Thẩm phu nhân. Cô là –”

“Cháu là bạn gái của Thẩm Dịch, Tô Đường, bác sĩ trại an dưỡng bệnh viện Bác Nhã là Chu Bình – bà ngoại cháu.” Tô Đường cười dịu dàng,“Cháu đã nghe kể về dì, dì vừa bước vào cửa cháu đã thấy dì vô cùng có khí chất của viện trưởng phu nhân.”

Người phụ nữ không cảm thấy lời Tô Đường nói có hàm ý khác gì khác, bà hạ thấp tông giọng nở nụ cười đáp,“Ai u, từng nghe mọi người nói bác sĩ Chu có đứa cháu ngoại từ nhỏ đã rất dẻo miệng, cuối cùng dì cũng cơ hội được gặp mặt rồi!”

Người phụ nữ vừa nói, ánh mắt liền đảo qua nhìn Thẩm Dịch, Tô Đường cũng liếc mắt sang nhìn Thẩm Dịch một cái, Thẩm Dịch nhìn cô vẫn đang nở nụ cười, nhưng trong mắt lại có chút khẩn trương.

“À, dì nhớ hình như tháng trước cháu mới từ nước ngoài về phải không?”

“Dạ, đầu tháng tám, được hơn một tháng rồi ạ.”

Người phụ nữ cười tít mắt ,“Mới trở về được mấy ngày đã có bạn trai nhanh thế này, cháu nói xem cháu xinh gái như vậy, bằng cấp lại cao, gấp gáp làm gì chứ, không từ từ mà chọn lựa, thế này không phải Thẩm Dịch đã quá lời rồi sao!”

Lời này nếu từ miệng người khác nói ra thì chỉ là trêu đùa, nhưng người mở miệng lại là bà ta, dù giọng nói đậm chất trêu đùa, nhưng Tô Đường lại cảm thấy vô cùng chói tai.

Tô Đường vẫn cười dịu dàng như thế,“Lần trước nếu không nhờ dì cho lái xe đưa Thẩm Dịch tới sân bay đón cháu, bọn cháu cũng sẽ không yêu nhau nhanh như vậy đâu ạ, cháu còn phải cám ơn dì đã kết duyên cho bọn cháu nữa.”

“Được được được……” Người phụ nữ cười vỗ vỗ tay Tô Đường,“Khi nào rảnh nhớ cùng Thẩm Dịch về nhà ăn cơm một bữa nhé.”

“Dạ, nhất định rồi.”

“Dì có việc nên đi trước, hai đứa cứ từ từ mà ăn.”

“Vâng, dì đi thong thả.”

Tô Đường tiễn người phụ nữ ra cửa phòng rồi đóng cửa lại, cô quay về sofa, nhìn Thẩm Dịch làm mặt quỷ,“Anh sợ em sẽ cãi nhau với bà ấy, rồi bà ấy sẽ quay sang làm khó mẹ anh, phải không? Em có ngốc thế sao?”

Thẩm Dịch cười lắc đầu, nụ cười trông có vẻ đã thoải mái hơn rất nhiều, anh vội vàng cầm lấy chiếc di động vừa buông xuống.

— Cám ơn em đã nói chuyện giúp anh.

Vừa nhìn thấy mấy chữ này, Tô Đường biết những lời cô đáp lễ vừa rồi Dịch chẳng những nhìn thấy rõ, hơn nữa còn hiểu tất cả, trong lòng cô bỗng nhiên có cảm giác rất khó chịu.

“Thẩm Dịch à, hay anh dạy em học thủ ngữ đi nhé…được không ?”

Thẩm Dịch hơi ngẩn người một chút, duỗi tay vẽ một dấu chấm hỏi khó hiểu trên không trung.

Tô Đường chỉ chỉ vào những lời anh vừa viết trên di động.

“Em rất tình nguyện giúp anh nói chuyện với mọi người, nhưng nếu lần sau lại xảy ra chuyện này, em càng muốn để anh có thể tự nói ra ý kiến của mình, người bà ta xỉ nhục là anh, tất nhiên anh có quyền đáp trả lại bà ta.” Tô Đường cắn cắn môi,“Nếu hôm nay Tần Tĩnh Dao ở đây, cô ấy nhất định sẽ không để anh chỉ biết đứng đó mà nhìn thôi đâu.”

Thẩm Dịch cười nhạt, kéo cô lại gần mình, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, rồi nhận chiếc di động trên tay cô, anh khẽ đánh chữ.

— Nếu như em có hứng thú với thủ ngữ, anh rất sẵn lòng dạy em. Nhưng em phải hứa với anh một điều, nếu cảm thấy nó quá khó hoặc phiền phức, em nhất định không được ép buộc bản thân, anh có thể để người khác muốn nghĩ sao về anh cũng được, nhưng anh sẽ rất buồn nếu em cảm thấy chán ghét anh.

Tô Đường lườm anh,“Vậy anh cũng phải hứa với em, chỉ cần em còn muốn học, anh nhất định không được bỏ rơi em.”

Thẩm Dịch cười khẽ, gật đầu một cái thật mạnh.