Phía Nam một khoảng đen kịt, cả bầu trời như muốn đổ sụp xuống.

Thẩm Quân đóng chặt cửa sổ, lúc ra khỏi phòng học bên ngoài đã phủ đầy mây đen.

Mưa còn chưa rơi, những cơn gió đầu mùa đã cuốn theo cái lạnh vù vù kéo tới.

Thẩm Quân sợ lạnh, kéo cao cổ áo đi tới cầu thang xuống tầng một, chưa được nửa đoạn đường, tiếng bước chân quen thuộc lại một lần nữa theo tới. 

Ngày thứ bảy.

Ngày thứ bảy hắn bị người theo dõi.

Thẩm Quân cảm thấy người phía sau thật kì lạ, mang theo sợ hãi mà bước nhanh hơn, thế nhưng khoảng cách giữa người kia với hắn lại càng lúc càng gần, bước chân cùng hơi thở cũng trở nên nặng nề. 

Nếu lại tiếp tục làm như không biết, e rằng có ngày hắn bị ai đó tới đánh ngất đi cũng nên. 

Thật khiến người ta khó chịu.

Nghĩ vậy, Thẩm Quân đột nhiên dừng lại, bước chân theo sau hắn cũng dừng.

Hắn không quay đầu, lạnh lùng nói với người phía sau: “Lại đây.” 

Trong quán đồ uống cạnh cổng trường, Thẩm Quân ngồi vào chỗ quen thuộc của mình, người kia cũng ngồi vào chỗ quen thuộc của cậu ta, một người ở bên trái lối đi, một người ở bên phải lối đi, đối diện nhau, chỉ là, theo đường chéo. 

“Qua đây ngồi, không phải cậu có chuyện muốn nói với tôi à.”

Hình Kính Dương bước từng bước nhỏ tới trước mặt Thẩm Quân, trong tay còn nắm một tờ giấy nhỏ, có điều tờ giấy đáng thương sắp bị cậu siết nát rồi.

Cậu có thể cảm nhận được, Thẩm Quân dường như có chút tức giận.

Hình Kính Dương căng thẳng muốn chết, mấy chữ ghi trong tờ giấy cũng quên sạch.

Thẩm Quân hớp một ngụm đồ uống ấm nóng, lại đặt xuống, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào người đối diện.

Hình Kính Dương động đậy yết hầu khô khốc, cúi đầu né tránh ánh mắt Thẩm Quân, đoạn không biết cậu ta nghĩ gì, chợt buông lỏng nắm tay đoạt lấy cốc giấy trong tay hắn, ngửa đầu lên trời uống ừng ực. 

Thẩm Quân từ trước đến nay chưa từng uống chung nước với người khác, nhìn người trước mặt chuyển động hầu kết, trong lòng tự động sinh ra một chút chán ghét. 

Trà sữa không thể bì với rượu mạnh, cũng không có tác dụng tăng lòng dũng cảm, Hình Kính Dương vẫn như cũ lắp bắp: “… Tôi….Tôi….” Hơn nửa ngày, nhả không ra chữ thứ hai.

Điện thoại di động trên bàn đột nhiên rung lên, là chú Lý nhắn tin hỏi hắn đang ở đâu.

Thẩm Quân không có thời gian đôi co với người trước mặt, hắn đứng dậy nhìn cậu: “Cậu không nói, vậy tôi nói, cảm phiền cậu từ nay về sau đừng đi theo tôi nữa.”

Thẩm Quân tuy rằng dùng kính ngữ nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng, chỉ là Hình Kính Dương nghe xong càng căng thẳng hơn.

Cậu hốt hoảng bắt lấy cổ tay Thẩm Quân, thanh âm không lớn, nhưng từng chữ rõ ràng: 

“Tôi thích cậu”

——

Nghiêm Á Như rất hiếm khi nhìn thấy con trai mình tâm tình không tốt, từ khi Thẩm Quân lên cao trung, mỗi bữa cơm đều ăn rất nhiều, tối nay đầu cá sốt tiêu nấu đủ cay, tôm cũng đủ giòn, theo lý thuyết nên ăn tới bát thứ hai mới đúng.

Vậy mà hôm nay hắn chỉ một mực uống nước đã muốn đứng dậy? Mẹ Thẩm nhìn ba Thẩm, chớp chớp mắt. 

“Học kỳ mới chưa thích nghi kịp sao?” Thẩm Trường Thanh hỏi, mấy ngày trước hiệu trưởng La còn cố ý gọi điện thoại cho ông khen ngợi Thẩm Quân một phen, ba Thẩm đối với việc học của con trai cũng không có gì lo lắng. 

Thẩm Quân nghe vậy, buông đũa xuống, hơi mất tự nhiên nói: “Không sao ạ, chẳng qua con cảm thấy quần có chút ngắn.” 

Mẹ Thẩm nghe xong lộ vẻ vui mừng, đối với việc con trai mình thân thể phát triển rất cao hứng, đặt đũa xuống chuẩn bị chạy đi gọi điện thoại cho La phu nhân. 

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Quân cứ như vậy trong suốt mười một năm đèn sách lần đầu tiên đi học muộn, hiếm khi lúng túng ngồi vào chỗ.

Chủ nhiệm lớp cũng không tức giận, còn lo lắng hỏi hắn có phải có chỗ nào không khoẻ không, có cần nghỉ ngơi không.

Thẩm Quân lắc đầu, hắn chỉ là tạm thời mất ngủ, đầu hơi đau, cũng không có gì đáng ngại. 

Kỳ thi phân lớp vừa kết thúc, môn vật lý Thẩm Quân đạt điểm tối đa, nghiễm nhiên bị điểm chỉ trở thành đại diện môn.

Lớp bọn hắn là lớp thực nghiệm, thu bài tập cũng không phí sức, chỉ có điều muốn tới phòng làm việc của giáo viên phải đi ngang qua lớp 16, hắn vẫn luôn cảm thấy nữ sinh lớp kia tương đối to gan, mà hiện tại không chỉ riêng nữ sinh, nam sinh cũng….

Hình Kính Dương, hắn biết cậu ta.

Hút thuốc, cúp học, đánh nhau, cậu ta nghe giáo huấn còn nhiều hơn cả nghe giảng bài.

Nếu như hắn nhớ không lầm, thứ duy nhất trên người cậu ta theo đúng quy củ chính là tóc: Ngắn, màu đen.

“Thẩm Quân, nhìn gì đó?” Cho tới khi Lưu Âm thuận theo ánh mắt của hắn tò mò nhìn ra phía sân trường, suy nghĩ của Thẩm Quân mới rời khỏi Hình Kính Dương.

“Hôm nay lái xe xin phép nghỉ, tớ về ké xe với cậu được không?”

Lưu Âm thấp thỏm hỏi, đây là lần thứ ba cô dùng cái lí do vớ vẩn này, ngay cả cô cũng tự cảm thấy trăm ngàn sơ hở, cũng may Thẩm Quân không nghĩ ngợi gì liền đồng ý..

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác |||||

Kỳ thật rất nhiều nữ sinh lớp bọn họ đều hâm mộ Lưu Âm nhà gần Thẩm Quân, nhưng thực ra cô cùng hắn lại chẳng có mấy tương tác, cùng lắm cũng chỉ là vài câu chào hỏi xã giao, hỏi thăm lặt vặt về phụ huynh với nhau mỗi khi gặp. 

Thẩm Quân bên này không nhận ra tâm tư phức tạp của Lưu Âm, bản thân hắn cũng đang có chút bối rối.

Hắn không nghĩ Hình Kính Dương nói đùa, bởi dáng vẻ cậu ta khi ấy vừa căng thẳng lại thận trọng, không giống như Hình Kính Dương lưu manh bạo lực trong miệng người khác. 

Nhưng cũng không hẳn là rất thích hắn nhỉ, Thẩm Quân nghĩ, đứng trước mặt hắn mà run thành như vậy, nói Hình Kính Dương sợ hắn nghe còn đáng tin hơn..