Tên tổng quản nảy giờ đứng cúm rúm một bên, không dám nói tiếng nào vì sợ mất lòng gã thiếu gia họ Phong kia, hắn cũng không dám đắc tội với Hoàng Anh và Du Duyên vì không biết hai người này là ai, lỡ may là con cháu gia tộc lớn nào thì hắn cũng tiêu, tốt nhất là im lặng đứng sang một bên.

Khi thấy hai bên đã tự giải quyết êm xuôi, tên tổng quản mới thở phào nhẹ nhỏm, hắn cúi đầu chào chào rồi vọt mất. Khi thấy dưới khán đài đã chật kín chổ ngồi, lúc này tên tổng quản ra hiệu cho buổi diễn bắt đầu. Một người đàn ông trung niên bước lên sân khấu, giọng dõng dạc nói:

- Xin chào các vị quan khách, cảm ơn cảm vị bỏ chút thời gian đến xem chương trình biểu diễn của chúng tôi hôm nay. Như những gì đã thông báo mất ngày trước, hôm nay đoàn kịch chúng tôi xin gửi đến các vị vở kịch được mang tên Tình Yêu Và Nước Mắt.

Khi người đàn ông trên sân khấu giới thiệu xong, phía dưới mọi người đồng loạt vỗ tay. Thì ra đây là một đoàn kịch lớn đi lưu diễn ở khắp nơi. Vài ngày trước, họ tới Thương Châu thành này sau đó quảng cáo rằng hôm nay sẽ có một vở kịch nói về để tài tình yêu trai gái, đó là lí do mà người đi xem đã số là cái tiểu thư ăn mặc quý phái.

Vở kịch bắt đầu, Hoàng Anh ngồi xem được một lúc thì lại thấy có gì đó sai sai, vở kịch nói về một cuộc tình giữa một chàng trai nghèo và một tiểu thư cao quý, tình yêu của họ bị gia đình bên cô gái ngăn cấm, chàng trai nghèo bị gia đình cô gái sát hại. Biết được người mình yêu chết, cô gái buồn bã khóc lóc rồi nhảy cầu tự vẫn. Sau đó, cô gái được một người khác cứu, người cứu cô là một chàng trai làm nghề đánh cá. Cảm kích vì được cứu mạng nên cô mang lòng yêu thương người này, rồi người này cũng bị gia đình cô sát hại, cô lại buồn bã khóc lóc rồi nhảy cầu tự vẫn lần nữa và lần này cô chết thật.

Khi vở kịch tới cảnh cô gái chết, dưới kháng đài có người khóc, người thì thút thít. Du Duyên ngồi kế bên Hoàng Anh lúc này vừa coi kịch vừa lấy tay áo lâu nước mắt. Hoàng Anh đảo mắt qua các bục gỗ khác thì thấy những nữ nhân bên đó người ai cũng mắt rưng rưng hai dòng lệ. Hắn nghĩ trong đầu là nữ nhân ở dị thế giới này có vẻ rất thích những câu chuyện về tình yêu và bị kịch. Nghĩ tới nội dung của vở kịch vừa rồi rất nhàm chán và bình thường mà có thể khiến mọi người khóc sướt mướt như thế khiến Hoàng Anh bật cười.

Vở kịch kết thúc, khán giả ai nấy cũng sầu cảm thương tâm, mắt rưng rưng nhưng có mỗi Hoàng Anh lại ngồi cười, vì thế lúc này hắn đang là tâm điểm chú ý của mọi người. Du Duyên thấy Hoàng Anh cười liền nhéo hắn một cái rồi thút thít nói:

- Ngươi cười cái gì, không thấy tội nghiệp cho cô gái trong vở kịch sao!?

Hoàng Anh không nói gì, chỉ lắc đầu. Bục gỗ bên kia, gã thiếu gia họ Phong vì đứng cả buổi xem kịch nên cảm thấy mỏi chân và bực tức, hắn vì muốn giữ hình tượng với biểu muội nên cố gắng đứng nảy giờ. Thấy Hoàng Anh cười, hắn nhếch mép nói vọng sang:

- Đúng là “đàn gãy tai trâu” cũng học đòi người ta đi xem kịch!

Hoàng Anh nghe thấy cũng không nói gì nhưng Du Duyên thì khác, nàng vốn đã ghét gã công tử kia bây giờ hắn còn nói đụng chạm đến Hoàng Anh nên nàng ta liền quay sang đáp lại:

- Ngươi nói ai đó cái tên hách dịch kia!?

Thấy Du Duyên ra mặt giúp mình, Hoàng Anh nhìn nàng rồi cười, hắn kéo tay áo Du Duyên lại ý muốn nói bỏ đi. Chợt một bóng người ẽo lã bước tới trước bục gỗ Hoàng Anh và Du Duyên đang ngồi, chấp hai tay vào cái quạt rồi nói:

- Tại hạ là Lan Công Khanh, cho hỏi cao danh quý tánh của vị công tử đây là!?

Thì ra người đó là vị công tử mặc hoa phục màu tím ngồi bên bục gỗ bên kia. Khi nghe nghe vị công tử áo tím giới thiệu tên thì những người xung quanh xì xầm bàn tán.

- “Thì ra là Công Khanh thiếu gia của Lan gia, nghe nói là thiên tài tu luyện, 16 tuổi đã đạt cấp bậc Bạch Ngân 5 thành!” tiếng bàn tán phát ra từ những người xung quanh.

Hoàng Anh nghe thấy thế cũng không để ý, giọng nói bình thường đáp lại:

- Ta là tên Trần Hoàng Anh, không biết Lan công tử có điều gì chỉ giáo!?

- “À thì ra là Hoàng Anh thiếu gia của Trần gia thất lễ thất lễ, nếu ta đoán không nhầm thì vị tiểu thư này là Trần Du Duyên có phải không!?”

- “Đúng vậy, hai chúng ta là người Trần gia!!” Du Duyên nghe thấy nói đến tên mình thì nhanh nhảu trả lời.

- “Thì ra là người nhà Trần gia, hèn gì hồi nảy không để Phong công tử của Phong gia đặt vào mắt!” Tiếng xì xầm bàn tán lại phát ra.

Gã tổng quản lúc này mới biết 2 vị kia là người nhà Trần gia, hắn mừng thầm trong bụng vì lúc này đã không đắc tội với bọn họ. Bục gỗ bên kia lại có tiếng của gã thiếu gia họ Phong vọng sang:

- Còn tưởng ai thì ra là người Trần gia, không biết Trần gia khi nào sinh ra hạng không biết thưởng thức kịch mà còn đi dành chổ ngồi của người khác.

- “Ngươi không nói sợ người khác bảo mình câm hả!?” Du Duyên liền nghiêm mặt đáp lại.

Lúc này, Hoàng Anh mới thấy ngoài mặt đáng yêu, ngây thơ ra, mặt khác Du Duyên có gì đó khiến hắn liên tưởng đến mẹ nàng là Chu Kim Yến.

- “Trần công tử có thể cho ta hỏi là không biết vì sao vở kịch vừa rồi buồn như vậy lại khiến công tử cười!” Công Khanh lên tiếng hỏi, phá tan không khí căng thẳng giữa Du Duyên và tên công tử họ Phong bên kia.

Nghĩ tới nội dung của vở kịch vừa rồi, Hoàng Anh không nhịn được lại bật cười. Thấy Hoàng Anh cười, Công Khanh tỏ vẻ phật ý vì nghĩ Hoàng Anh không đặt lời nói của hắn vào mắt. Hoàng Anh thấy mình có chút bất lịch sự thì ngưng cười rồi đáp:

“Lan công tử đừng hiểu nhầm, ta cười vì nội dung vở kịch vừa rồi quá nhàm chán lại có thể khiến mọi người ủ rũ như vậy!”

Nghe thấy có người chê vở kịch của mình, tên tổng quản cũng bước tới nghe ngóng, mặt tỏ vẻ không vui nhưng không dám nói gì. Công Khanh nghe Hoàng Anh nói thế liền hỏi:

- Ta thấy vở kịch vừa rồi nội dung rất hay và buồn, không biết Trần công tử thấy nó nhàm chán chổ nào có thể nói cho ta và mọi người ở đây được mở rộng tầm mắt không!?

Lúc này, Hoàng Anh đang là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người trong hội trường, hắn cười cười rồi trả lời:

- Vở kịch vừa rồi từ đầu tới cuối đều nhàm chán!

- “Vậy không biết Trần công tử có biết câu truyện nào hay hơn nội dung của vở kịch vừa rồi không!?” Công Khanh lại tiếp tụ hỏi.

- “Đương nhiên là có!” Hoàng Anh tự tin trả lời.

- “Nếu Trần công tử không phiền hay là kể cho ta với mọi người ở đây cùng thưởng thức câu truyện của người!”

- “Xin cáo lỗi, hôm nay ta bận đưa tiểu bảo bối này đi dạo phố, không có thời gian kể chuyện cho các người nghe rồi!” Hoàng Anh nói rồi nhìn sang Du Duyên

- “Hoàng Anh, ta cũng muốn nghe ngươi kể chuyện!” Du Duyên ánh mắt chờ mong, nhìn Hoàng Anh rồi nói.

Bây giờ, Hoàng Anh không còn cớ nào để từ chối nên đành nói:

- Được rồi, vì tiểu bảo bối muốn nghe kể chuyện, nên ta mạn phép bêu xấu.

Nghe Hoàng Anh nói thế, mọi người trong hội trường liền tập trung đứng xung quanh bục gỗ của hắn cùng Du Duyên đang ngồi. Thấy biểu muội của mình cũng tiến tới để nghe kể chuyện, tên công tử họ Phong vội vàng theo sau. Ban đầu, vị cô nương mặc bộ váy màu xanh dương nhạt, đeo khăn che mặt ngồi ở bục gỗ còn lại không quan tâm đến cuộc nói chuyện của đám người Hoàng Anh, nàng đang chuẩn bị ra về thì nghe Hoàng Anh nói hắn sẽ kể chuyện, nàng tò mò nên quay lại rồi đứng một bên lặng lẽ quan sát.

Thấy mọi người đã tập trung lại quanh mình, thì Hoàng Anh giọng dỏng dạc nói:

- Câu chuyện ta kể có tên là “Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài”!!

Hắn bắt đầu kể chuyện, lúc đầu mọi người nghĩ là hắn ba hoa để giữ sỉ diện, nhưng khi nghe được một đoạn thì bắt đầu bị cuốn hút. Hoàng Anh vẫn ngồi trên bục gỗ, miệng thao thao bất tuyệt, hắn kể tới đoạn Lương Sơn Bá biết được giới tính thật của Chúc Anh Đài sau đó hai người yêu nhau thì đưa tay cầm một cốc trà uống cho đỡ khát. Trong lúc uống trà, Hoàng Anh đảo mắt nhìn xung quay thì thấy tất cả mọi người đang tập trung vào từng cử chỉ của hắn. Hoàng Anh để ý trên gương mặt của những vị cô nương đang đứng xung quanh lộ ra vẻ mộng mơ về một tình yêu đẹp như hai nhân vật trong truyện hắn kể.

Uống trà xong, Hoàng Anh đặt cốc xuống bàn, Công Khanh đứng ngay đó liền cầm ấm trầ lên rót vào cóc sẵn cho hắn. Thấm giọng, Hoàng Anh lại tiếp tục kể. Khi Hoàng Anh kể tới đoạn Lương Sơn Bá vì nghe tin Chúc Anh Đài bị bố mẹ nàng gả cho người khác nên phiền muộn, đổ bệnh rồi qua đời thì nghe thấy có những tiếng khóc thút thít phát ra. Hoàng Anh tiếp tục kể, tới đoạn cuối truyện cảnh cuồng phong nổi lên, Chúc Anh Đài rời khỏi kiệu hoa đi đến trước phần mộ của Lương Sơn Bá cúng tế, phần mộ mở ra Chúc Anh Đài đi vào trong đó, rồi từ trong mộ xuất hiện một đôi bướm bay ra quấn quít với nhau.

Lúc này, Hoàng Anh cảm thấy tay áo mình ướt ướt, hắn nhìn sang thì thấy Du Duyên đang cầm tay áo hắn khóc ngon lành. Những vị cô nương xung quanh, người thì khóc ra mặt, người thì thút thít mắt hai dòng lệ. Nhưng rồi mọi người ai cũng nở một nụ cười mãn nguyện cho đôi tình nhân trong truyện, cuối cùng dù chết nhưng lại được ở bên nhau, một chuyện tình đẹp nhưng đầy bị kịch.

Một tràn vỗ tay vang lên, mọi người nhìn Hoàng Anh với ánh mắt hâm mộ, rồi Công Khanh thốt lên:

- Quá hay, từ nhỏ tới giờ ta rất thích xem kịch và nghe kể chuyện về đề tài tình yêu và bị kịch, nhưng câu truyện vừa rồi của Trần công tử là câu truyện hay nhất từ trước tới giờ ta từng được nghe. Quả thật đi vào lòng người, đúng là tuyệt phẩm!