Ngày ấy nội lực Tạng Cẩu còn yếu, Khiếu Hoá chỉ dạy cho nó cách vận khí của chiêu cuối cùng. Thế nhưng hiện tại Tạng Cẩu được Quận Gió truyền công, nội lực tiềm tàng trong cơ thể hùng hậu khác nào Đà giang, Tây hồ. Thậm chí còn có phần nhỉnh hơn đám Phạm Ngũ Thư, Phạm Hách một chút.

“ Oẳng!! ”

Phạm Hách chỉ kịp nhận thấy tiếng sủa cất lên bên tai, tức thì đôi mắt hoa lên, đầu quay mòng mòng như bông vụ. Y loạng choạng mấy bước, hai lỗ mũi hơi có máu đổ xuôi xuống, đầu lưỡi nếm thấy vị ngọt tanh tanh.

Tạng Cẩu nhân lúc đó, bèn tung tiếp chiêu Chó Cắn Áo Rách đấm ngay vào huyệt nhân trung của Hách. Đấm ra được giữa chừng, nó lại nương tay ba phần, sợ mình sẽ ngộ sát thêm mạng người nữa. Bị phản công bất ngờ trúng ngay vào yếu huyệt, đầu Phạm Hách đã choáng lại càng thêm váng vất. 

Trần Liên Hoa thấy người lên tiếng chỉ điểm cho Tạng Cẩu có nội lực sâu khôn lường, bèn vận công nói lớn:

“ Không biết vị cao nhân nào giá lâm, có thể ra để thiếp được diện kiến chăng?? ”

Bốn lão Địa Khuyết Thiên Tàn nhìn nhau, bàn khẽ:

“ Mặc dù con chó con dùng kì chiêu chế địch, nhưng con nỡm kia cũng chẳng phải tay vừa đâu. Tôi nghĩ mình nên xuất hiện áp trận một chuyến, ý mấy bác sao?? ”

Lão câm xé áo, buộc lên che nửa khuôn mặt, lại khua tay múa chân ra hiệu. Ba lão còn lại hiểu ý, biết thân phận mình đặc thù, không tiện tái xuất giang hồ bèn làm theo. Lại bôi cả đất bùn lên nhoe nhoét hết mặt mày.

Trần Liên Hoa liếc sang chỗ Tạng Cẩu, nghĩ thầm:

[ Hay mình cứ dùng kiếm Long Đỗ đánh thằng nhóc này một nhát. Chỉ cần nó trúng độc, lo gì cao thủ thần bí kia không xuống nước?? ]

Thị vung kiếm toan quất thằng nhóc, tức thì chỉ nhoáng lên một cái, bên cạnh nàng ta đã xuất hiện một bóng người.

Ấy là một kẻ gầy gò, dong dỏng cao. Cặp mắt cá chết vô cảm đặt trên sống mũi dọc dừa, nổi bật lên ngay cả khi chúng bị che khuất phần nào bởi mái tóc màu xám bạc.

Trần Liên Hoa không dám cử động, bởi cần cổ đã bị bàn tay của kẻ thần bí khoá cứng lại. Ngón trỏ và ngón giữa của y đặt ngay hai tử huyệt Ngọc Chẩm, Á Môn sau gáy, còn ngón cái trấn giữ ngay yết hầu. Chỉ cần kẻ thần bí khẽ vận sức, Trần Liên Hoa sẽ gãy cổ mà ngọc nát hương tan ngay. Nhìn sự vô cảm hằn trong đôi mắt y, Liên Hoa biết đối phương không phải kẻ biết thương hoa tiếc ngọc.

“ Thuốc giải. ”

Y cất giọng khàn khàn, đầu hất về phía Bạch Thanh Lâu. Tất nhiên, trên Long Đỗ kiếm cũng có bôi độc như Long Đỗ truỷ. Nếu không giải độc nhanh, thư sinh họ Bạch ắt phải mất mạng.

Lại nói đến chỗ Phạm Hách bất ngờ trúng chiêu hiểm của Tạng Cẩu. Song hắn cũng không phải hạng tép riu như mấy tên đệ tử tầm thường khác Tạng Cẩu vẫn hay gặp, thành thử cú đấm của thằng nhóc không thấm tháp gì cho lắm.

Hách bật ngay dậy, gầm lên be be:

“ Thằng nhãi ranh, con chó ghẻ, tao sẽ cho mày chết nhục nhã như thằng thầy mày vậy! ”

Phạm Hách rút ngay Giao Long chuy, vung tới tấp vào Tạng Cẩu. Hắn đã sôi gan nóng tiết, thành ra đến cả Lục Lâm Lệnh hắn cũng quăng ra sau đầu. Lúc này Hách chỉ muốn giết chết Tạng Cẩu.

Còn về phía Tạng Cẩu, thằng nhóc sợ sệt trốn chui trốn nhủi ngày nào giờ đang nghiến chặt đôi bàn tay, răng nanh nó cắm vào môi. Máu đổ xuống họng, phũ phàng như cơn mưa hôm ấy.

Nó đã cố chôn ký ức về cái đêm đáng hận ấy sâu trong lòng. Nó đã cố nghe lời thầy nó dặn khi ôm nó vào lòng trong rừng.

Nhưng…

Tạng Cẩu không cố được nữa.

Mắt nó long đỏ lên, nước mắt lăn dài trên má. Hình ảnh cuối cùng về thầy hiện lên trong đầu. Bất lực, quằn quại. Từng cú đá, từng câu chửi, luẩn quẩn mãi trong đầu.

Tạng Cẩu có trí nhớ rất tốt. Quá tốt.

Cốp!!

Phạm Hách vội vã vặn eo, người ngả về sau. Gần như ngay sau đó, bàn tay nhỏ bé hàm chứa kình lực kinh hồn vồ đến, suýt nữa đã đánh hắn sái quai hàm.

Nhưng vẫn chưa dừng lại, bởi một quyền của Tạng Cẩu đột nhiên cong thành trảo, quệt mạnh xuống một đường.

]

Vụt!

Phạm Hách lại tránh được thêm một lần. Nhưng cái áo ngoài của hắn đã bị Tạng Cẩu xé toạc ra thành mấy mảnh liền.

Phạm Hách càng đánh càng chật vật, thì tức điên cả lên. Hắn vung chuy như vũ bão, nhưng tiếc là không đụng vào nổi chéo áo của Tạng Cẩu. Lúc này nó dùng Lăng Không Đạp Vân đã thành thục hơn. Một kẻ tức giận đến mất lí trí, đánh thêm vài năm may ra trúng nổi một cái.

Song, Phạm Hạch không có đến vài năm. Tạng Cẩu không cho phép kẻ mới sỉ nhục thầy nó được đứng bằng hai chân lâu đến thế.

Nhân cơ hội Hách đánh hớ một chiêu, Tạng Cẩu bèn vặn eo, thoắt một cái đã lẻn ra sau lưng địch thủ. Họ Phạm thấy thằng nhóc này đột nhiên sử dụng thân pháp của mình, thì không khỏi giật mình kinh hô.

“ Á! ”

Đã muộn. Tạng Cẩu nhanh nhẹn trầm gối, xoay hông, lực đạo toàn thân dồn hết vào nơi đầu vai. Nó dẫm mạnh chân xuống đất lấy đà, tay hơi nâng lên trong khi cả người bắn đi như một hòn đạn. Ấy là chiêu Chó Cậy Gần Nhà.

Phạm Hách bị nó húc trúng ngay lưng, cùi trỏ của Tạng Cẩu giáng một phát trúng ngay Linh Đài ở lưng gã. Nội lực cuồn cuộn, hùng hồn đến không ngờ đánh tới tấp vào cơ thể, Phạm Hách chỉ kịp hét lên một tiếng đau đớn rồi ngã nhào. Khoé miệng y đã thấy có máu trào ra. Toàn thân y đau như muốn vỡ, cú đánh bất ngờ của thằng nhóc thật là hiểm hóc trí mạng. Phạm Hách đoán mình gãy ít nhất phải vài cái xương sườn.

Tạng Cẩu nhào đến, toan tung cước cuối cùng xuống đầu Phạm Hách, thì bất giác nó thu chân lại.

“ Xin lỗi mau! Dập đầu xin lỗi đi! ”

Nó gằn giọng lên, chân đặt lên lưng Phạm Hách. Lần thứ hai trong cuộc đời ngắn ngủi của nó, người ta thấy thằng nhãi ấy to tiếng.

Nhục! Nhục nhã đến tột cùng. Lần đầu tiên trong đời Phạm Hách bị sỉ nhục đến thế, gã cảm thấy danh dự của mình bị chà đạp không thương tiếc.

Đường đường là con giao long vẫy vùng cả một đoạn sông Hồng, trại chủ mười tám trại thuỷ tặc, gia thế hiển hách… ấy thế mà hôm nay bại trong tay một đứa nhóc tì hỉ mũi chưa sạch. Đã vậy, còn bị nó bắt dập đầu xin lỗi.

“ Khốn kiếp! Mày giết tao đi! ”

Phạm Hách gồng mình, rít lên từng chữ. Hắn chẳng thà thân tử, còn hơi là chịu nỗi sỉ nhục này.

Lần này đến lượt Tạng Cẩu lúng túng. Thực tình nó không muốn giết người tí nào hết. Đặc biệt là khi thầy nó – Quận Gió – đã trối trăng là không được phép phục thù. Nhưng Phạm Hách cứ ép nó quá, đến mức nó không biết nên làm gì cho phải.

Phạm Hách nhếch môi, biết là nhóc tì này không đủ nhẫn tâm.

Đúng lúc này, Trần Liên Hoa giật giọng quát:

“ Phạm Hách! Quận Gió dù sao cũng là tông sư một thời, huống hồ ông đã tạ thế! Xin lỗi ông một tiếng không nhục nhã gì cả!!! ”

Họ Phạm giật mình, ngoái đầu nhìn qua. Lúc trước y bị cơn tự ái và lửa giận che mờ mắt, thân pháp của Địa lão lại nhanh và nhẹ đến hãi hùng, thành ra hắn không nhận ra Trần Liên Hoa đã bị chế trụ.

Nhìn đường đường trưởng môn phái Long Đỗ mà bị người ta chế trụ không khác nào tóm cổ con gà, Phạm Hách bắt đầu run lên. Hiển nhiên, người lên tiếng chỉ điểm cho Tạng Cẩu tám chín phần chính là gã cao thủ thần bí nọ.

Phạm Hách run lẩy bẩy, đoạn dập đầu xuống đất bình bịch mấy cái liền, trán tóe cả máu. Vừa lạy như vái sao, y vừa hét:

“ Quận Gió trên cao sống khôn chết thiêng, kẻ hèn này dám buông lời mạo phạm trước mặt cao đồ, xin lượng thứ cho. Xin lượng thứ cho. Xin lượng thứ cho. ”

Tạng Cẩu bất giác thấy hả hê ghê gớm. Chưa bao giờ nó thấy thoải mái như lúc này. Uất ức vì những cái chết tức tưởi của người thân khiến con tim bé nhỏ của nó phồng cứng lên như cái bong bóng lợn bị thổi căng. Nay mối hận ấy được xả ra một chút, khiến lòng nó thoáng nhẹ nhõm.

Đồng thời, trong tâm hồn nó, có một đường ranh giới dần bị xóa nhòa.

Tạng Cẩu ngẩng đầu lên trời, nghĩ bụng:

[ Rồi mình sẽ khiến tất cả những kẻ ra tay hại thầy phải dập đầu trước mộ thầy xin lỗi y như những gì tên này vừa làm. ]

Nói đoạn, nó từ từ rút chân về.

Phạm Hách như một tên tử tù được ân xà, vội nhổm dậy xách cây Giao Long Chuy lên, nói:

“ Xin đội ơn tiểu anh hùng, đội ơn tiểu anh hùng đã tha mạng hèn của tôi. ”

Tạng Cẩu lườm hắn một cái, nói:

“ Đừng để tao nghe thấy mày chửi thầy tao một câu nào nữa, cút ngay! ”

Phạm Hách nào còn biết đến ai ngoài bản thân gã. Tạng Cẩu đuổi hắn đi, hắn mừng còn không kịp. Thế là ba chân bốn cẳng vắt giò lên cổ mà chạy trối chết, không hề biết trong bóng tối còn có ba cao thủ đang quyết định vận mệnh của hắn.

“ Nên giết hắn hay tha? ” – Khuyết lão lên tiếng, cái mũi giả hơi nhúc nhích.

Thiên lão là ông bị câm, nên chỉ có thể khua chân múa tay ra hiệu là thả người. Tàn lão đứng bên cạnh cũng gật đầu đồng tình, lại nói tiếp:

“ Tên này chỉ là hạng tiểu nhân thù dai, song cũng thuộc dòng dõi thế 

phiệt trâm anh. Mối nhục hôm nay có thể sẽ khiến hắn chuyên tâm khổ luyện, võ công tiến dài một bước. Khối thép thô của chúng ta muốn được luyện thành bảo kiếm, thì không thể thiếu lửa hồng. ”

“ Ý lão là muốn dùng tên Phạm Hách này để rèn luyện cho Tạng Cẩu? ”

Nghĩ thêm một lúc, lão bèn nói: 

“ Cũng có lí. Thằng nhóc kia không đủ tàn nhẫn, dậy học trò như trồng hoa trong vườn vàng vườn ngọc. Hạt giống tốt mấy, cũng không thành đại thụ được, chỉ làm cây cảnh mà thôi. ”

“ Với cả, cũng sắp được đủ tuần của nó rồi, tốt nhất nên kiêng chuyện sát sinh. ”

Tàn lão nhắc.

Thằng nhóc mà ba lão nói đến, không ai khác chính là cố Quận Gió.

Có cao thủ như Địa lão ra tay can thiệp, mọi chuyện đã kết thúc trong êm thấm. Trần Liên Hoa chịu giao thuốc giải độc ra rồi, ông cũng thả cho đi. Nhẩm ngày thì lễ cúng tuần Quận Gió cũng sắp đến, bốn lão đều muốn tránh sát sanh.

Trưởng môn phái Long Đỗ không dám vô lễ tí nào, đi bộ cùng đám kiệu phu gần một dặm đường, đến khi bóng Địa lão khuất hẳn nàng mới dám ngồi lại vào kiệu bát cống. Trần Liên Hoa uể oải ngả người ra, mắt nhắm hờ, lòng rối như tơ. Nàng ta cứ mải băn khoăn không biết cao thủ thần bí kia có lai lịch thế nào, vì sao lại ra tay giúp Tạng Cẩu bất chấp đối đầu với sơn trang Bách Điểu và Thiên Cơ lão đạo.

[ Người này nếu không có giao tình với Quận Gió, thì ắt có mưu đồ muốn nẫng tay trên Lục Lâm lệnh. Hoặc cũng có thể là cả hai. Song y che giấu thân phận, võ công lại cao thâm đến mình cũng nhìn không ra sư thừa môn phái… ]

Bạch Thanh Lâu dùng thuốc giải, sắc mặt đã tốt hơn nhiều. Song y phải vận công bảo vệ tâm mạch, thành thử đã xuống sức ít nhiều.

Địa lão nói:

“ Theo lời Tạng Cẩu Quận mất đã gần được bảy ngày, cần phải về rừng trúc ngay cho kịp làm cúng đầy tuần. ”

Bốn lão chia nhau cõng Bạch Thanh Lâu và Tạng Cẩu, khinh công chạy thục mạng. Tốc độ của Địa Khuyết Thiên Tàn thực chẳng khác nào có đôi hài bảy dặm, Tạng Cẩu chỉ thấy cây cối mọc ven đường lần lượt bị bỏ lại phía sau. Nó trộm nghĩ: [ Không biết tốc độ của mấy lão so với sư phụ nó thì ai hơn ai kém. ]

Từ huyện Nha Nghi đi thêm một quãng nữa là đến một rặng núi cao, gọi là Hống, tên chữ là Hồng Lĩnh. Tương truyền núi có chín mươi chín ngọn, linh thiêng vô cùng. Núi Hống, sông Lam là hai địa danh biểu tượng cho hồn thiêng sông núi vùng Nghệ - Tĩnh.

Sáu người rồng rắn lên núi, nhưng không theo đường mòn băng rừng mà cứ nhằm cây lớn mà đi. Hết quành trái lại vòng phải, mất thêm nửa ngày thì đến trước một tảng đá lớn cao quá đầu người, vòng thân năm sáu người ôm không hết.

Thiên lão không nói không rằng, tìm đến một bụi cây cách đó không xa. Tạng Cẩu tò mò đi theo, phát hiện giấu trong bụi cây là một cái đầu rắn mắt trợn lên tròn xoe, lưỡi thè ra đỏ lòm, trông mà rùng mình sởn gáy.

“ Đồ giả thôi. Với nội lực hiện giờ của mày trăn lớn còn không sợ, sao lại sợ cái thứ bé xíu này?? ”

Tàn lão cau có, đoạn thò tay tóm lấy chỗ bảy tấc trên đầu rắn, vận công vặn một cái. Tức thì lưỡi rắn rơi xuống đất, té ra là một cái chìa khoá. Lão lại đưa tay cạy một viên đà gần đó lên, thì lộ ra một tấm kim loại, trên có một cái ổ khoá.