Phạm Lục Bình thu chặt hai bàn tay quanh chuôi cổ kiếm, chỉ toan xông tới trước liều mạng. Điệu cười nhếch mép đầy khinh thường của đối thủ phản chiếu trong đôi mắt y. Hắn thầm thề sẽ khiến kẻ địch phải trả giá đắt cho sự coi rẻ này.
Bỗng nhiên…
Ngoài cổng chùa bật lên một hồi rống trầm hùng hàm hậu, khác nào tiếng hổ gầm trước núi. Đám người đang chuẩn bị giao đấu bị giật mình, vội vàng đề khí giữ vững thân mình. Thế mà cơ thể vẫn lung lay không ngừng chẳng sao đứng thẳng nổi, đủ thấy nội lực của người phát ra tiếng rống hùng hậu đến cỡ nào.
Liền đó, tiếng binh khí va đụng nhau chan chát bắt đầu vang lên. Trong ánh mắt sững sờ của quần hào, có hai bóng người tung mình nhảy lên đầu cổng tam quan mà đánh nhau.
Tam quan chùa Trấn Quốc cao đến mấy trượng, thế mà hai người thần bí chẳng những có thể nhảy lên dễ dàng, trong lúc ở giữa bán không còn kịp trao đổi năm sáu chiêu.
[ Hai người nọ là ai mà lại có võ công cao nhường này?? ]
Đám người sơn trang Bách Điểu lẫn bọn Phạm Lục Bình đều lộ vẻ cảnh giác, chỉ sợ là viện binh của địch thủ mới tìm đến, bèn ngưng thần nhìn kỹ xem có khám phá ra thân phận của đối phương hay không.
Thì thấy một kẻ vận đạo bào màu xám tro, tay nắm chuôi thanh kiếm lưỡi đen tuốt trần. Dưới ánh trăng, mép kiếm lừ lừ toả ra ánh sáng màu đỏ tươi như lửa, trông đến là quái dị.
Đối diện với y là một kẻ mặc đồ đen, che mặt. Tay gã nâng một thanh đao cong cong, lưỡi cũng đen bóng như đúc từ bóng tối ra.
Thiên Cơ lão đạo nheo nheo nhìn đối thủ, những vết chân chim nơi đuôi mắt hằn lên rõ mồn một. Thanh đao trong tay đối thủ chỉ mảnh như lá lúa, nhưng có thể đấu không phân cao thấp với Đông A kiếm. Mà trên cả đất Đại Việt, chỉ có duy nhất một thanh đao làm được điều đó.
Đao Lĩnh Nam.
Đông A kiếm trong tay Thiên Cơ lão đạo hơi rung lên, ánh đỏ chiếu rọi lên mặt đối thủ, phản chiếu trong tròng mắt đen sâu thăm thẳm. Hai người ngưng thần thủ thế, nhìn chằm chằm đối thủ chẳng khác nào hai con rắn cuộn mình nhìn kẻ thù, hai con cọp dữ vờn quanh con mồi.
Đám người ở dưới sân đứng nhìn trân trân, không dám chớp mắt. Hai vị cao thủ vì sao lại đến đây, giao chiến ở chốn thiền tu thanh tịnh này??
Gió hồ khẽ thoảng qua, cuộn lên tàn tro trong lò hương hóa vàng. Một mảnh tro tàn nhẹ nhàng phấp phới, lấy ngọn gió làm bậc thang để mà leo lên tầng không, từng chút từng chút một.
Không một dấu hiệu, hai người động thân.
Các vị sư sãi trong chùa không có võ công, thành thử chỉ thấy hai cái bóng đen đụng vào nhau rồi dạt ra, ánh lửa tóe lên giữa tiếng tinh tang thanh đến rợn người. Mấy người Lê Học với bọn sơn trang Bách Điểu thì võ nghệ có phần nhỉnh hơn, nên cũng theo kịp động tác của song phương.
Chỉ thấy cổ tay Thiên Cơ lão đạo xoay chuyển liên tục, Đông A kiếm vạch nên từng mảnh trăng. Bốn chiêu kiếm từ cùng một người, đánh ra trong thời gian chỉ độ nửa hô hấp, thế mà mạnh yếu nhanh chậm thẳng cong hoàn toàn khác nhau, thực đúng là kì cảnh.
Người thần bí nọ cũng chẳng chịu kém cạnh. Y vung đao Lĩnh Nam, đối chiêu chan chát với Thiên Cơ. Thiên Cơ đánh chậm thì y dùng nhanh để phá, dụng tốc độ thì y lại lấy cái chậm để hóa giải. Lúc lão đạo lấy lực, thì y dùng thế nhu hòa gạt đi. Khi lão toan dùng xảo kình, thì y lại vận man lực lên đánh dạt.
Người dân đến chùa vãn cảnh thắp hương làm lễ thấy có người giao đấu thì đâu có dám ở lại. Người nọ đỡ kẻ kia, đều trèo tường nhảy xuống hồ mà bơi vào bờ. Áo mới du xuân bị dính bùn, ướt bẩn cũng không dám than, chỉ biết tất tả chạy cho xa trước đã.
Sư sãi với các chú tiểu thì bảo nhanh lui nhanh vào trong chính điện, đóng kín cửa lại rồi mới hé mắt nhìn ra xem cuộc chiến bao giờ thì chấm dứt. Một số tìm cách lẩn về trai phòng, đặng gói ghém đồ đạc rồi qua chùa khác lánh nạn.
Hai cao thủ cứ như hai con chim cắt giao chiến, xáp gần rồi tách ra, mãi mà không phân ra chính phụ mạnh yếu, ai ở chiếu trên ai xuống hạ phong. Chỉ có kiếm khí đao khí đánh ra tứ phía, chém vào tán cây, khiến lá rụng rơi lả tả xuống sân gạch vắng hoe.
Gã áo đen chợt xoay người, một đao khảm tới muốn chém văng cánh tay của Thiên Cơ. Nhưng lão đạo sĩ đã nhanh hơn một bước. Ông lật nghiêng thanh kiếm, cản được nhát chém hiểm hóc. Kiếm Đông A va vào đao Lĩnh Nam, âm thanh trong như tiếng chuông vang ra mặt hồ, vào tận rặng si bên bờ.
Thiên Cơ lão đạo bất ngờ lật tay, đánh trả một chưởng. Một chưởng nhìn như thường thường, không nhanh cũng không chậm, chẳng mạnh cũng không yếu. Ấy thế mà, trước một chưởng tưởng như bình thường ấy, gã mặc áo đen bắt đầu luống cuống. Nó cứ tà tà như vậy, nhưng lại huyền ảo đến mức không tưởng. Bình thường đến phi thường, lại phi thường đến mức nhìn như bình thường. Một chưởng không thể nắm bắt, không thể đỡ.
Gã mặc đồ đen hú lên một tiếng, đoạn cũng lật tay, vỗ ra một cái toàn lực. Chưởng của hai bên đụng nhau, chưởng tâm bất thần dán sát lại. Đến một tiếng động khẽ như tiếng đập cánh của con ngài cũng chẳng nghe thấy nổi.
Bình!
Ngay sau đó, nhanh đến nỗi đám người bọn Lê Học, Gia Nghĩa chẳng kịp hiểu, tay áo đen đã văng ngược xuống đất. Lưng hắn đụng mạnh lên sân gạch, vai phải buông thõng vô lực. Dù hắn đang che mặt, ai cũng biết hắn ắt vừa phun ra một búng máu to.
“ Thiên Đạo thần chưởng, chưởng trung thiên đạo. Lợi hại lắm. ”
Kẻ kia làu bàu, nói với âm lượng chỉ đủ cho hắn nghe. Đoạn, hắn lại vùng đứng lên, vừa cười ha hả vừa quát lớn:
“ Thiên Cơ lão đạo, có giỏi thì nhà ngươi đuổi theo ta đi. Bằng không, bí mật của thành Cổ Loa sẽ được truyền ra cho bàn dân thiên hạ. ”
Nói rồi y vụt chạy, dùng môn Bích Hổ Du Tường nhảy vọt ra khỏi ngôi chùa cổ. Thiên Cơ lão đạo nghe thấy y nói về bí mật của Loa thành thì giật mình một cái, bèn gác kiếm lên lưng, vội vàng đuổi theo. Ông nghĩ:
[ Khinh công của mình tuy không có gì nổi bật, nhưng hắn lại đang bị thương. Nếu cố hết sức chắc chắn đuổi kịp!
Rồi Thiên Cơ lại nhớ đến hai người bạn vong niên đã khăn gói lên đường từ hồi sáng mà chặc lưỡi, không nén nổi một tiếng thở dài. Nếu có vua trộm, thì kẻ áo đen làm sao có cơ hội thoát thân?
Lúc nghĩ đến đây thì Thiên Cơ lão đạo đã lướt đến đầu tường. Chỉ thấy dưới ánh trăng mới mọc, kẻ áo đen phóng người trên mặt hồ, chân đạp lấy một cánh sen mà mượn đà phi vào bờ. Một ít bọt nước theo đó bắn lên, dính vào chéo áo hắn.
Thiên Cơ lão đạo thấy khinh công đối phương hơn hẳn mình một bậc, nhưng không có thời gian mà trầm trồ thán phục. Ông cũng búng mình xuống khỏi bờ tường, lại nhấn chân vào vách đất mà mượn lực. Thiên Cơ lão đạo bắn mình đi như một mũi tên, tốc độ nhanh đến chóng mặt, chỉ có động tác là hơi xấu.
Gần đến bờ, Thiên Cơ bắt đầu hết đà. Ông bèn vung tay chưởng mạnh xuống nước, mượn lực đó bắn người thêm một quãng ngắn. Dù có hơi chật vật, nhưng đã vào đến bờ. Kẻ áo đen hãy còn chưa chạy được quá xa, chính đang dựa vào một gốc cây mà thở dốc. Y đã bị thương dưới chưởng của Thiên Cơ lão đạo, tất nhiên không tiện khinh công trong thời gian dài.
Thiên Cơ không cho đối thủ cơ hội hồi khí, lao tới cản trước một bước. Ông phất tay, phát chưởng chộp mạnh vào vai của kẻ áo đen toan chế trụ hắn. Gã nọ thấy vậy cũng phát chưởng đánh lại.
Bình!
Hai bàn tay vỗ vào nhau, dội ra một tiếng vang. Thiên Cơ lão đạo chỉ thấy một luồng xảo kình cuốn vào lòng bàn tay, nhưng đã nhanh chóng bị Thiên Đạo Thần Chưởng hóa giải nên cũng không để ý tới. Trái lại, đối thủ của lão thì lại rên lên một tiếng nữa, ra chiều đau đớn lắm.
Y mượn đà một chưởng đó, lui nhanh ra sau rồi bỏ chạy. Thiên Cơ lại đuổi theo sát nút, kiếm nắm chắc trong tay. Hai người cứ một chạy, một lần theo. Thoắt cái đã được hơn mười dặm. Kẻ áo đen vội vàng tách khỏi bờ hồ, lẩn vào trong rừng cây. Có lẽ y nghĩ rừng cây rậm rạp sẽ giúp y cắt đuôi được lão đạo sĩ.
Chỉ chừng mấy hơi thở sau là Thiên Cơ lão đạo đã đuổi đến nơi. Lão dáo dác nhìn quanh, tiếc thay ánh trăng không xuyên được qua những tán cây rậm rạp, nên tạm thời không tìm được dấu vết của kẻ áo đen. Thiên Cơ lão đạo bắt đầu đâm lo.
[ Chìa khóa Loa thành đã thất lạc rất nhiều năm nay lại xuất hiện trong tay hắn, lẽ nào bí mật của thành Cổ Loa không chỉ có mình mình biết? Không! Có lẽ hắn chỉ đoán bừa… ]
Nghĩ vậy, lão quay người bỏ đi. Thế nhưng, mới được hai ba bước, Thiên Cơ lão đạo bất chợt đạp gãy một cành cây khô. Tiếng rắc giòn tan vang lên, khiến lão ngừng bước. Thiên Cơ lão đạo lặng người đi một chút, trong lòng luẩn quẩn vô vàn ý niệm.
[ Ăn nhai, nói nghĩ. Nếu chẳng may hắn thực sự biết bí mật của thành Cổ Loa, thì chẳng phải mình phụ sự kì vọng của tiên tổ, thành tội nhân của cả họ hay sao? Không được. Bằng giá nào mình cũng phải lấy chìa khóa Loa thành về. ]
Đúng lúc này, bụi cây cách đó độ mười thước chợt phát ra tiếng loạt xoạt. Thiên Cơ lão đạo không kịp nghĩ nhiều, vội vàng ném thanh Đông A kiếm đi như một ngọn phi đao.
Tiếng kêu thất thanh bật lên xé cả màn đêm. Chim rừng bị âm thanh đánh động, giật mình tung cánh bay tứ tán. Lá bay lả tả, lông vũ rơi xiên êm ru mượt khác nào lụa Hà Đông?
Đoán là đã chế trụ được đối thủ, đôi mắt cũng đã dần quen với bóng tối, Thiên Cơ lão đạo mới tiến lại gần. Nằm dưới đất bất động, kiếm Đông A đâm trúng ngực, ngoài gã mặc đồ đen ra thì còn ai vào đây nữa? Đêm hôm ai lại mò vào rừng làm gì?
Thiên Cơ lão đạo rút kiếm ra, máu tươi nhuốm vào vệt đỏ trên lưỡi kiếm, sáng lên lấp lánh như ngọc. Lão lục lọi một hồi, lấy ra được từ áo kẻ thần bí nọ một vật to bằng nắm đấm. Cầm được nó, cảm nhận sự mát lạnh truyền tới tận xương qua từng đầu ngón tay, lão mới thở phào an tâm. Lúc bấy giờ, ông mới thò tay kéo mặt nạ của tên hắc y xuống.
[ Để xem thân phận thật của nhà ngươi nào. ]
Tấm vải đen tuột xuống, để lộ diện mạo của kẻ thần bí. Nhìn thấy khuôn mặt y, Thiên Cơ lão đạo không khỏi giật mình thảng thốt. Không thể nào! Tại sao người đó lại xuất hiện ở đây? Hà cớ gì chìa khóa Loa thành lại nằm trong tay hắn? Tại sao y lại có võ công cao cường chỉ thua lão một chiêu nửa thức?
Vô vàn câu hỏi hiện lên trong nội tâm vốn đã rối loạn của Thiên Cơ lão đạo. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, lão đạo sĩ già ngơ ngác đến điếng người. Giữa hai cao thủ với nhau, thì chỉ cần thất thần trong một phần mười khoảng thời gian ấy thôi cũng đủ trí mạng rồi.
Mắt của kẻ thần bí đột nhiên mở trừng ra, tay lần xuống eo nhấn một cái. Tức thì, vô số mũi châm xé áo bắn liên tiếp vào người Thiên Cơ lão đạo. Thì ra y giấu cơ quan ở bụng, lấy áo che lại. Một khi gạt lẫy ở thắt lưng, ám khí sẽ bắn ra như mưa.
Thiên Cơ lão đạo đang lúc thất thần, không kịp đề phòng. Mũi châm được lò xo cứng bắn ra, mạnh như sấm rung nhanh tựa chớp giật. Khu rừng lại tối om om, thế nên dù có võ công hơn người thì Thiên Cơ vẫn dính hết thảy mười bốn mũi châm. Ông chỉ kịp kêu lên một tiếng, thì gân xanh đã nổi lên đầy cả trán và cổ. Biết là mũi châm có bôi chất độc, nhưng ông không thể nhận ra đó là độc gì. Chỉ biết tuy là tạm thời không trí mạng, nhưng toàn thân cứ như có dòng điện chạy quanh, cả người trừ cánh tay trái ra không thể nhúc nhích nổi dù chỉ một khớp xương. Ông lại phát hiện dù có vận nội lực cũng không bức nổi chất độc ra khỏi cơ thể.
Kẻ nọ lừ lừ đứng dậy, nhìn ông một cái. Ánh mắt của hắn quắc lên, sáng và sâu lắm. Đôi môi mỏng của hắn khẽ nhếch, tạo thành một nụ cười nhìn mà thấy sởn gai ốc.
Thiên Cơ lão đạo thấy y kề đao lên cổ mình, biết là chuyện đã hỏng. Ông thở dài, thầm trách bản thân bất cẩn. Nếu lúc đó ông bình tĩnh hơn chứ không vội vàng muốn cướp lại chìa khóa Loa thành, thì y làm gì có cơ hội dùng ám khí hại ông.
Gã nọ chép miệng mấy cái, nói:
“ Xem chừng ta có gặng hỏi đe dọa cỡ nào, nhà ngươi cũng không chịu tiết lộ cách phá giải bí ẩn của chìa khóa Loa thành đâu nhỉ. ”
Thiên Cơ lão đạo cười khẩy, không thèm đáp. Ông biết, dù cho mình có nói gì đi chăng nữa, hắn cũng sẽ giết người bịt miệng. Họa may võ công ông khôi phục, thì dựa vào Thiên Đạo thần chưởng, hắn làm sao đánh lại ông cơ chứ. Chỉ có kẻ ngu mới để Thiên Cơ sống mà trả thù.
Gã nọ tất nhiên không phải là kẻ ngu. Thế nên, hắn chỉ nhún vai, không phí lời thêm nữa.
Nào ngờ, bàn tay trái đang run rẩy của Thiên Cơ lão đạo đột nhiên bổ ra một chưởng nhanh như trảo chớp. Đúng là Thiên Đạo thần chưởng. Kẻ thần bí nọ thoáng giật mình, không ngờ đến mặc dù đã trúng độc, Thiên Cơ lão đạo vẫn có thể vỗ ra một chưởng trí mạng đến thế.
Ở phương xa, có một người đàn bà ôm đàn bầu ngồi trước một gian nhà tranh. Nghe tiếng chim kêu dáo dác, thị bèn buông đàn, tung mình một cái. Tức thì cả người lướt qua không trung, thoắt cái đã lên tận ngọn cây si trăm tuổi. Thân pháp chẳng khác nào quỷ ảnh.
Đàn chim bay nhanh về hướng của thị, sự hốt hoảng phản chiếu trong đôi mắt át cả ánh trăng mờ. Người đàn bà vuốt cần, khảy một cái lên dây đàn. Tiếng đàn bầu cất lên da diết mười phần, ngân nga một cách đầy huyễn hoặc. Lạ chưa. Đàn chim đang kiệt sức vỗ phần phật đôi cánh nhỏ chợt bình tĩnh lại, đến đậu xuống cành cây ngay sát mặt thị mà rỉa lông rỉa cánh.
Người đàn bà nhìn về phương xa, nơi đàn chim cất cánh, đáy lòng thoáng qua một dự cảm chẳng lành. Nói đoạn, vẫn ôm đàn bầu, thị nhún chân lên cành cây, thoắt một cái đã vọt ra mấy trượng. Lướt đi chẳng để lại bóng người, so với quỷ ảnh còn đáng sợ hơn vài phần.
Lưng người đàn bà biến mất trong những tán cây được một hồi, thì đám chim chóc mới như sực tỉnh khỏi cơn mê.
Tiếng đàn độc huyền vô hình nhưng có thể mê hoặc nhân tâm, che mờ thần trí, giết người hạ địch, chẳng còn ai khoác ngoài Cầm Ma.
Cầm Ma thi triển khinh công được non bốn năm dặm thì dừng lại, cảnh giác nhìn xuống bãi đất trống bên dưới. Bóng tối của cánh rừng ôm lấy tiếng chân đi chậm rãi, âm thanh cỏ cây lay động theo từng bước. Đoạn, tiến ra từ trong rặng cây một lão đạo sĩ già với bộ đạo bào xám tro, hai tay nắm chắc một thanh đao, một thanh kiếm.
Nhìn nước đồng đen tuyền đặc trưng, Cầm Ma nhận ra ngay hai thanh binh khí gắn với hai huyền thoại của võ lâm đương thời. Kiếm Đông A thì thị chẳng lạ gì, nhưng đao Lĩnh Nam thì tưởng đã biến mất cùng với chủ nhân của nó, không ngờ lại xuất hiện ở chốn này. Khi Thiên Cơ tới gần thêm, thì thị chợt nghe thấy mùi tanh nhàn nhạt còn thoảng trong không khí, dường như là bắt nguồn từ thanh đao Lĩnh Nam.
Thiên Cơ lão đạo ngẩng lên, mắt xoáy vào Cầm Ma. Trừ lão ra không còn một ai được biết, rằng trong khu rừng vắng vẻ nọ có một thi thể đã mãi nằm lại nơi đó.
Cầm Ma nhảy xuống khỏi chỗ đứng, bước đến trước mấy bước, đoạn cất tiếng hỏi bằng giọng lạnh nhạt mười phần:
“ Ông bị thương? ”
Thiên Cơ khẽ đảo mắt, đáp:
“ Bị một tên tiểu nhân ném đá giấu tay, không cẩn thận trúng phải một ít độc châm của hắn. Không hề gì hết. ”
Cầm Ma nghe lão giải thích xong, cũng không gặng hỏi nữa, chỉ nhìn thanh đao đen bóng mà nói:
“ Ông đang bị thương, mang đao báu theo bên mình chỉ tổ thêm phiền. Chẳng bằng để tôi giữ hộ. ”
Thiên Cơ lão đạo nhìn thanh đao Lĩnh Nam, thoáng do dự. Khó khăn lắm mới tìm được cả đao quý, gươm báu. Song lại nghĩ tới thương thế trong người, thêm vào kiêng kị võ công của Cầm Ma, bèn chặc lưỡi đưa thanh kiếm Đông A cho thị.
Cầm Ma đón kiếm, sâu trong mắt xẹt nhanh qua một tia hoài nghi. Song, bà vẫn nói:
“ Tôi ở cù lao ngay bờ bắc Tây Hồ, cách chốn này chỉ mấy dặm đường. Bao giờ thương thế lành hẳn thì đến tìm tôi. ”
“ Nhất định. ”
Thiên Cơ lão đạo trầm giọng, nói.