Thọ Cú thì nói:
“ Các anh em là lính tráng, lại đóng quân ở chốn kinh kì, tất nhiên là có trăm công ngàn việc. Muộn một chút cũng đâu có gì. Miễn là bên nào thua phải dám chơi dám chịu, thì vẫn cứ là hào kiệt cả. ”
Hồ Xạ, Hồ Đỗ thì không sao hiểu nổi lí do trong bốn kẻ thù lại có một tên đột nhiên trái gió trở trời thế nào lên tiếng nói đỡ cho mình. Phạm Lục Bình thì nghĩ:
[ Tên này chắc muốn điệu thấp làm cho xong việc rồi chuồn êm, nhưng đứa cầm đầu và hai thằng còn lại không hợp tác. ]
Hồ Đỗ vỗ ngực, lại đẩy một ông cụ ra trước mặt mà nói:
“ Bạc thì sẵn đây, nhưng muốn được mà dễ ấy hả? Nhỡ thua, chúng mày quỵt không trả thì sao? Làm gì có ai chứng?? Thấy bọn mày quên, nên chúng tao phải tất tả ngược xuôi, mãi mới mời được cụ đồ có uy tín nhất cái làng này đến làm chứng này. Cũng vì thế mà đến hơi muộn… ”
Cụ đang đóng một bộ áo nhà Nho, đầu đóng khăn cẩn thận, lại thêm chòm râu dài nên trông cũng ra dáng thầy đồ nhiều chữ lắm. Chẳng là đôi chân cụ cứ run lẩy bẩy mãi, miệng thì lắp bắp nói rất khẽ:
“ Các cậu ơi, ngoài chữ “ tiền ” ra tôi có biết chữ cắn đôi nào đâu mà thầy với đồ? Các cậu thả tôi về chợ, mai tôi còn đi xin… ”
“ Cụ cứ chịu khó đứng đây nhìn một lúc… lát nữa không thiếu phần cụ. ”
Hồ Xạ thấp giọng trấn an cụ. Giữa đêm hôm thanh vắng, canh hai canh ba thì tìm đâu ra ông thầy đồ nào? Cực chẳng đã, ba người mới kiếm đại một ông ăn xin qua, lại về nhà cho tắm rửa rồi lấy áo quần mặc tử tế rồi mới dám đưa cụ đến đây. Nguyên chuyện chuẩn bị ấy thôi cũng mất hơn nửa giờ mới xong.
Biết là mình kiểu gì cũng sẽ bị muộn vì bản đàn bầu, nên ba người mới giở hạ sách này. Cho dù không gặp được đám người sơn trang Bách Điểu, sáng hôm sau vẫn còn có đối chứng.
Thọ Cú vỗ tay, mở lời:
“ Thế thì đúng lắm! Để cho công bình, ta xin tự rút khỏi cuộc đấu này, làm vị giám khảo đại diện cho bên ta. Mỗi bên phải có giám khảo, tránh về sau lại xảy ra chuyện bất công xử ép. ”
Hùng Kê Tam Kiệt thì đồng thời cười phá lên.
“ Thua trong yên lặng chúng mày không muốn, còn phải cố mà phô cái nhục ra cho bàn dân thiên hạ xem ấy à? Cũng được thôi… ”
Phạm Lục Bình chặc lưỡi, bèn nói:
“ Cứ như vậy đi. ”
Hai bên quy định xong xuôi luật đấu, rồi đồng thời thủ thế. Thọ Cú lên tiếng nhắc:
“ Hai bên nhớ điểm đến thì dừng, đừng tổn thương hoà khí! ”
Đồng Kê liếc xéo Hồ Xạ, lại mài gặp móng gà bén nhọn đeo ở tay vào nhau đến toé lửa.
“ Khó nói lắm. ”
Hồ Xạ cười khẩy, khích ngược:
“ Lục Bình, lấy một cân bạc trắng về anh em ta ăn mừng một bữa tiết canh gà nhỉ? ”
Phạm Lục Bình lấy thanh Thư Hùng ra, nắm chắc trong tay.
“ Chiến đi! ”
Hùng Kê Tam Kiệt vừa nghe xong hiệu lệnh của Thọ Cú là thuần thục xếp thành một hàng dọc. Kim Kê ở trung tâm, Ngân Kê đứng đầu, Đồng Kê ở sau chót. Trong lúc so chiêu tỉ võ, việc đứng thành hàng dọc như vậy khá bất tiện và thường ít khi được dùng đến. Nguyên nhân là bởi góc nhìn chính diện bị hạn chế.
Ba người bọn Hồ Xạ cũng không nén nổi kinh ngạc sau khi trông thấy trận thế quái dị của đối phương.
“ Xem ra chúng không tính đánh một chống một mà muốn quần chiến rồi. Lục Bình, có đối sách gì không? ”
“ Lên luôn! Chả lẽ mình sợ nó!? ”
Hồ Đỗ hét to, đao lớn trong tay vẩy ra chém mấy nhát liền như để thị uy. Rồi hắn xông thẳng đến chỗ của Hùng Kê Tam Kiệt.
Kim Kê nói nhỏ:
“ Thừa lực mà thiếu kình, không đáng ngại. Gia Lễ, chú cản nó thừa sức. ”
Ngân Kê nghe anh nói, bèn phóng mình tới trước. Tư thế của y trông rất nực cười. Cổ rụt lại, vai bạnh ra, một chân co lên như cách con gà đang bước. Thủ pháp của y cũng đặc biệt không kém. Cả năm ngón tay chụm đầu vào nhau, trông chẳng khác nào cái mỏ gà. Lại thêm bộ Kê Trảo đang đeo, Trần Gia Lễ trông thực là quái dị.
Hồ Đỗ khịt mũi, vung đao bổ xuống như sét đánh. Những tưởng Trần Gia Lễ sẽ tạm né, nhưng y chỉ cười khẩy. Bàn tay trái y xoay nửa vòng, các ngón tay chỉ lên trời. Tay phải thì hướng xuống đất. Lúc lưỡi đao đến gần sát ngực, y bèn vận sức vỗ mạnh một cái.
Song chưởng ập tới từ hai phía, vững vàng kiềm chắc thanh đao của Hồ Đỗ lại không cho tiến thêm dù là nửa li. Hồ Đỗ đang tuổi trai tráng, sức dài vai rộng. Nhát đao ấy kèm cả đà chạy, sức lực toàn thân quán đầy vào thanh đao ấy thế mà bị tên Ngân Kê kẹp chặt được. Chứng tỏ võ công của Trần Gia Lễ cũng không phải hạng tép riu nhãi nhép gì.
" Không ổn! Lui mau! "
Phạm Lục Bình vội vàng hét lên, nhưng đã muộn. Từ sau lưng Gia Lễ, Kim Kê - Trần Gia Nghĩ bỗng tung mình nhảy lên, đạp vào vai đứa em mà lấy đà. Lúc đang ở giữa bán không, y bèn lộn nửa vòng, hai chân đá chéo nhau hết cỡ như cái kéo.
Hồ Đỗ thấy có biến, buông vội chuôi đao mà lộn người lui lại tránh. Pặc! Pặc! Chỗ vừa rồi là cần cổ của hắn lập tức có hai cẳng chân cứng như sắt lướt xẹt qua nhau. Nếu không phải y tránh nhanh, không khéo cổ đã gãy cái rụp.
" Quả nhiên là trận pháp… "
Hồ Xạ sầm mặt lại, nói khẽ. Võ cổ truyền nước Nam không thiếu những môn võ trận đặc sắc và độc đáo. Võ gà của ba anh em Hùng Kê Tam Kiệt cũng không ngoại lệ. Trận thế ba người dùng, gọi là Gà Dữ Chọi Đại Bàng. Ngân Kê là mỏ đầu, chuyên phòng ngự. Kim Kê là đôi cánh, đôi chân - thiện về tấn công. Đồng Kê thì giữ phần đuôi, trọng trách là kiểm soát động tĩnh của kẻ địch.
Miếng đá vừa rồi Kim Kê Gia Nghĩa mới dùng cũng có trong gà chọi, tất nhiên khi phổ lại thành chiêu thức cho người thì các cụ đã có cải biến chút đỉnh. Nó gọi là Đá Mé, là một thế hiểm chỉ gà dữ, gà chiến mới biết đá.
Phạm Lục Bình cứ ngỡ đối phương học môn võ gà dùng cho đơn đấu, thế mà giao thủ một chiêu mới vỡ lẽ là đụng trúng phải võ trận. Trong lúc hỗn chiến thế này, bên biết võ trận có lợi thế hơn rất nhiều. Chẳng những quen việc hợp kích, yểm hộ phản đòn cho nhau thuần thục hơn nhiều so với người thường.
Ba người Hồ Xạ thì trái lại. Trong lúc chiến đấu, gặp phải tình huống bất ngờ, kiểu gì cũng xử lí theo kiểu mỗi người một phách. Như thế chẳng những không giúp gì, còn gây vướng tay vướng chân lẫn nhau.
“ Khốn thật, phải làm sao đây? ”
Hồ Đỗ đấm một phát xuống đất, lại văng tục thêm mấy câu nữa mới thấy đầu bớt nóng một chút.
Phạm Lục Bình xoay xoay thanh Thư Hùng kiếm trong bàn tay mình mấy vòng, lại nói:
“ Xạ, anh bắn tên yểm hộ. Đỗ, hai bên tả hữu nhờ anh. ”
Ở phía đối diện, phe Hùng Kê Tam Kiệt cũng đang để ý quan sát từng hành động nhỏ nhất của đối thủ. Đồng Kê cười khẩy:
“ Xem ra cũng chẳng phải tay mơ, nhưng sao mà đánh lại ta? ”
Kim Kê Gia Nghĩa thì nghiêm mặt lại, nói nhỏ:
“ Đánh đấm nhỏ lẻ, đám người giang hồ bọn ta đương nhiên hơn xa quân triều đình. Nhưng còn đại chiến quy mô lớn thì có đông gấp mười cũng thua lính chính quy. Tự tin để phô trương thanh thế là tốt, nhưng đừng có khinh địch mà ôm hận. Thằng trẻ nhất cầm kiếm hai đầu trông vậy chứ chả phải tay vừa đâu. ”
Ngân Kê thì nói:
“ Tên gầy nhom trông rõ nham hiểm kia hình như thiện nghệ ám khí, lát nữa đánh nhau thằng ba nhớ đề phòng. ”
Song phương trao đổi ngắn một hồi, lại chuẩn bị xồ vào giáp chiến hiệp hai. Phạm Lục Bình gác Thư Hùng kiếm ngang lưng, cặp mắt sáng trong quắc lên sắc bén hệt loài hùm beo sói dữ. Y nhún chân trầm hông, lấy đà rồi phóng vụt đi như một mũi tên rời cung.
“ Hắn đến kìa! ”
Anh thứ - Ngân Kê - bất ngờ lên tiếng cảnh giới đứa em Gia Tín. Đồng Kê vội vàng trầm hông, xuống tấn. Hai tay y dựng thẳng trước ngực, cặp kê trảo cứng rắn che chắn cho đầu và bụng.
Chát!!
Tia lửa bắn tung toé. Thư Kiếm miết một đường dài trên cặp kê trảo, ánh thép bật tung như chớp giật. Vai Đồng Kê run bắn lên, nhưng y ghìm thân lại được ngay.
Kim Kê chớp ngay thời cơ ấy, vung tay sử chiêu “ chớp đông nhay nháy, gà gáy thì mưa ”. Kình phong từ đôi chưởng dữ dội quất tới bất thình lình như tố dông sấm chớp. Phát chưởng này phát ra, mục tiêu chính là cái trán của Lục Bình.
Đồng Kê thì vội khom người, một là tránh thoát cú gạt ngang nhắm ngay gò má của Hùng kiếm, hai là quét đất một phát định gạt chân cho Lục Bình ngã vật ra đất. Kiếm của Phạm Lục Bình phát sau đến trước, võ công chính phải hơn cả Kim Kê Gia Nghĩa. Đáng tiếc là hai anh em này dùng thế giáp công hai đường, nhăm nhe đánh ngay vào yếu huyệt ở cả thượng bàn và hạ bàn.
Tên này ắt ôm hận! Hai con gà trong Hùng Kê Tam Kiệt cùng chắc mẩm.
Véo!
Bất ngờ thay, hai mũi tên được Hồ Xạ phóng ngay vào lúc ấy, vừa kịp yểm trợ Lục Bình trong gang tấc. Một nhằm vào chưởng của Kim Kê, một phi đến cái chân của Đồng Kê. Còn Phạm Lục Bình thì thu chiêu rút nửa bước, lui khỏi thế gọng kìm của hai anh em Hùng Kê.
May thay, trong bộ ba hãy còn một Ngân Kê chưa hề xuất thủ. Thấy có biến, y bèn nhún chân tung mình lên không trung, tay lại thò vào áo rút luôn hai cây ám khí ra. Dưới ánh trăng, lộ nguyên hình là hai lưỡi dao mỏng và hẹp, trắng bạc và lượn cong như chính mảnh trăng trên nền trời. Thứ này gọi là Kê Vĩ, loại ám khí độc môn phỏng chế theo hình lông đuôi loài gà. Tương truyền, kẻ đầu tiên sử dụng nó là một cao thủ ở núi Thất Diệu, sống ở tận thời An Dương Vương.
Ngân Kê vẫy tay, Kê Vĩ theo đó lướt ngang, khác nào mảnh trăng kia cũng rụng rơi lả tả. Từ xa trông xa, người ta chợt có một cảm giác thê lương khó tả.
Cặp Kê Vĩ đến rất đúng lúc, vừa vặn đón đầu hai mũi tên của Hồ Xạ. Chỉ nghe hai tiếng kim loại va nhau loảng xoảng, bốn thứ ám khí đã thi nhau rụng xuống đất bình bịch.
Chưởng của Kim Kê đánh trật, nhưng y chẳng vì thế mà tỏ ra thất thố. Đồng Kê Gia Tín thì chặc lưỡi một cái, tỏ vẻ tiếc hận. Nhưng rồi cả ba vẫn nhanh chóng tái hợp thành trận pháp, không vì truy kích Phạm Lục Bình mà chưa đánh đã tan.
“ Cẩn thận… ”
Đồng Kê nghe kình phong hùng hổ chẳng thèm che giấu rít lên bên tai, thì trong lòng biết ngay là ai đến. Y cười khẩy:
“ Ra là tên mãng phu nhà ngươi! ”
Nói rồi hất ngược cánh tay, toan dùng kê trảo sắc lẻm xé toạc yết hầu Hồ Đỗ.
“ Ba, cẩn thận! ”
Ngân Kê hét lên thất thanh, nhưng tiếc là đã quá muộn mất rồi. Hồ Đỗ nghiến răng cười gằn, quyền trái đang đấm ra lại đột nhiên thu về. Tay phải giấu sau người thì rút phắt luôn thanh kiếm cắm ở thắt lưng ra. Lưỡi kiếm uốn lượn dài tuốt trần, ánh thép trắng muốt như muốn nuốt cả linh hồn Đồng Kê vào.
Chỉ nghe phập một cái ngọt xớt, đã có nửa cánh tay rơi xuống đất, nằm lăn lóc giữa vũng máu.